Khi Lăng Tử Hàn tỉnh dậy từ cơn ngủ say thì cũng đã qua buổi trưa rồi.
Về đến nhà, không cần phải phòng vệ nữa, cậu có thể yên tâm hoàn toàn, bởi vậy ngủ rất say. Mấy ngày qua phải liên tục thử nghiệm khiến cậu tiêu hao không ít thể lực cùng tinh lực, vì vậy một đêm được ngủ tròn giấc khiến cậu hồi phục không ít thể lực.
Cậu nhìn đồng hồ trên tường, thoải mái đứng dậy mở rèm cửa sổ.
Tuyết đã ngừng, ngoài cửa sổ trắng xoá một mảnh, trên mặt đất, trên cây, trên cỏ tất cả đều là tuyết, nhìn qua quả thật lóa mắt.
Cậu lẳng lặng ngồi lên bệ cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Tuyết rất trắng, lặng yên bao quanh ôm trọn đường nét những cây mai, từng đóa từng đóa đều đẹp như tranh.
Chẳng biết qua bao lâu, cậu bỗng thấy đói bụng, lúc này mới đi rửa mặt, sau đó khoác thêm một cái áo ngủ bằng nhung nữa bên ngoài bộ pijama, đi xuống lầu.
Bảo mẫu Triệu Tiểu Lan của nhà bọn họ giờ đây đã có tuổi, hơn nữa đã kết hôn, được gả cho người làm vườn trong viện nhà bọn họ, sau khi kết hôn vẫn tiếp tục làm việc ở đây. Lúc Lăng Tử Hàn đi xuống, cô đang ngồi trên sofa ngồi đan một bộ quần áo con nít.
Thấy cậu bước xuống đại sảnh, Triệu Tiểu Lan lập tức cười đứng dậy: “Lăng ca dậy rồi sao? Tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Lăng Tử Hàn tối qua đã biết cô đang có thai, Đồng Duyệt cũng đã khám qua cho cô, nói cô đang trong thời gian tịnh dưỡng trong thai kỳ, nên cậu liền xua tay: “Chị cứ ngồi đi, để tôi tự mình dọn là được rồi.”
Triệu Tiểu Lan làm ở nhà bọn họ cũng hơn 10 năm rồi, nên biết rõ tính cách của cậu, cũng không khách khí, liền ngồi xuống, nói với cậu: “Tôi làm sẵn hết rồi, đặt sẵn trong nồi giữ nhiệt, anh lấy ra là ăn được rồi.”
“Được.” Lăng Tử Hàn đi vào nhà bếp, bưng chén cháo đậu đen, vỉ hấp bánh bao cùng hai đĩa dưa cải ra bàn, ngồi xuống chậm rãi ăn.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thanh âm TV do Triệu Tiểu Lan mở.
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt đều đã đi làm.
Tối hôm qua, Đồng Duyệt vẫn không chịu nói chuyện với Lăng Nghị, trong suốt bữa ăn toàn là nói chuyện phiếm với Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn nhìn cha mình mở to mắt đầy kinh ngạc, quả thật là một cảnh hiếm có, khiến cậu cười thoải mái vô cùng.
Đợi cơm nước xong xuôi, Đồng Duyệt định về nhà hắn, nhưng Lăng Tử Hàn nói: “Đồng thúc thúc, ở lại đi, đừng về.”
Đồng Duyệt quay đầu lại nhìn cậu, trong ánh mắt trong suốt kia hiện rõ ý định muốn giữ hắn lại. Trong lòng hắn nóng lên, trên mặt lập tức ửng đỏ.
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Đồng thúc thúc, con biết cha con không xứng với chú, bất quá con thật sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau. Hai người kết hôn đi, để con có thể tham gia hôn lễ của hai người.”
Nghe được câu cuối, trái tim của Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt đồng loạt bị bóp nghẹn lại, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tỏa. Đồng Duyệt cảm thấy đau lòng vô cùng, nhưng phải nở ra nụ cười chống chế nói: “Thằng nhóc này, sao lại coi hôn nhân như trò chơi như vậy được chứ?”
Lăng Tử Hàn nhún vai, cứ như đó là chuyện thường: “Con cũng không phản đối hai người nghiêm túc xử lý việc đó, dù sao con cũng chỉ là khách mời mà thôi, tới tham gia là được, chuyện còn lại hai người quyết định đi vậy.”
Lăng Nghị nhìn sắc mặt Đồng Duyệt đang khó xử, vì vậy ở một bên cười nói: “Tiểu Duyệt, Tử Hàn kêu em ở lại là đúng đó, bên ngoài gió lớn lại bão tuyết, trời cũng đã khuya, sao lại đòi về chứ? Cứ ở lại đây đi.”
Lăng Tử Hàn cười hì hì, liền chạy lên lầu: “Con lên nghỉ trước đây, hai người cũng nên ngủ sớm đi nha. Đồng thúc thúc ngủ ngon, cha ngủ ngon.”
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt cùng nhau nói: “Ngủ ngon.”
Đêm qua, Lăng Tử Hàn ngủ rất ngon, cậu tin rằng để Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt ở bên nhau là đúng đắn.
Suy nghĩ một hồi, cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Tiểu Lan vừa ngồi đan vừa xem TV, thuận miệng hỏi: “Con chị được mấy tháng rồi?”
Triệu Tiểu Lan ngẩn ra, lập tức cười nói: “Cũng hơn 4 tháng rồi.”
“Ồ, vậy lúc nào sinh?”
“Bác sĩ nói dự tính ngày sinh là vào cuối tháng 5.”
Lăng Tử Hàn gật đầu.
Hiện tại tuy nói đã có hệ thống thụ tinh nhân tạo, nhưng người bình thường cũng không muốn tốn kém nhiều, hoặc là nhiều người còn có suy nghĩ theo lối truyền thống khó có tiếp nhận việc đó, thường thường vẫn chọn phương thức mang thai sinh sản tự nhiên. Bất quá, Lăng Tử Hàn lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy phụ nữ mang thai, nên thấy rất mới mẻ.
“Đứa bé có đạp không?”
Trên mặt Triệu Tiểu Lan lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Có chứ.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi cũng không tưởng tượng được gì, chỉ biết cười gật đầu.
Triệu Tiểu Lan rảnh rang cầm lấy bộ đồ con nít được hoàn thành hơn phân nửa, giơ lên cho cậu xem: “Lăng ca, thế nào? Đẹp không?”
Đó là một bộ quần áo con nít được đan bằng sợi len màu trắng cùng lam nhạt, áo quần dính liền nhau, trẻ con mặc vào là có thể bọc lại từ đầu đến chân, Lăng Tử Hàn giật mình nói: “Tay chị khéo thiệt đó nha, rất đẹp.”
Triệu Tiểu Lan cười ngọt ngào, hơi có chút tự hào, lại tiếp tục đan tiếp.
Lăng Tử Hàn thuận miệng nói: “Màu này hình như là dùng cho nam mà phải không?”
“Ừ, bộ này màu xanh, bộ sau dùng màu hồng.” Triệu Tiểu Lan hì hì cười nói. “Tôi rất công bằng đó nha.”
Lăng Tử Hàn cũng cười: “Vậy chị thích con trai hay con gái?”
“Đứa nào cũng thích.” Triệu Tiểu Lan nhẹ nhàng mà nói. “Mặc kệ là trai hay gái, tôi cùng chồng tôi đều thích như nhau.”
Lăng Tử Hàn gật đầu.
Triệu Tiểu Lan đột nhiên hỏi: “Còn anh thì sao? Lăng ca, nếu như anh có con, anh muốn con trai hay con gái?”
Đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu vấn đề này, Lăng Tử Hàn nao nao, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mới nói: “Con trai nhỉ? Tôi không biết chăm sóc cho con gái cho lắm.”
Triệu Tiểu Lan thấy mắc cười, liền ngẩng mặt lên nhìn cậu: “Trách không được đến tận giờ cậu vẫn chưa có bạn gái.”
Từ nhỏ cô đã lớn lên từ một vùng nhỏ hẻo lánh, được nhận giáo dục truyền thống từ xưa, trong đầu không có khái niệm đồng tính luyến ái, tuy rằng cũng thấy không ít đôi bạn đời đồng tính, thậm chí còn được Lăng Tử Hàn nhờ đi giúp cậu chuẩn bị cho buổi kết hôn đồng tính của mấy người bạn cậu, tâm lý cũng đã tiếp thu rồi, nhưng nếu bình thường mà nhắc tới, thì vẫn mang khái niệm người yêu giữa nam và nữ, căn bản sẽ không nghĩ đến đồng tính.
Lăng Tử Hàn tất nhiên hiểu rõ được thái độ của cô, vì vậy cười cười, không nói gì cả.
Triệu Tiểu Lan khó có dịp gặp cậu, càng khó có dịp cùng cậu nói chuyện phiếm, nên không cố kỵ cho lắm, liền nói qua nói lại. Cô quan tâm nói: “Lăng ca cũng nên cân nhắc vấn đề cá nhân đi, nếu không Lăng bá bá không có cháu bồng đâu, chắc ngài ấy nóng ruột lắm rồi đó.”
Lăng Tử Hàn không tiến vào trọng tâm câu chuyện, ôn hòa hỏi cô: “Mang thai có khổ lắm không?”
“Đương nhiên là có một chút.” Lực chú ý của Triệu Tiểu Lan nhất thời liền bị dẫn dắt đi chỗ khác. “Bất quá, nghĩ đến việc đứa trẻ này ngay từ đầu đã cùng một chỗ với mình, mà không phải ở trong những cái máy lạnh băng kia, cảm giác rất hạnh phúc.”
Lăng Tử Hàn có chút đăm chiêu rồi gật đầu.
Thụ tinh nhân tạo mất gần 30 năm qua mới có thể phổ cập toàn dân từ từ, hồi mới bắt đầu, mọi người thường sợ những đứa trẻ đi ra từ những cái máy đó sẽ có sự chỗ thiếu hụt về mặt tâm lý hoặc là thân thể, nên không muốn sử dụng nó, ngay cả Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi hồi lúc đó cũng do chính mẹ mình dùng gần 10 tháng mang thai rồi hạ sinh. Sau này, những đứa trẻ được máy nhân tạo sinh ra đến 10 tuổi, sự thực chứng minh so với những đứa trẻ được sinh tự nhiên không có gì bất đồng, nên nhiều người bắt đầu tiếp nhận phương thức này, nhanh chóng phổ cập. Hôm nay, toàn bộ thế giới đều có rất nhiều kho tinh trùng cùng kho trứng lớn, để có thể cung cấp cho hệ thống sinh sản cho những đôi đồng tính hoặc những đôi không có khả năng, để bọn họ sinh ra những người nối nghiệp.
Có thể do máy móc cũng sinh ra con người được, nên có không ít người bắt đầu không tôn trọng sinh mạng.
Lúc này, Triệu Tiểu Lan bỗng nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, Lăng ca, Lôi ca mấy ngày qua có điện thoại lại nói, anh ấy được nghỉ khoảng nửa tháng, đang ở Bắc Kinh, nếu anh đã về thì liên lạc với anh ấy.”
“À, được.” Lăng Tử Hàn đáp ứng một tiếng, rồi uống hết chén cháo, rồi đem vào bếp dọn dẹp.
Triệu Tiểu Lan tiếp tục nhàn nhã mà đan đồ, xem TV. Cậu lên lầu hai, về phòng của mình.
Trong phòng rất ấm áp, lại sáng sủa. Cậu nhấn nút của máy phát nhạc, thanh âm nhè nhẹ vang lên.
Cậu suy nghĩ một chút, lấy một album trong ngăn tủ ra, ngồi xuống bệ cửa sổ, bắt đầu lập ra xem.
Bên trong đều là ảnh chụp của mẹ cậu, còn có không ít hình chụp trăng mật của cha mẹ cậu, sau đó vài hình khác là hình của mẹ cùng cậu và cha.
Mẹ cậu không có cùng ngành với cha cậu, mà là một người phiên dịch của Viện Quốc Vụ, biết 10 loại ngôn ngữ, là một nhà ngôn ngữ học, lớn lên vô cùng xinh đẹp, khí chất lại cao nhã, tính tình rộng rãi ôn nhu. Mặt của Lăng Tử Hàn lớn lên rất giống mẹ, còn vóc người cao gầy lại giống cha, thiên phú về ngôn ngữ do di truyền từ mẹ, năng lực hành động cùng phân tích tổng hợp lại là di truyền từ cha, chỉ số thông minh là sự tổng hợp của cả cha lẫn mẹ, bởi vậy lớn lên cậu không chỉ đẹp, mà từ khi còn nhỏ đã thể hiện sự thông minh tài trí phi phàm, 3 tuổi đã có thể đối thoại thông thường với mẹ bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, khiến cả Bộ Quốc An đều phải gọi cậu là “Thiên tài”.
Chỉ là, lúc cậu 5 tuổi, mẹ cậu đã mất. Những người lớn nói với cậu, mẹ cậu bị bệnh, sau đó có một ngày, cha cậu nói cho cậu biết mẹ cậu đã mất. Lúc đó cậu chưa hiểu rõ lắm, nên không có khóc.
Từ đó về sau, cậu vĩnh viễn mất đi cơ hội khóc cho mẹ.
Cậu chậm rãi lật từng tờ từng tờ ra, nhìn kĩ khuôn mặt của mẹ mình. Bà luôn cười, là một nụ cười xinh đẹp, sang sảng, ôn nhu, hạnh phúc, đã giúp Lăng Tử Hàn chống đỡ qua nhiều khó khăn suốt năm tháng qua.
Album này cậu cũng có một bộ ở Long Quan. Đó là bộ mà cậu phục chế lại y chang như bộ này, đặt ở cả hai nhà, để cậu có thể cảm thấy dù cậu ở đâu thì mẹ cũng luôn ở bên cậu, bản thân không hề cô độc.
Tay cậu chậm rãi mơn trớn khuôn mặt của mẹ trong bức ảnh chụp, trong lòng âm thầm lên tiếng: “Mẹ, con sắp đến chỗ mẹ rồi, mẹ có đến đón con không?”
HẾT CHAP 04
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT