Cậu chàng đang dùng tiếng Tàu, nên Rồng Không Đuôi cũng phải đổi đi.

Ông họ Bạch nói:

“ Chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Nhưng tổ huấn bảo, hễ ai được kiếm Thuận Thiên, thì phải lấy lôi điện hủy thi thể của Cao Biền, tuyệt không được để lại. ”

Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu không nói gì, dắt nhau vào đường mòn.

Bấy giờ, lúc cả hai đi khuất, Tạng Cẩu mới lên tiếng:

“ Cái tay làm mộ này cũng ác thật, nghĩa tử là nghĩa tận, người ta chết rồi mà còn không để thân xác được yên hay sao? ”

Hồ Phiêu Hương thì nói:

“ Cẩu đúng là… trái tim để trên đầu. Chính Cẩu vừa nãy còn nói chuyện này ắt có liên quan tới đám dị thú trong mộ, quên rồi sao? ”

Cậu chàng bị nhắc thì ngớ người, lúc này mới gãi gãi đầu, cười trừ.

Nói đoạn, Tạng Cẩu nắm chắc chuôi kiếm, nói:

“ Nếu là vậy, thì ta cứ vào xem sao rồi tính. Tay Cao Biền đó an phận thì thôi, để y chết được yên thân, còn nhược bằng có trò gian trá thì cũng không ngại cho một nhát. ”

Hai người chậm rãi theo bậc thang, lần sâu vào lòng mộ.

Càng đi, lại càng thấy không khí phát ra mùi hôi thối kinh tởm, mùi nội tạng và thịt rữa tràn ngập. Hai người lần xuống, bật mồi lửa lên, thì Hồ Phiêu Hương nói:

“ Ở đây có chữ! ”

Tạng Cẩu dí ánh lửa vào, thì thấy trên tường đá có mấy hàng chữ in vào đá, hằn sâu đến một đốt ngón tay. Nét chữ an nhiên tường hòa, rõ ràng là chẳng hề dùng lực quá độ. Cậu chàng nhìn mà điếng cả người, chỉ lực của kẻ lưu lại dòng chữ này ắt là đến hóa cảnh, so với Quận còn cao siêu hơn tám phần.

Hồ Phiêu Hương thì chậm rãi đọc:

“ Kẻ hậu nhân nếu đến vì Rồng Không Đuôi, đến đây thì dừng.

Nhược bằng đến để trừ họa Cao Biền, thì phải cẩn thận, đánh rắn dập đầu, nhổ cỏ tận gốc!

Nguyễn Minh Không lưu bút… ”

Hai người bấy giờ mới hiểu, thì ra người lưu lại dòng chữ này chính là thánh tổ Khổng Lồ - thiền sư Nguyễn Minh Không. Trước là kinh ngạc vì võ công của ông, sau lại thấy rét run vì lời ông để lại.

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Thiền sư là người học Phật, lấy từ bi làm gốc mà còn nói những lời này thì ắt Cao Biền chẳng phải là kẻ lương thiện gì đâu. ”

Hai người lần xuống thêm một chốc thì phát hiện trước mặt ánh sáng.

Tạng Cẩu rút xoạt kiếm Thuận Thiên ra, lăm lăm ở tay, ngón tay thủ ở lẫy kiếm. Hồ Phiêu Hương đi ở phía sau, đao Lĩnh Nam trên tay đã tuốt trần. Hai người thả chậm bước chân, căng mắt vểnh tai đề phòng tứ phía, thận trọng bước về phía ánh sáng.

Nơi cầu thang kết thúc là một cánh cửa đã mở toang, ánh sáng màu xanh ngọc mắt mèo chính hắt ra từ hướng đó. Tạng Cẩu đánh mắt cho Phiêu Hương một cái, nói:

“ Cẩn thận đấy. ”

Cô nàng gật đầu tỏ ý bảo cứ yên tâm, cậu chàng mới bước tiếp.

Rời khỏi cầu thang, hai người tiến vào một căn phòng nhỏ. Bốn phía có bốn cây cột, trên khảm Dạ Minh Châu làm nguồn sáng. Lại có đặt bốn lăng kính thủy tinh màu lục, tuy là giá trị không tính là quá cao, nhưng chế tác tinh xảo mười phần. Ánh sáng từ Dạ Minh Châu hắt qua lăng kính, tản ra thứ ánh sáng màu lục yêu dị hai người nhìn thấy lúc đang lần xuống mộ.

Lúc này Tạng Cẩu thấy ở bên trái có mấy cái xác, khỉ có, chồn có, mà những con vật cậu chàng không gọi nổi tên cũng có. Bọn này đa số đều là thú nhỏ, ăn cỏ, lành tính, tuy khác loài nhưng tất cả đều đang làm cùng một động tác là cúi đầu khuỵu chân, những tưởng như đang tế bái kẻ nào.

Hai người nhìn theo hướng đối diện chúng, phát hiện chỗ đó có một cái áo quan đã bật nắp, ngồi gục ngay bên cạnh áo quan là một xác người, nay lông tóc đã hư hao, xiêm áo hầu như đã bị hủy hoại nhưng có thể đoán tám chín phần ấy ắt phải là Cao Biền.

Tạng Cẩu nhìn khung cảnh yêu dị trước mặt, lông tóc dựng đứng cả. Cậu chàng trước nay không ngại xông pha giang hồ, nhưng có một điểm yếu ấy là sợ ma. Nay bài trí trong phòng này người thường thấy còn rét run, nữa là cậu chàng.

Căn phòng rất nhỏ, nên hai người bèn chia nhau ra tìm kiếm, khi cần có thể ứng cứu lẫn nhau ngay.

Tạng Cẩu vác kiếm tiến về phía cái xác. Bấy giờ nhìn kỹ, phát hiện tuy Cao Biền đã táng thân từ đời Đường nhưng da thịt chưa hư thối, trừ bỏ lông tóc ra thì không khác gì người sống. Nơi lồng ngực xác hõm hẳn vào một dấu bàn tay, sâu độ nửa tấc.

Liên tưởng đến chỉ lực lưu trên vách đá thì Tạng Cẩu đoán chắc tám chín phần người ra tay là Thánh Tổ Nguyễn Minh Không, bởi ngoài ông ra e khó kiếm được người thứ hai có chưởng lực như vậy. Cậu chàng toan tìm kiếm tiếp, bất thần mắt cái xác mở trừng, sâu trong con ngươi loé ra ánh sáng màu lục.

Tạng Cẩu vừa thấy tia sáng trong mắt cái thây thì hoảng hồn, giật mình đánh thót một cái. Liền đó đầu đau nhức như có búa bổ dao chặt. Cậu chàng gầm nhẹ một tiếng nơi cuống họng, vội vàng đề khí, ngưng thần.

Bấy giờ, Hồ Phiêu Hương thấy phía cậu chàng có biến, không khỏi thất kinh chạy đến gần. Chỉ thấy lúc này trán Tạng Cẩu nổi đầy gân xanh, mồ hôi to như hạt tấm rịn ra từng trận từng trận. Cô nàng thấy thế, e là cậu chàng trúng tà thuật gì, bèn lấy trong bọc của thiền sư Tuệ Tĩnh ra một đống bột thuốc, một nén nhang trầm. Hai thứ này đều được thiền sư chuyên tâm điều chế, có công dụng phá chướng, an thần, nếu trúng phải mê hương gì thì ngay tức khắc có thể tỉnh lại.

Bấy giờ, trong đầu Tạng Cẩu chỉ vang vọng những lời chửi rủa lăng mạ, mang đầy vẻ oán độc sâu cay. Giọng kẻ này cao vút, the thé, khó nghe như móng tay mài lên tấm gương, khó chịu mười phần.

“ Tả Ao! Tả Ao! Mày bày mộ dụ tao vào, trấn long mạch hòng ép tao phải bó tay chết rục xương ở đây!! Tao không quật mồ nghiền xương mày ra thì khó tiêu mối hận này!! ”

Tạng Cẩu có hương trầm, thuốc thang trợ giúp, mới nghe rõ được những lời này. Cậu chàng chỉ thấy sống lưng rét lạnh, tự hỏi chẳng nhẽ hồn Cao Biền đang muốn nhập tràng cướp xác?

Cậu chàng hít sâu một hơi, thu hết dũng khí, quát to:

“ Oan hồn, chưa chịu tiêu tan, còn định hại người quật mồ sao? ”

Bình thường Tạng Cẩu hãi nhất là mấy thứ yêu ma tà quái này, hiện tại gặp thật thì còn sợ hơn. Nhưng, biết rằng nếu điếng người thì chỉ có nước chết, mà Phiêu Hương cũng chẳng sống nổi, Tạng Cẩu mới dốc hết can đảm đối mặt với hồn ma của Cao Biền.

Lúc này, bên tai Tạng Cẩu chợt vang lên tiếng gầm gào như quỷ réo:

“ Ồ? Tiểu tử nhà ngươi còn chưa tiêu tan hay sao? Khôn hồn thì giao thân xác ra đây, ta sẽ làm lễ cho mà đầu thai vào nhà tử tế. ”

Tạng Cẩu cười gằn, nói:

“ Lễ ấy lão để dành cho bản thân mình đi! ”

Hồn ma Cao Biền bỗng bật cười, lộ vẻ ma lanh:

“ Mồm thì nói cứng, nhưng lòng lại run sợ thế kia? ”

Lại nghe có tiếng gì như người ta liếm môi, đoạn trong đầu Tạng Cẩu lại vang lên một giọng nói. Lần này, là tiếng của Quận:

“ Cẩu! Con có bản lĩnh rồi, lại quên mất thù ta, quên mất những kẻ hành hạ giết chết ta! Mày là quân bất nghĩa!!! ”

Tiếng Quận chìm vào bóng tối, nhưng những lời ông nói thì như dây trói quấn ghì lấy Tạng Cẩu, chậm rãi kéo cậu chàng xuống vũng bùn.

Lúc này, lại có tiếng người kêu lên the thé:

“ Mày… giết chúng ta… đồ bất trung! ”

Trước mắt cậu chàng xuất hiện bóng của Thái Bá Nhạc, tướng Hồ từng bị cướp cò bắn chết ở Đa Bang. Lúc này y chỉ còn nửa khuôn mặt, nửa còn lại là xương xẩu trắng hếu, toàn thân lúc nhúc những giun, trông đáng sợ vô vàn.

Tạng Cẩu cắn chặt răng, cố gạt những lời nói này ra khỏi đầu, nhưng chẳng thể làm được. Giọng người như những mũi khoan, xoáy sâu vào hồn cậu chàng.

Liền kề, là tiếng lửa cháy…

Tiếng khóc than…

Mùi màu, mùi khét.

Trước mắt Tạng Cẩu mở ra một thân tre xanh óng, xa xa đằng sau lùm tre, là những ngôi nhà cháy nham cháy nhở, những xác người im lìm chất đống. Lửa thè lưỡi ra liếm khắp nơi, bóng đao ánh kiếm thi nhau xuất hiện…

Lại có giọng người cất lên, ai oán, não nề:

“ Chó Bẩn! Mày chỉ vì một mạng của thằng Mạc Thuý, mà định bỏ mối thù không truy cứu hay sao? Mấy trăm mạng chúng tao, nuôi mày lớn, chỉ đáng một mạng thằng giặc ấy thôi sao? ”

Tạng Cẩu giật mình kinh ngạc, phát hiện ấy chính là những tiếng nói của người thôn Điếu Ngư. Già thì có ông trưởng làng hay kể chuyện cổ tích, trẻ thì có đám mục đồng vẫn chơi với cậu chàng, trai thì có mấy bác mấy chú làm đồng vẫn hay cho Tạng Cẩu ít cơm, mẩu khoai, gái thì có các cô các mợ thường vá áo, đưa thuốc sang mỗi khi đau ốm…

Tạng Cẩu giật giọng kêu:

“ Các vị, nghĩa tử là nghĩa tận, chẳng nhẽ hắn chết rồi cũng không thể buông tha, phải quật mồ băm xác mới đành? ”

Hồn Cao Biền giở phép ma, thấy cậu chàng rốt cục cũng phân không rõ được thật giả nữa, bèn nhếch miệng cười:

“ Tạng Cẩu phải không? À … mày còn chẳng biết tên mày là gì, mày từ đâu tới, cha mẹ là ai. Ngay cả cái tên của mày cũng do một thằng giặc cướp nước, do kẻ thù đặt cho! Thế thì mày là ai? Mày lại có gì? Ta lại là ai? Hai ta có gì mà phân biệt? ”

Lời nói của y rặt là tà lí, nhưng lúc này Tạng Cẩu đang bị mê âm che mờ thần trí, đâu phản kháng được?

Hồ Phiêu Hương thấy Tạng Cẩu ban nãy còn mặt nhăn mày nhó, nay bỗng đờ đẫn cả ra, biết là có biến. Cô nàng nghĩ thầm, thấy rằng chỉ có một cách mới lay tỉnh được cậu chàng, thế là lấy đao Lĩnh Nam cứa vào tay cậu chàng một cái cho máu chảy ra, toan dùng cơn đau đánh thức Tạng Cẩu.

Chẳng ngờ, lúc này cậu chàng đột nhiên mở giọng, thanh âm choe chóe cao vút nghe rợn tóc gáy, đích thị là giọng của hồn ma Cao Biền:

“ Khà khà, vô ích thôi con ranh, hồn phách của nó sắp bị tao nuốt sạch rồi. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play