Nói đoạn, y vung tay vận lực, đẩy Hồ Phiêu Hương bắn ngược ra sau một quãng. Cô nàng trừng mắt nhìn ra giữa căn phòng, chỉ thấy lúc này “ Tạng Cẩu ” chậm rãi đứng dậy, lắc cổ bẻ tay, cười gằn mà rằng:

“ Được lắm! Trẻ tuổi, tư chất ngút trời, nội công thâm hậu. Cao Biền ta đoạt được cái xác này, đúng là phúc tu ba đời… Sau này luyện lại thần công, nhất thống thiên hạ là chuyện đương nhiên!! ”

Hồ Phiêu Hương nghiến răng, nắm chặt đao Lĩnh Nam, rồi lại buông lỏng. Cô nàng đã tính đến trường hợp xấu nhất, vung đao giết Tạng Cẩu, dù có đại nghĩa diệt thân cũng không thể để tên yêu đạo Cao Biền này thoát ra gây hại cho nhân gian. Chẳng ngờ… phút cuối cùng lại lỏng tay, không ra chiêu được, mới bị y thừa thế đánh văng ra, mất đi cơ hội.

Hồ Phiêu Hương nghiến răng, cắn môi đến bật máu. Nói sao thì nói, cô nàng đã không thể vung đao bổ về phía Tạng Cẩu như bảy năm trước, hồi ở Muộn Hải được nữa.

Cô nàng đảo mắt, đã hạ quyết tâm cùng lắm là chôn sống cả hai, cùng chết trong nơi này!

Chẳng chờ Cao Biền vừa dứt câu, thì bỗng cả người co quắp dữ dội, gương mặt nửa là cười nửa là chửi, trông cực kì đáng sợ:

“ Tiểu tử… ngươi… ”

Hắn những tưởng đã cướp được xác là xong, giờ chỉ việc nuốt sạch ba hồn bảy vía của Tạng Cẩu là cậu chàng sẽ chết hẳn, biến mất khỏi thế gian. Chẳng ngờ đâu, Tạng Cẩu lại lấy lui làm tiến, giao xác cho hắn để cho một đòn sau cùng.

Chỉ thấy, âm thanh trong miệng người lần nữa trở thành giọng nói ấm áp mà kiên nghị của Tạng Cẩu:

“ Cao Biền, dã tâm của nhà ngươi không thành được đâu! ”

Lúc này, mặc cho Cao Biền hốt hoảng cố ghìm lại, thì đôi chân của Tạng Cẩu vẫn gắng gượng đặt từng bước từng bước nặng nề về phía cái xác của hắn. Thanh kiếm Thuận Thiên trong tay sáng lòe, tiếng điện rít xèn xẹt vang lên từng hồi, từng hồi.

Tạng Cẩu lại nói:

“ Cao Biền! Ta đúng là không biết nguồn gốc mình là ai, tên họ là gì… Nhưng… ta biết mình được người trong thôn Điếu Ngư nuôi dưỡng thành người! ”

Cậu chàng lại đặt được một bước…

“ Được Vua Trộm nước Nam dạy dỗ nên một thân bản lĩnh! ”

Lại một bước chân, dẫm mạnh xuống sàn nhà, khiến bụi bặm bắn tung cả lên không.

“ Nhờ gặp được Liễu Thăng, kết nghĩa kim lan với anh, mà ta hiểu được thế nào là nghĩa khí.

Nhờ được bác Hồ Nguyên Trừng, bác Nguyễn Phi Khanh dạy dỗ mà hiểu được đại nghĩa dân tộc, yêu nước thương nòi… ”

Tạng Cẩu gầm lên, bước ra bước thứ tư!

Lúc này, cậu chàng chỉ còn cách cái xác ba bước mà thôi.

Cao Biền có vẻ kinh hoảng, vội vàng nói:

“ Thằng nhóc! Có gì từ từ mà nói!!! Chớ có làm bừa!! ”

Nhưng Tạng Cẩu đã nhếch mép lên cười, đuôi mắt hơi chuyển, hướng về phía cô gái ngồi ở góc phòng:

“ Cũng nhờ gặp Hương mà phiêu bạt giang hồ không đến nỗi phải bỏ thây xứ người! ”

Còn hai bước…

Tạng Cẩu cắn chặt răng, lúc này cậu chàng biết, nói thành tiếng chẳng qua là một loại cổ vũ tinh thần.

Đến bước này, thì cậu chàng như dùng hết sức kéo ba thửa ruộng, ngừng lại thở hào hển, nhưng vẫn không ngừng nói:

“ Cao Biền! Mày nói đúng! Ta không biết trước đây ta là ai, hay sau này sẽ trở thành cái gì! Nhưng… ta biết rất rõ bản thân mình hiện tại là ai!

Ta là Tạng Cẩu, là đứa trẻ được người thôn Điếu Ngư cưu mang, là em kết nghĩa của Liễu Thăng, đồ đệ của Quận Gió, Hồ Nguyên Trừng, Nguyễn Phi Khanh! Là chồng của Hồ Phiêu Hương! ”

“ Chờ… chờ đã! Ta có thể dùng thuật phong thủy, giúp Đại Việt lật đổ Đại Minh! Ta có thể dùng dấm đậu, cho tiểu anh hùng trăm vạn hùng binh! Có thể luyện cánh diều vạn dặm… đừng… đừnggggg!!!! ”

Những lời này, Cao Biền chỉ có thể hét lên trong đầu Tạng Cẩu.

Hắn cảm nhận rất rõ sát ý cuồn cuộn dâng trào từ đấy lòng cậu chàng, có khác nào núi lửa phun?

Tạng Cẩu gầm lên một tiếng như hổ gầm rồng rú, nội lực toàn thân nổ bùng, quét ra tứ phía! Đoạn… bước ra bước cuối cùng!

“ Chính vì thế, ta biết hiện tại mình cần phải làm gì! ẤY LÀ CHO MÀY MỘT NHÁT! ”

Sau tiếng quát rung trời chuyển đất, kiếm Thuận Thiên trong tay Tạng Cẩu vẽ nên một đường, xả cái xác của Cao Biền làm đôi.

“ AHHHHHHHHH!! ”

Một tiếng rú hãi người rợn óc cất lên, liền đó, từ miệng Tạng Cẩu trào ra một làn khói đen.

“ Tả Ao… Tả Ao… ta không cam tâm… aaaaaaa… ”

Tiếng giãy chết của Cao Biền vang xa, rồi tan vào không khí.

Mà cái xác của hắn, bị điện của kiếm Thuận Thiên giật vào, tức thì tan thành tro bụi.

Chém xong yêu đạo, Tạng Cẩu lập tức thấy toàn thân nhũn ra vô lực, ngã vật ra đất.

Lúc cậu chàng cảm nhận được cơn đau ở eo rồi nhảy dựng lên thì đã là nửa canh giờ sau…

“ Đau!!! ”

Hồ Phiêu Hương thở dài, nói:

“ Biết đau, vậy là tốt. ”

Tạng Cẩu chà chà chỗ bị véo, xuýt xoa:

“ Muốn gọi Cẩu dậy thiếu gì cách, rõ ràng là thừa dịp trả thù! Mà Hương lại giận chuyện gì à? ”

“ Ai là vợ Cẩu? ”

Hồ Phiêu Hương quay ngoắt đi, giọng mang vẻ giận dỗi.

Tạng Cẩu thì bật cười, biết cô nàng lo cho mình, chẳng qua không biết biểu đạt như thế nào mà thôi. Cậu chàng hắng giọng, nói:

“ Này. Đã làm lễ rồi, đời trai của Cẩu coi như là mất rồi, không được chối đâu đấy. ”

Hồ Phiêu Hương giật giọng:

“ Ai chối? Chẳng qua… đã nói rõ là giờ chỉ là tình lữ, sau này hỏi bác với ông rồi mới kết tóc trăm năm mà… ”

Nửa câu sau, cô nàng nói lí nha lí nhí, tất nhiên là vì ngượng.

Tạng Cẩu bèn ghé sát tai bạn, nói thầm:

“ Nội lực Cẩu thế nào, Hương cũng biết rồi. Nói to hay nhỏ cũng thế cả thôi. ”

Cô nàng phồng má, chợt quay sang ghé miệng sát tai Tạng Cẩu, hét thật to:

“ Đồ ngốc!! ”

Cậu chàng không đề phòng kịp, váng đầu hoa mắt, chắp tay chịu thua.

Đùa nhau một hồi, Hồ Phiêu Hương mới nói:

“ Nói chuyện chính, thì lúc Cẩu bất tỉnh, Hương có kiểm tra quan tài đá, phát hiện thứ này. ”

Đoạn, cô nàng lấy ra một quyển trục to bằng tre, trên đề bốn chữ “ Thiên Lí Kỳ Thư ”.

Hai người lần ra xem, phát hiện nội dung trong sách tổng cộng có bốn phần. Phần đầu tiên về cách hít thở thổ nạp, dường như dùng để luyện công, đã bị thời gian mài mòn. Phần thứ hai về thuật số phong thủy, địa lí, thì có một đoạn nói về trận Vô Vĩ Chi Long, tức Rồng Không Đuôi. Ở dây, Cao Biền cao hứng khoe rằng trận này do chính hắn sáng tạo ra, tuy mất mấy trăm năm bài bố, nhưng hiệu quả thật là đáng sợ. Chẳng những đánh gãy long mạch, còn có thể phế bỏ, lại có thể lấy khí long mạch đó bổ sung cho người thi thuật, tạo nên mệnh vận đế vương.

Hồ Phiêu Hương nói:

“ Cướp long mạch cả một nước, gá vào một người, thì mạng số của người này sẽ mạnh nhất thiên hạ, át vía được cả thiên tử trời định. Xem ra dã tâm người này chẳng nhỏ đâu. ”

Cô nàng lại nói:

“ Chỉ không rõ một điều… thánh Chèm sang Tàu cũng chỉ để tìm cách phá giải Rồng Không Đuôi, chứng tỏ trận này có từ thời Tần. Mà giới thầy địa lí của ta, thì lại bảo trận từ thời Mã Viện. Cao Biền này là người đời Đường. Ba thời cách nhau mấy trăm năm cơ đấy. ”

Hai người càng nghĩ càng thấy kinh sợ, nhất là viễn cảnh cả ba điều Phiêu Hương vừa nói đều đúng.

Giở đến phần thứ ba, thì là các tài phép của hắn. Ngoại trừ thuật xuất hồn đoạt phách để sống lại, thì có dấm đậu thành binh, tức là lấy đậu trồng đủ trăm ngày thành đạo quân. Ngoài ra, còn có cách luyện chế diều thiên lí bay được ngàn dặm…

Nhưng nguyên liệu nêu trong sách cực kì quái lạ, kì quặc, thí dụ như mắt của núi, chân của hồ.v.v… Hai người đọc không hiểu gì, bèn mặc kệ luôn.

Đến phần thứ tư, thì có một loại thuật pháp gợi là Cải Thiên Đại Pháp, ngoài ra còn có tâm đắc của Cao Biền về mấy lần thi thuật..

Thuật này nếu luyện thành, có thể xuyên phá thời không, xuất hiện ở bất cứ thời gian nào trong bán kính ngàn năm năm, lại có thể thay đổi lịch sử thời gian mà không chịu bất cứ nghịch lí nào, cực kì đáng sợ. Tuy một người cả đời chỉ dùng được hai lần, nhưng thử nghĩ hai lần vượt thời gian trở về quá khứ, đảo loạn lịch sử, đấy đâu phải chuyện đùa?

Nhưng muốn luyện thì trước tiên cần tìm được một người cùng mạng, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng con giáp, cùng tử vi.v.v… chẳng khác nào một bản thân thứ hai ở thời gian khác. Đi vào thời không rất dễ lạc mất phương hướng, lang thang mãi mãi giữa các thực tại vô tận. Thế nên, người thi thuật cần một cái neo, để giúp bản thân tìm được lối về.

Kẻ cùng mạng kia, chính là cái neo này. Ngoài ra, phải tìm kẻ y hệt bản thân là để đánh lừa trời đất, có thay đổi lịch sử thì kẻ làm neo cũng phải nhận thay toàn bộ hậu quả, tan biến khỏi dòng thời gian, không tồn tại nữa.

Hai người Tạng Cẩu và Phiêu Hương nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng thốt lên:

“ Lí Bân??? ”

Chuyện Lí Bân bị lôi từ thời hiện đại tới thời Minh, giống hệt như những gì Cải Thiên Đại Pháp kể lại về trường hợp người thi thuật chết. Người dùng Cải Thiên Đại Pháp như con tàu vậy, bình thường dựa vào neo để đi lại trong bán kính ngàn năm. Thành ra lúc chết thì cũng sẽ như cái tàu đắm, kéo cả mỏ neo theo cùng.

Đáng lí, Đồ Ngu phải bị lôi thẳng tới đời Đường, vào năm Cao Biền bỏ mạng. Nhưng chẳng rõ vì chuyện gì, linh hồn y lại bỏ xác, nhập vào Lí Bân. Còn cái thân thể thì bị lôi tuột về đời Đường, lại do không hồn nên chẳng mấy đã chết.

Hồ Phiêu Hương đọc từng dòng, từng dòng tâm đắc của Cao Biền mà run người:

“ Hắn dùng Cải Thiên Đại Pháp về đời Tần, bắt đầu truyền lại trận Rồng Không Đuôi, để người đời sau bày trận thay hắn. Nhưng lại bị Lí Ông Trọng bắt được cái đuôi, vì sợ bể mánh, nên hắn mới xúi bẩy Tần Thuỷ Hoàng giết thánh Chèm trên đường vào cung gặp. Nhưng chưa thành mưu hèn, chưa bày được trận thì Tần vương vong mạng, mà thời gian hắn có thể ở lại thời Tần cũng hết. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play