Thanh âm của thừa tướng quá mức khủng bố, mấy ngự y ngồi sát vách cuống quít xông lại, tiếng bước chân hỗn độn. Mới lại đây liền nghe hoàng đế một bên khụ một bên lạnh lùng nói: "Không cho lại đây!"

Cách một bức bình phong lớn, mấy ngự y đành phải đứng ở chỗ cũ, hai mặt nhìn nhau, không biết nên tiến vào hay là nên lui.

Chỉ chốc lát sau thanh âm thừa tướng cũng vang lên: "Các ngươi lui ra đi, bệ hạ muốn nghỉ ngơi." Thanh âm của thừa tướng đã khôi phục lại bình tĩnh.

Ngự y không thể làm gì khác hơn là lui xuống.

Lý Dụ đem máu trong miệng toàn bộ phun ra hết, Tiêu Từ Giản lấy khăn cho hắn, lấy trà đưa cho hắn súc miệng. Lý Dụ đã mệt bở hơi tai, Tiêu Từ Giản nửa dìu nửa ôm hắn. Hai người không lên tiếng, Lý Dụ duỗi tay trái không bị thương ra ôm lấy lưng Tiêu Từ Giản.

Hai người rốt cục cũng ôm nhau. Lý Dụ thấp giọng nói: "Ngươi thực sự là tâm địa sắt đá. Ta gọi ngươi đi, ngươi liền đi thật."

Tiêu Từ Giản thở dài, chỉ nói một câu. Y nói: "Ta không đi."

Lý Dụ nói: "Ngươi ngày hôm nay không đi, ở lại với ta, vậy ngày mai ngươi cũng sẽ đi, sau đó lại nói với ta như vậy thôi. Ngươi thực sự là tâm địa sắt đá, giờ khắc này chính là cơ hội cuối cùng, ngươi đi, ta sẽ không giữ ngươi lại. Hai chúng ta chậm rãi nháo, nháo ra bệnh, nháo đến chết cho xong."

Hắn dừng lại, nghe đáp án của Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản nhẹ vỗ về phía sau lưng hoàng đế, nói: "Ta không đi."

Hoàng đế còn có chút do dự, nhưng thanh âm và đáp án của Tiêu Từ Giản đều quá khẳng định. Cho dù là chỉ vì để tạm thời an ủi hắn, hắn cũng nguyện ý tin tưởng. Hắn vừa mới buông xuống lời hung ác, nên lúc này không dám nói nữa, sợ nói thêm gì nữa Tiêu Từ Giản sẽ đi thật. Hắn chỉ có thể sử dụng cánh tay trái không bị thương kia ôm Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản ở trong lòng niệm một câu với bản thân: "Không đi."

Y nhận. Chỉ cần nhớ tới ngày hôm đó hoàng đế quên mình, có thể vì y mà sống, cũng có thể vì y mà chết, đã chứng minh hết tất cả rồi.

Về phần tương lai... Hắn hôm nay sẽ ra sao, tương lai sẽ có kết quả gì, y đều sẽ nhận.

"Bệ hạ," Tiêu Từ Giản rốt cục mở miệng, "Nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Y dìu hoàng đế nằm xong. Hoàng đế trợn tròn mắt, chỉ là nhìn chằm chằm góc áo Tiêu Từ Giản. Ánh mắt kia đã buồn ngủ, nhưng không chịu nhắm mắt ngủ.

Tiêu Từ Giản phảng phất biết hoàng đế đang suy nghĩ gì, thấp giọng nở nụ cười: "Ta ở đây, nơi nào cũng không đi."

Hoàng đế lập tức nói: "Đúng rồi. Thích khách là hướng về phía ngươi mà tới. Ngươi cứ ở lại Đông Hoa cung đi, nơi nào cũng không cần đi. Vạn nhất thích khách còn có vài kẻ khác, còn có cách khác nữa thì sao."

Tiêu Từ Giản nói: "Cho dù có nữa, một lần không thành, sẽ rối loạn trận tuyến, tạm thời sẽ không dám đâu. Đêm nay soát cung, trong kinh cấm đi lại ban đêm, kẻ ngu si cũng biết thu liễm, coi như không thành vấn đề, cũng sợ
bệ hạ nhân cơ hội này làm căng lên."

Bọn họ nói chuyện một hồi, Tiêu Từ Giản mới gọi ngự y lại đây, bắt mạch cho hoàng đế.

Vũng máu kia, ngự y không dám nói gì, cũng không dám nói là do trúng độc mới như vậy.

Tiêu Từ Giản ở một bên vẫn luôn chờ hoàng đế ngủ, mới đi ra ngoài làm mấy việc.

Bên ngoài đã thủ sẵn một đám đông chờ xử lý. Đông Hoa cung bên này đã soát xong, không có vấn đề, cùng thích khách có liên quan chỉ có mười mấy cung nhân, vài người chưởng sự bị tách ra thẩm tra.

Tiêu Từ Giản đêm đó không ngủ, lúc này sắc trời đã sáng, y càng không cảm thấy buồn ngủ, có thứ gì đó đang náo loạn lòng y.

Lý Dụ ngủ đến sáng rốt cục cũng tỉnh, lúc này hắn cảm thấy rất đói bụng ⸺ ngày hôm qua, trong tiệc rượu hắn còn chưa ăn được gì, qua nửa ngày hắn đã đói bụng lắm rồi.

Ngự y vệ sinh bôi thuốc cho hắn, hắn chỉ hỏi: "Thừa tướng đâu?"

Cung nhân trả lời: "Thừa tướng mới vừa tới xem qua bệ hạ, thấy bệ hạ ngủ, cũng không quấy rầy."

Sắc mặt hoàng đế nhàn nhạt, không truy hỏi lại.

Lại hỏi bên hoàng hậu đã soát như thế nào.

Vừa vặn hoàng hậu nghe nói hoàng đế tỉnh rồi, liền đến thỉnh an. Hậu cung ngoại trừ Thanh Ẩn cung của Tiêu thái hậu, các cung khác đều bị lật tung tới tận trời. Không có tìm ra thứ khả nghi nào khác, thế nhưng có vài thứ vẫn tìm được, có người lén lút nhận đồ vật, giấu sách đông cung, thậm chí tra được chuyện có 2 nữ quan ngủ cùng nhau.

Hoàng hậu nói đến chỉ cảm thấy khó mở miệng, cho là hoàng đế nghe nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Không nghĩ tới hoàng đế nghe, chỉ là cười khúc khích.

Hoàng hậu không hiểu chuyện này có cái gì buồn cười.

"Không sao. Không có tìm ra những vật nguy hiểm, hậu cung hết thảy bình thường." Hoàng đế dĩ nhiên biểu dương Phùng hoàng hậu một câu.

Phùng hoàng hậu chỉ cảm thấy khí sắc của hoàng đế vẫn tái nhợt, nhưng thoạt nhìn tinh thần rất tốt, nỗi lòng cũng tốt, quả thực không giống như người bị đâm. Nàng liền hỏi một câu nên xử trí đôi nữ quan kia như thế nào.

Hoàng đế nói: "Các nàng nếu như muốn ra cung liền thả ra ngoài."

Hoàng đế bị đâm, trong lúc nhất thời huyên náo, dư luận xôn xao. Trong kinh sớm định ra cấm đi lại ban đêm chỉ ba ngày nhưng cuối cùng vẫn kéo dài đến nửa tháng.

Nửa tháng này, vì chuyện đo đạc mà nhiều người nháo loạn.

Trong kinh thế cuộc đã ổn lại. Thương thế của hoàng đế khôi phục rất chậm. Vết thương khép lại cũng chậm, bởi vì nguyên nhân độc tố, hoàng đế vẫn luôn vừa ngứa vừa đau, lại đúng lúc đang là mùa đông, một tia gió cũng không dám để lọt. Khắp toàn thân cũng không được tự nhiên, còn thỉnh thoảng sốt nhẹ.

Bàn tay phải bị băng lại, Lý Dụ cũng không có cách nào dùng tay phải, bắt đầu luyện dùng tay trái. Ăn cơm đều là dùng tay trái lấy thìa canh ăn.

Tiêu Từ Giản vừa đến, liền thấy hoàng đế cầm bút, ngồi ở trên giường, nằm lỳ ở trên giường luyện chữ.

Thấy hắn như thế, Tiêu Từ Giản lại nói: "Bệ hạ, cũng không cần nóng lòng, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi."

Y nói liền muốn đem bàn con mang đi. Lý Dụ không cho y chuyển đi, chỉ cười nói: "Ta phải phòng ngừa chu đáo, vạn nhất trong tương lai tay phải phế thật thì làm sao bây giờ."

Tiêu Từ Giản không thể làm gì khác hơn là theo ý hắn.

Hoàng đế đã khôi phục lên triều, chỉ cần tinh thần còn tốt, đều sẽ nhìn đến đại thần. Một bên dưỡng bệnh, một bên làm việc, Tiêu Từ Giản làm thừa tướng ở Đông Hoa cung ra ra vào vào, không người nào dám khả nghi.

Tiêu Từ Giản là hạng người gì, Lý Dụ so với ai khác đều rõ ràng.

Tiêu Từ Giản không phải sợ người ta nói. Nhưng nếu bởi vì hai người bọn họ mà nhiễu loạn triều cục, sách sử sẽ lưu lại ác danh. Tiêu Từ Giản tuy có thể đi đến bước cuối cùng kia, nhưng cũng đồng ý, hắn quyết không thể cho
Tiêu Từ Giản lo lắng.

Cho nên thời điểm có người khác, hắn đối với Tiêu Từ Giản vẫn giống như lúc trước, thậm chí so với từ trước còn càng thêm chú ý, không trêu đùa, không giở trò, rất quy củ.

Chỉ có chờ khi những người khác đều biến mất, cung nhân cũng lui ra, Lý Dụ mới có thể kêu Tiêu Từ Giản ngồi vào bên cạnh hắn.

Hoàng đế tuy rằng tinh thần rất tốt, nhưng vết thương lại rất đau.

Tiêu Từ Giản lo lắng cho hắn, nghiêng người ngồi ở bên giường, nắm tay phải hoàng đế nhìn kỹ một phút chốc nói: "Hai ngày nay trời không tốt, gió to tuyết lớn chú ý một chút."

Lý Dụ đã không kiềm chế nổi, bọn họ tuy rằng mỗi ngày đều có thể gặp mặt, nhưng thời gian hai người ở cùng một chỗ không nhiều lắm, hắn kéo Tiêu Từ Giản, hôn lên.

Tiêu Từ Giản một bên đáp lại hoàng đế hôn, một bên đưa tay kéo màn.

Lý Dụ sắc mặt ửng hồng, bộ dáng nóng nảy bất an, Tiêu Từ Giản cũng là nam nhân, liếc mắt một cái liền rõ ràng hắn đang suy nghĩ gì, y thăm dò vào chăn, ở trong đó vô cùng ấm áp.

Lý Dụ thở hổn hển: "Ta thói quen dùng tay phải..."

Tiêu Từ Giản liền nở nụ cười, duỗi tay cầm nơi yếu hại của hoàng đế ⸺ nơi đó sớm có phản ứng. Hai người một bên hôn, Tiêu Từ Giản một bên liền giúp hoàng đế thư giải đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play