Món ăn hôm nay do đích thân Lữ Hâm cùng 7 liệp thủ cùng nhau trổ tài, mỗi người một món, nên bàn ăn vô cùng phong phú. Trong đó có một số món làm theo khẩu vị của Lăng Tử Hàn, bọn họ ai cũng đã hỏi qua Đồng Duyệt, hỏi riêng về cậu, làm món ngon nhưng có vị cực kỳ thanh đạm lại dễ tiêu hóa.
Bầu không khí của bữa cơm này hoàn toàn khác hẳn bữa hồi trưa, rất ấm áp.
Ngân Dực Liệp Thủ là một tồn tại cực kỳ bí mật, người trong Bộ Quốc An rất ít người biết, toàn bộ tư liệu của bọn họ cũng chỉ có Lữ Hâm cùng Lăng Nghị là nắm rõ nhất. Đồng Duyệt là do bình thường hay chữa trị cho bọn họ, nên dần dần mới biết. Bởi vậy, khi bọn họ ở bên nhau, giống như là một đại gia đình, ai cũng xem mọi người là người một nhà thân mật khăng khít, không cần phòng bị, không cần giấu diếm, muốn nói thì nói, muốn cười thì cười, đây chính là sự tự do thoải mái hiếm có mà họ có được.
Mặc dù bọn họ có cười có nói, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý không đề cập tới bệnh của Lăng Tử Hàn. Bệnh tình của cậu, kỳ thực bọn họ đều biết rõ, muốn giấu cũng không giấu được. Nếu như Đồng Duyệt có dự định giấu bọn họ, bọn họ ai cũng có khả năng đột nhập vào kho số liệu của bệnh viện 643 cùng máy vi tính của Đồng Duyệt, nhìn qua tình hình.
Trước đây, bọn họ đều biết, thân thể Lăng Tử Hàn đã bị mất rất nhiều công năng, khiến ngay cả những hạnh phúc nhỏ nhoi nhất cũng đã bị tước đoạt. Trong lòng từng người bọn họ, đều hy vọng bản thân có thể làm chút gì đó, khiến trong lòng Lăng Tử Hàn vui vẻ hơn một chút. Vì vậy bọn họ không ai dám nói tới hai chữ “Về hưu”.
Lăng Tử Hàn cũng rất bình tĩnh, nét mặt luôn rất nhu hòa. Nghe mọi người kể chuyện cười, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ cười 1 cái.
Vệ Thiên Vũ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cậu, giúp cậu uống chút canh, ăn chút món ăn, thêm chút cháo. Lăng Tử Hàn không muốn làm phật ý của anh, nên rất hợp tác từ từ ăn uống.
Lăng Nghị nhìn hai người bọn họ, trong lòng khe khẽ thở dài.
Ông biết rất rõ, Lăng Tử Hàn đã đánh mất một số chức năng quan trọng, hiện tại khó mà chữa trị được. Không biết mối quan hệ giữa cậu và Vệ Thiên Vũ trong thời gian này có thể duy trì được bao lâu, hay nói đúng hơn là duy trì vì cái gì bây giờ.
Đồng Duyệt vừa nhìn ánh mắt của ông liền biết ông đang suy nghĩ cái gì, vội vã thoải mái huých nhẹ tay ông, cười nói: “Bọn họ nói Lữ phó bộ trưởng có lén giấu 1 bình rượu quý, hỏi em có muốn cùng bọn họ giúp anh ấy xử lý bình rượu đó không?”
Lăng Nghị nhìn khuôn mặt xám tro của Lữ Hâm, không khỏi cười nói: “Tốt, Tiểu Lữ, lấy ra để mọi người cùng giám định và thưởng thức đi nào.”
La Y cười nói: “Cái này chẳng khác gì đào khoét vào tim của sếp một vết sâu vậy.”
Triệu Thiên hăng hái bừng bừng đứng dậy: “Sếp, tôi biết nơi sếp giấu rượu ở đâu nè, hay để tôi giúp sếp đi lấy nha.”
Lữ Hâm giả vờ giận: “Cậu còn đi lấy giúp tôi? Có phải nhân cơ hội đó trộm sạch không vậy hả?”
Triệu Thiên lập tức ủy khuất: “Mọi người xem đi, sếp đó, còn vu tội tôi nữa kìa. Dù thế nào thì tôi cũng không dám trộm nhà sếp lần nữa đâu.”
Mai Lâm đưa đũa gắp 1 con tôm, thuận miệng nói rằng: “Bất quá chỉ mượn gió bẻ măng mà thôi.”
Du Dặc ôm cánh tay, cười nói: ” Khổng Ất Kỷ (1) có nói qua, trộm rượu không tính là trộm.”
Tác Lãng Trác Mã phi thường nghiêm túc thỉnh giáo: “Được rồi, nói đến Khổng Ất Kỷ, sếp à, rốt cuộc chữ Hồi có bao nhiêu kiểu viết vậy? Tôi không hiểu các nét của nó.”
Mọi người càng nói càng xa chủ đề chính, khiến Lữ Hâm không thể thoát thân, Triệu Thiên đã nhanh như chớp trở về, trong tay cầm hai bình rượu vang đỏ Bourgogne từ thời Rome năm 1985.
Lăng Nghị vừa nhìn liền tán thưởng: “Được đó nha, Tiểu Lữ, ngay cả loại rượu này mà cậu cũng có, rất giỏi.”
Lữ Hâm lắc đầu thở dài, làm ra hình dạng vô cùng đau lòng.
Tất cả liệp thủ lập tức cười ha ha đứng lên chuẩn bị, người thì lấy ly, người thì khai nắp, cố ý làm ra tiếng thật lớn, sau đó nói: “Tim của sếp sắp lên cơn đau rồi.”
“Cơ tim tắc nghẽn.”
“Có thể chảy máu não hay không vậy?”
“Nếu không thì cũng phải rối loạn các chức năng đó nha.”
Lăng Nghị nhìn Lữ Hâm đang khổ não nhìn cái đám nhí nhố kia liền nói: “Tôi thấy hình như sắp bị tâm thần phân liệt luôn rồi.”
Đồng Duyệt buồn cười.
Lăng Tử Hàn nhìn thấy, bỗng nhiên nói rằng: “Sếp, sau này sếp chế lại phòng chứa rượu như mấy kho chứa tiền trong ngân hàng ấy, vậy sẽ bảo đảm an toàn hơn.”
Mọi người an tĩnh một chút, nhất thời lớn tiếng kêu tốt.
Bọn họ vẫn huyên náo như vậy, phần lớn là vì muốn chọc cho Lăng Tử Hàn nói chuyện, cố ý phá vỡ sự trầm mặc của cậu, giúp cậu phá tan sự cản trở tâm lý. Lúc này thấy cậu mở miệng, mọi người đều rất vui vẻ.
Vệ Thiên Vũ hài lòng gật đầu: “Như vậy đi, sếp, tôi giúp sếp thiết kế một hệ thống bảo vệ, chỉ lấy 8 phần phí bình thường thôi.”
La Y cười xua tay: “Tôi cùng Du Dặc kiêm chức trong coi hầm rượu cho sếp, thu phí theo việc, bảo đảm sẽ không tự mình trộm đâu.”
La Hãn đồng tình mà nói: “Sếp thảm thật nha, vì vài bình rượu mà cả gia sản bị vơ vét hết rồi.”
Ai cũng cười haha, rồi thất chủy bát thiệt trêu chọc ông. Mắt thấy sắc mặt Lăng Tử Hàn càng ngày càng tốt, tiếu ý càng ngày càng đậm, trong lòng bọn họ đều là hài lòng đến cực điểm.
Sau đó mọi người nâng cốc hoan hô, cùng nhau đứng lên: “Boss, chúc boss cùng Đồng viện trưởng cử án tề mi, hạnh phúc suốt đời.”
Tất cả liệp thủ vừa nhìn thấy giật mình, nhưng đều mỉm cười nhìn về phía cậu.
Lăng Tử Hàn mỉm cười đứng lên.
Bữa cơm vui vẻ đã kết thúc, đèn đường cũng đã lên. Tuy rằng Lăng Tử Hàn kiệt lực nhẫn nại nhưng trên trán vẫn thể hiện sự uể oải. Các liệp thủ lập tức nói rằng: “Lão đại mau trở về nghỉ ngơi đi, Thiên Vũ đưa lão đại về đi.”
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói với Lăng Nghị: “Cha, con quay về Long Quan ở. Hai người đang trong tuần trăng mật, con không muốn quấy rối đâu.”
Đã hơn nửa năm rồi, Lăng Nghị đã không nghe thấy cậu nói 1 câu dài như vậy, hiện tại thấy cậu nguyện ý thể hiện suy nghĩ của bản thân bằng 1 câu nói hoàn chỉnh, liền thấy an lòng. Ông liên tục gật đầu: “Được, con đi đi, bất quá, phải thường xuyên về nhà, ăn chung bữa cơm, hoặc ở lại nhà vài ngày, không được như trước đây nữa, luôn lẫn đi đâu mất tăm.”
“Dạ!” Lăng Tử Hàn gật đầu.
Vệ Thiên Vũ hài lòng đưa cậu ra cửa. Đồng Duyệt đi theo, ôn hòa mà nói: “Thiên Vũ, Tử Hàn chú giao cho con. Nếu có chuyện gì phải lập tức liên lạc với chú liền.”
Đi vào trong thang máy, nụ cười của Lăng Tử Hàn liền biến mất. Cậu mệt mỏi rã rời dựa vào lưng ghế dựa, nhắm hai mắt lại.
Vệ Thiên Vũ không hỏi gì cả, ra khỏi thang máy đi thẳng đến ngầm ga ra, đưa cậu lên xe rồi đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi hai người cũng không nói gì, trong xe rất an tĩnh. Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Vệ Thiên Vũ chân chính cùng một chỗ với Lăng Tử Hàn, trong lòng triều cuồn cuộn, thiếu chút nữa khống chế không được.
Nhà ở Long Quan rất sạch sẽ, Vệ Thiên Vũ cũng quét dọn sơ qua. Lăng Tử Hàn không chống đỡ được nữa, liền cởi hết quần áo rồi trực tiếp nằm thẳng trên giường.
Vệ Thiên Vũ biết cậu mệt mỏi rã rời, cũng không quấy rối, yên lặng dọn quần áo của cậu, đem xe lăn đặt lên sảnh, sau đó lấy ra bàn chải mới mua kiểu mới có thân cùng đầu đều chứa siêu sóng tự động làm sạch, đánh răng rửa mặt cùng lau người giùm cậu, để cậu ngủ thoải mái một ít.
Lăng Tử Hàn từ từ nhắm hai mắt, mặc anh loay hoay thân thể của chính mình. Hành động của Vệ Thiên Vũ rất nhẹ, phảng phất tựa như gió mát thoáng qua, rất ôn nhu. Dần dần, cậu chìm vào giấc ngủ giữa tiếng hoạt động của máy.
Đợi tới nửa đêm, Vệ Thiên Vũ bỗng nhiên tỉnh lại, mở to mắt, nhìn thấy bên cạnh mình rỗng tuếch, không khỏi quá sợ hãi, đứng dậy chạy ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách đều tối mịt, xe lăn cũng đang ở nguyên vị trí cũ, trong phòng không có tiếng động nào.
Trái tim anh đập đập bịch bịch, đi vào nhà vệ sinh tìm không thấy, liền chạy tới lan can.
Lăng Tử Hàn đang dựa người bên thành lan can, nhìn ngọn đèn sáng chói đằng xa, bóng lưng cực kỳ thon gầy nhìn qua có vẻ yếu đuối, cô đơn tịch mịch.
Vệ Thiên Vũ đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau.
Lăng Tử Hàn không có giãy ra, để mặc anh ôm, chỉ yên lặng nhìn những ngọn đèn cam trải dài khắp nơi, bỗng nhiên nói: “Thành phố thật đẹp.”
Vệ Thiên Vũ không thể kiềm được, rốt cục rơi lệ.
HẾT CHAP 41
Mục lục
(1) Khổng Ất Kỷ (Hán tự: 孔乙己 Bính âm: Kǒng Yǐjǐ) là tên một truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, cũng là tên nhân vật chính của truyện.