Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lữ Hâm lần lượt triệu kiến thuộc hạ của mình.

Từ lúc Ngân Dực Liệp Thủ chính thức chấp hành nhiệm vụ tới nay cũng đã 11 năm rồi. Hiện tại, tổ liệp thủ đệ nhị cũng đã huấn luyện thành công, đồng thời bắt đầu công tác. Thế nhưng, đối với tổ đệ nhất này, dù là Lăng Nghị hay Lữ Hâm, bao gồm luôn tổ chuyên gia huấn luyện viên, trong lòng đều có tình cảm đặc biệt.

Lúc trước đưa ra kế hoạch huấn luyện liệp thủ cũng chính là Lăng Nghị, mọi người không ai có phương án chính thức, mọi người cứ thế mà lần mò tiếp tục tiến hành từng bước một. Nhưng một tổ toàn là thiếu niên lại có thể ngoan cường cố gắng phối hợp với bọn họ, hy sinh cực đại, dần dần tìm ra con đường huấn luyện tốt nhất cho những đời sau, đồng thời khiến kế hoạch huấn luyện liệp thủ đời sau cũng không cần vòng vèo nữa. Cũng vì vậy nên liệp thủ trong tổ đệ nhất từ tư tưởng đến năng lực đều phi thường ưu tú, sự phối hợp cũng ăn ý hơn người. Cho tới nay, tổ đệ nhị cùng những người đang trong đợt huấn luyện cho tổ đệ tam cũng không có ai vượt qua được 8 người bọn họ.

11 năm xuất sinh nhập tử, trong số họ ai cũng từng bị thương, cũng từng lập cho nhà nước biết bao công trạng, dựa theo luật, bọn họ có thể vinh quang mà về hưu, cầm tiền hưu qua trải qua cuộc sống bình thường, từ nay về sau rời xa giết chóc, rời xa tử vong. Thế nhưng, bọn họ là liệp thủ, là những người đặc biệt, bởi vậy bọn họ vẫn còn chiến đấu ở những nơi nguy hiểm nhất, chưa từng nghĩ tới việc quay đầu lại.

Lữ Hâm nhìn đám liệp thủ sắc mặt tái nhợt đi vào văn phòng mình, trái tim luôn kiên định như sắt đá bắt đầu lo sợ.

Ông không giống như lúc trước lạnh lùng nói nhiệm vụ cho bọn họ nghe, mà chỉ nhẹ nhàng căn dặn bọn họ: “Thử nghiệm kết thúc, các cậu có thể rời đi. Tối nay cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, mai đến Đặc Biệt Y Liệu của bệnh viện 743 kiểm tra, nếu như cần trị liệu gì thì cứ tuân theo sự căn dặn của bác sĩ.”

Những liệp thủ này y theo lệ cũ mà bình tĩnh đáp: “Yes, sir!”

Lữ Hâm đã quá mức quen thuộc với bọn, có thể nhạy cảm cảm giác được, trong lòng bọn họ đều thở dài một hơi.

Liệp thủ cuối cùng bước vào là Lăng Tử Hàn.

Lữ Hâm hòa ái hỏi cậu: “Cảm giác thế nào?”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ, thực lòng mà nói: “Không tốt lắm. Loại máy này quá tàn khốc, trực tiếp tấn công hệ thần kinh mẫn cảm yếu đuối, khiến người ta khó mà chống đối được.”

Lữ Hâm gật đầu: “Đúng vậy, cũng chính vì nguyên nhân đó, mà khiến cho người ta cảm thấy lo sợ.”

Lăng Tử Hàn không có nói tiếp, chỉ là lẳng lặng nhìn ông, chờ ông nói.

Lữ Hâm đem máy tính mở trước mặt ông chuyển sang cho cậu: “Đây là kế hoạch hành động lần này, cậu là người đầu tiên được chọn.”

Lăng Tử Hàn ngồi đó cẩn thận xem qua, đọc kĩ toàn bộ kế hoạch.

Bản thân kế hoạch không có gì phức tạp, mục đích chính là bắt cho bằng được Antinogen.

Hành tung của tên phân tử khủng bố số một thế giới này luôn lơ lửng, đến nay không ai nắm bắt được. Biết rằng cơ cấu tình báo của tất cả các quốc gia đều đã từng cử người đột nhập “Founder”, nhưng chút tin tức nhỏ cũng không tìm được, tình báo đưa về cũng giống như đang kể chuyện hoang đường vậy, không thể thu nhận được gì cả. Hiện tại có thể khẳng định, chỉ biết được một chút mà thôi, tên đó là một tên khoa học sinh vật học cuồng nhiệt về mảng thần kinh, “Ma trảo” do chính hắn chế tạo, bản thân hắn luôn tìm đủ cách kiếm người đến thử máy, gồm những người có chủng tộc khác nhau, nghề nghiệp khác nhau, tuổi tác khác nhau, những người được thử nghiệm sẽ chết ngay tại chỗ, hoặc sẽ phát điên rồi tự sát, hầu như không ai may mắn tránh được, mà đó cũng không phải là kết quả mà Antinogen muốn. Hắn luôn hy vọng loại máy này có thể chân chính cải tạo nhân loại thành người mà hắn mong muốn, có thể khống chế cùng thao túng đại não nhân loại, sẽ không khiến người ta phát điên hoặc chết.

Dựa vào đó, bọn họ quyết định tặng cho hắn một người.

“Vật thí nghiệm” này đã qua cao đẳng, tuổi trẻ, trưởng thành, thể lực tốt, ý chí mạnh, đến từ vùng đông phương thần bí, đặc biệt xuất sắc mà trước nay chưa từng có, tin chắc Antinogen sẽ xem đó như chí bảo. Hắn chống cự không được mê hoặc như vậy, nhất định hiện thân.

Lăng Tử Hàn xem xong, quay màn hình máy tính lại, an tĩnh nhìn về phía Lữ Hâm, tâm bình khí hòa mà nói: “Kế hoạch rất tốt.”

Lữ Hâm lớn hơn cậu 17 tuổi, gần như là chính ông tận mắt nhìn cậu lớn lên. Người được xem là thân kinh bách chiến như ông nhưng giờ này khắc này lòng tràn đầy đau đớn không nỡ, nghe được câu nói bình tĩnh lý trí của Lăng Tử Hàn, liền phát sinh sự kính nể. Cả đời này, ngoại trừ Lăng Nghị thì chưa từng ai khiến ông có loại cảm xúc này.

Kế hoạch này là phương án có hy vọng thành công nhất, hay có thể nói, là phương án duy nhất, nhưng người làm vật thí nghiệm cũng phải hy sinh rất nhiều, hơn nữa hy sinh này lại vô cùng thống khổ, vượt qua luôn giới hạn mà người thường có thể chịu đựng. Lăng Tử Hàn thông minh như vậy, vừa nhìn phương án cũng đã biết rõ, bản thân mình chính là vật thử nghiệm đó, nhưng vẫn có thể đưa ra đánh giá khách quan với kế hoạch này, thật sự khiến ông vô cùng kính phục.

Ông gật đầu: “Đúng vậy, kế hoạch rất tốt. Chỉ là, đối với người được cử làm vật thí nghiệm, thì đó là hành động vô cùng tàn khốc.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn đồng ý.

Lữ Hâm ôn hòa mà nói: “Người được chọn là cậu, nhưng cậu có quyền từ chối.”

Lăng Tử Hàn nao nao, lập tức hỏi: “Nếu tôi từ chối, hành động có bị hủy hay không?”

Lữ Hâm lắc đầu: “Không!”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Nếu vậy, tôi đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ.”

Tay Lữ Hâm run lên, lập tức nắm chặt lại. Một lát sau, ông mới bình tĩnh trở lại, nói về việc công: “Được. Nếu vậy cậu về trước nghỉ ngơi 3 ngày, sau đó đến doanh trại phía Tây huấn luyện. Chúng ta sẽ mời các đại sư về các mặt khí công, thiền tông, yô-ga, thái cực, đặc biệt rèn luyện cho cậu, giai đoạn này kéo dài 1 tháng. Vì chúng ta không biết cứ điểm bí mật của Antinogen nằm ở đâu, bởi vậy sẽ thêm một tháng thực nghiệm tại sa mạc, tuyết sơn, hải đảo, trong rừng rậm, sau đó điều hòa lại thêm 1 tháng, khôi phục thể lực, tinh lực đến điều kiện tốt nhất. Nếu như không có gì bất ngờ, nửa năm sau cậu sẽ xuất phát. Để phòng ngừa chuyện không mong muốn phát sinh, ảnh hưởng đến tình trạng của cậu, từ lúc cậu đến doanh trại đến lúc xuất phát, sẽ không tiếp xúc với bên ngoài. Bởi vậy, nếu cần xử lý chuyện cá nhân, trong vòng 3 ngày phải giải quyết cho xong.”

“Yes, sir!’ Lăng Tử Hàn rõ ràng trả lời. “Tôi biết.”

Nói xong chuyện công, Lữ Hâm thả mặt nạ xuống, thành khẩn nói: “Tử Hàn, nói thật, chú không muốn hành động này. Con xuất sắc như vậy, thật sự là người nối nghiệp lý tưởng cho cha con, chú không muốn con hy sinh như vậy. Thế nhưng, căn cứ vào kết quả thí nghiệm, xác suất sống sót của người chấp hành nhiệm vụ này rất nhỏ, chỉ duy nhất con là người có xác suất sống sót cao nhất. Chú hy vọng, dù thế nào đi nữa, nhất định con phải sống trở về.”

Lăng Tử Hàn vẫn là nụ cười hiều hòa, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, con nhất định cố gắng hết sức.”

Lữ Hâm thở dài một tiếng: “Được rồi, con về đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Dạ!” Lăng Tử Hàn đứng dậy, xoay người rời đi.

Lữ Hâm nhìn bóng lưng cao gầy cân xứng của cậu, bước chân vững vàng, trong mắt xẹt qua bi thương.

Trong phòng nghỉ đã không còn ai, liệp thủ khác tuân theo mệnh lệnh của Lữ Hâm, không tiếp tục nghỉ ở đây, mà lần lượt rời đi.

Lăng Tử Hàn đi xuống lầu, nhưng thấy Lăng Nghị đang ngồi ở trên sofa cạnh cửa.

Thấy cậu xuống, Lăng Nghị đứng lên, nói: “Đêm nay về nhà ăn cơm đi!”

Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Dạ.”

Lăng Nghị dường như không có ý định dùng xe của mình, mà cùng Lăng Tử Hàn dùng thang lầu đến ga ra.

Lăng Tử Hàn nhìn bốn phía, thấy xe của Đồng Duyệt. Cậu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Đồng thúc thúc đâu rồi?”

Lăng Nghị nao nao, lập tức nhanh nhạy trả lời: “Tất nhiên hắn phải về nhà của hắn rồi.”

Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Cha, con không phải nhóc con nữa rồi.”

Lăng Nghị sửng sốt, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện chút không tự nhiên.

Lăng Tử Hàn thấy người cha luôn luôn như băng tuyết, mặt không bao giờ biến sắc mà trước vấn đề này có toát ra tâm tình như người thường, thấy rất hài lòng. Cậu thành khẩn nói: “Cha, chuyện của cha cùng Đồng thúc thúc con đã biết từ lâu rồi. Con cũng rõ là cha không muốn con biết, chỉ sợ con không tiếp nhận được, trong lòng thấy không vui. Con dọn ra ngoài, chính là muốn hai người có thể thoải mái hơn, ai biết cha lại không mời Đồng thúc thúc đến ở cùng, vậy chẳng phải không công bằng với chú ấy hay sao?”

Lăng Nghị nhanh chóng khôi phục bình thường, mỉm cười nói: “Thằng nhỏ này, giờ con bắt đầu giáo huấn cha con rồi à?”

Lăng Tử Hàn cười nói: “Cha, mời Đồng thúc thúc theo chúng ta về nhà ăn cơm chung đi được không?”

Lăng Nghị có chút do dự, liền lấy điện thoại ra gọi.

Đồng Duyệt rất nhanh bắt máy: “Alô?”

Lăng Nghị ôn hòa mà nói: “Tiểu Duyệt, em ăn gì chưa?”

“Chưa, ăn không vô.” Khẩu khí Đồng Duyệt vẫn không tốt. “Giờ tôi phải dựa theo kế hoạch mà làm việc, ngày mai họp để giải quyết, nghiên cứu và đưa ra các phương án cấp cứu cùng phương án chữa bệnh cùng các chuyên gia.”

Lăng Nghị biết sự tức giận này của hắn đến từ đâu, chỉ đứa con đang mỉm cười đứng bên cạnh, trong lòng trầm xuống, thần tình trên mặt vẫn như mọi khi. Ông nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tạm ngưng chút đi, Tử Hàn đang ở đây, nó nói muốn em cùng bọn anh về nhà ăn cơm.”

Đồng Duyệt ngẩn ra: “Tử Hàn?”

“Ừ!” Lăng Nghị mỉm cười. “Anh để em nói chuyện với nó.”

Lăng Tử Hàn tiếp nhận điện thoại, cười nói: “Đồng thúc thúc, về nhà ăn cơm với cha con tụi con đi.”

Đồng Duyệt nghe được thanh âm của cậu, tuy rằng ôn hòa, nhưng tràn ngập sức sống, trong lòng rất đau. Dù là thỉnh cầu gì của Lăng Tử Hàn, hắn đều có thể đồng ý, lúc này không chút do dự nói: “Được rồi, chú xuống liền.”

Lăng Tử Hàn trả lại điện thoại cho cha mình, hai người ngồi trong xe, yên tĩnh chờ Đồng Duyệt.

Bên ngoài, bóng đêm mịt mù, trời mênh mông, cuồng phong gào thét, tuyết trắng bay khắp một vùng rộng lớn.

HẾT CHAP 03

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play