Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Quả nhiên Đồng Duyệt cùng Lăng Nghị không có tổ chức rầm rộ, chỉ đơn giản đi đăng ký kết hôn, sau đó mở một buổi tiệc nhỏ ở nhà, lần lượt mời bạn bè gia quyến hai bên ăn bữa cơm, sau đó kết thúc.

Hiện tại Lăng Nghị đã đảm nhiệm chủ tịch uỷ ban Quốc Gia An Toàn, kiêm cả Bộ Quốc An, ngoài ra còn có rất nhiều danh hiệu hiển hách, đảm nhận nhiều trọng trách, có vị thế rất mạnh trong chính giới. Nhưng phong cách của ông vẫn rất chuẩn mực, người người bình thường rất khó kết nối quan hệ với ông. Để tránh phiền phức, hai người họ mời khách hai lần, đầu tiên là bạn của Lăng Nghị, vài ngày sau thì mời bạn của Đồng Duyệt.

Thú vị nhất là, để tránh người ta đến tặng quà cưới, nên lúc mời khách tới chỉ với danh nghĩa là thông báo “họp mặt” mà thôi. Bình thường Lăng Nghị rất ít khi nào công khai lộ diện, đừng nói tới việc mời khách, lúc này bất kì ai vừa nhận được lời mời ăn cơm từ ông, không ai không đến cả. Tới cuối tuần, mới sáng sớm tất cả mọi người đều đi tới nhà ông, hăng hái muốn xem thử ý định của ông là gì.

Kết quả, đợi tất cả mọi người an vị trên bàn ăn, ông mới từ tốn nói từng tiếng một: “Tôi mới vừa kết hôn với Tiểu Đồng, hôm nay mời mọi người tới đây ăn một bữa cơm, sẵn tiện thông báo cho mọi người biết.”

Cả phòng nhất thời ồ lên, rất nhiều người lên tiếng chỉ trích ông, trách ông không chịu nói sớm 1 tiếng, khiến bọn họ chẳng ai kịp chuẩn bị quà mừng.

Đồng Duyệt ôn hòa cười nói: “Chính vì không muốn mọi người chuẩn bị quà mừng nên chúng tôi mới làm vậy, mọi người ai cũng bận rộn, có thể dành chút thời gian đến đây ăn 1 bữa với chúng tôi, đó cũng là quà mừng đáng quý rồi.”

“Đúng.” Lăng Nghị cười gật đầu. “Chúng tôi không nhận quà, cho nên mọi người về sau cũng không cần tặng. Nói chung, hôm nay uống nhiều một chút, nhất định phải để mọi người nhân khi cao hứng mà đến, tận hứng mà về.”

Mọi người trầm mặc chốc lát, liền hô vang, sau đó đều xoa tay, chuẩn bị chuốc rượu mừng cho hai người họ, đặc biệt là Lăng Nghị, cho tới bây giờ vẫn chưa ai thấy qua bộ dáng của ông khi say cả, nên lần này nhất định phải thu phục bằng được ông.

Hôm nay Lăng Nghị rất phóng khoáng, rượu đến liền uống, tuyệt không thoái thác. Có người muốn mời Đồng Duyệt, ông cũng chống đỡ giúp. Hầu như không ai thấy được ông như thế cả, lúc này toàn bộ mọi người đều được mở rộng tầm mắt. Uống nhiều như vậy mà sắc mặt ông cũng không chút biến đổi, tửu lượng rất cao, dường như một bình không đáy, sâu xa khó hiểu.

Lăng Tử Hàn ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi uống nước, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, sắc mặt cũng tốt hơn được 1 chút.

Lôi Chấn cùng Tưởng Ngọc Lan tất nhiên cũng tới. Tuy rằng Tưởng Ngọc Lan cực kỳ phản cảm đồng tính kết hôn, nhưng đối mặt với thế mạnh, nhất là trước Lăng Nghị như mặt trời ban trưa, bà không thể hiện chút khinh thị nào, trái lại còn rất nhiệt tình liên thanh chúc phúc.

Thấy Lăng Tử Hàn ngồi trên xe lăn, hơn nữa vừa gầy vừa xanh xao, khác xa hẳn với con người trong quá khứ, Lôi Chấn biết rõ nguyên do, nên không khỏi xúc động, tiến lên hỏi han ân cần, thực lòng quan tâm. Tưởng Ngọc Lan cũng rất thương tiếc, thân thiết nói với cậu: “Tử Hàn, lúc nào rảnh thì tới nhà dì chơi, dì nấu chút canh tẩm bổ cho con, tẩm bổ thân thể một chút.”

Lăng Tử Hàn lễ phép gật đầu: “Dạ, cám ơn bác Lôi, dì Tưởng.”

Lôi Chấn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ôn hòa mà nói: “Thằng nhóc này, còn khách khí với bọn chú làm gì. Con lớn lên từ nhỏ cùng với Hồng Phi, tựa như anh em ruột, chú vẫn luôn xem con như người một nhà, đừng có tỏ ra như người xa lạ như thế.”

Lăng Tử Hàn cười cười với bọn họ, nét mặt vẫn ôn hòa.

Lôi Hồng Phi từ nãy đến giờ đã đứng bên cạnh cậu, có người sau khi kính rượu Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt xong, muốn tiến lại mời rượu Lăng Tử Hàn, nhưng đều bị y cản lại.

Nét mặt Lăng Tử Hàn vẫn rất ôn hòa, nhìn qua cũng không tỏ ý phản đối y, nên khiến y rất vui sướng.

Vì ngay cuối tuần, nên dù bữa ăn đó bắt đầu đúng 12g thì cũng phải mất mấy tiếng sau mới kết thúc được. Phần lớn bạn của Lăng Nghị đều là tinh anh chính giới, nên liền nhân cơ hội này kết nối quan hệ một chút, cảm thấy rất hài lòng.

Cuối cùng, mọi người đều nói “Chúc hai người trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm”, sau đó lục tục cáo từ.

Lôi Hồng Phi cứ lề mề không muốn về, Lăng Nghị vỗ vỗ vai y: “Hồng Phi, chuyện này không phải cứ một sớm một chiều là được, cứ từ từ đi. Bọn chú muốn cùng Tử Hàn đi ra ngoài một chút, con về nhà trước đi.”

Lôi Hồng Phi bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể khác nên nói: “Chú Lăng, chú Đồng, chúc hai người bạch đầu giai lão.” Sau đó lưu luyến không rời đi về.

Chờ khách về hết, Đồng Duyệt đi tới trước mặt Lăng Tử Hàn, quan tâm hỏi: “Sao rồi? Con mệt lắm không?”

Lăng Tử Hàn nhìn hắn, khẽ cười, lập tức chậm rãi đứng dậy, ôm lấy hắn.

Đồng Duyệt nhớ tới “Lễ vật kết hôn” mà mình đòi lần trước, liền kích động, đưa tay ôm lấy cậu.

Lăng Tử Hàn ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ba.”

Mặt Đồng Duyệt đỏ lên, lập tức nhịn không được lệ nóng doanh tròng.

Lăng Nghị đứng ở một bên nhìn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự hài lòng không thể diễn tả được.

Qua một hồi lâu, Lăng Tử Hàn mới buông Đồng Duyệt ra, ngồi xuống xe lăn. Quả thật là cậu thấy rất mệt.

Lăng Nghị tiến đến, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ôn nhu mà nói: “Chúng ta sẽ đến chỗ Lữ Hâm, gặp đồng nghiệp của con.”

Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu.

Trên cơ bản Đồng Duyệt không uống rượu, vì vậy do hắn lái xe, chạy tới nhà của Lữ Hâm.

Hiện tại Lữ Hâm là phó bộ trưởng Bộ Quốc An, nhưng không ở biệt thự mà là một căn hộ ngay tầng cao nhất của một khu chung cư cao cấp, vốn 4 phòng 2 sảnh, nhưng ông chỉ lưu lại 1 phòng ngủ cùng 1 phòng làm việc, còn lại đều đập tường thông sảnh, nhìn qua rất rộng rãi.

Ông có 1 vợ 2 con trai, nhưng hôm nay đều để bọn họ ra ngoài, để tất cả liệp thủ có thể ở nhà càn quấy 1 trận ra trò.

Lúc Lăng Nghị đến thì tất cả thành viên tổ 1 liệp nhân đều ở đó rồi. Vừa thấy bọn họ, liền mỉm cười tiến lên, cười hì hì nói: “Chúc mừng, chúc mừng.” Sau đó lần lượt từng người một ôm lấy Lăng Tử Hàn.

Lăng Nghị nhịn không được cười: “Rốt cục các người đang chúc mừng ai vậy?”

La Y nhanh mồm nhanh miệng mà nói: “Đương nhiên chúc mừng Tử Hàn, cậu ấy có một người ba thật tốt là Đồng viện trưởng, lại còn có thể hạ gục được boss của chúng ta nữa.”

Những người khác tất cả đều không sợ chết liên tục gật đầu.

Lăng Nghị cười tủm tỉm nhìn về phía Lữ Hâm: “Bọn họ đều là thuộc hạ tốt của cậu đấy sao?”

Lữ Hâm sợ đến run lên, lập tức kêu thảm thiết: “Sếp à, bọn họ cố ý hãm hại tôi đó, anh ngàn vạn lần đừng lọt vào mưu kế của bọn họ nha.”

Hai hàng lông mày Lăng Nghị hơi nhíu lại: “Vậy à? Thật sao?”

“Thiên chân vạn xác.” Lữ Hâm đau thương lên án. “Trước đây bọn họ dám hack máy tính của tôi, lấy trộm rượu ngon của tôi, nói chung là tội ác ngập trời, tội lỗi chồng chất.”

Tác Lãng Trác Mã nghiêm trang mà nói: “Sếp à, đừng có vu hãm chúng tôi nặng nề như vậy được không?”

Du Dặc nghiêm túc gật đầu: “Chúng tôi có học luật đó nha, phỉ báng là tội nặng đó.”

Mai Lâm cũng giả bộ thành thật nói: “Đúng vậy, chúng tôi muốn yêu cầu được bồi thường tinh thần.”

“Còn phải trịnh trọng xin lỗi chúng tôi nữa.” Triệu Thiên ở một bên thêm mắm thêm muối.

Lữ Hâm thở dài: “May là hiện tại tôi đã nhảy ra khỏi hố lửa. La Hãn, hiện tại bọn họ đều là cấp dưới của cậu đó, cậu dọn dẹp sạch sẽ giùm tôi đi.”

La Hãn cười haha nói: “Bọn họ là chiến hữu cùng chung chiến tuyến với tôi, hiện tại nói rất đúng, sao tôi có thể dùng quyền lực áp chế, can thiệp tự do ngôn luận được chứ?”

Bọn họ đứng đó chọc cười, Đồng Duyệt nhịn không được cười rộ lên. Lăng Tử Hàn nhìn những chiến hữu đứng trước mắt mình, trong mắt cũng có vài phần tiếu ý.

Vệ Thiên Vũ không nói gì cả, chỉ đứng bên cạnh cậu, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu với cậu, đa phần là hỏi han tình hình thân thể của cậu. Lăng Tử Hàn thỉnh thoảng nhẹ giọng trả lời, luôn luôn nói chính mình rất ổn, bảo anh không cần lo lắng.

HẾT CHAP 40

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play