Lý Dụ tại trong nháy mắt đó cũng không thấy được đau đớn gì.

Không khí bên người hắn phảng phất như bị rút hết, một giây sau, hết thảy âm thanh đều nổ vang. Âm thanh chén đĩa rớt, có người nhào lên rất nhiều thanh âm đang hô lớn để hộ giá, có tiểu cung nữ đang rít gào. Hắn chỉ quay đầu
liếc mắt nhìn hướng của Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản quát to một tiếng: "Để lại người sống!"

Giọng Tiêu Từ Giản vừa xuất hiện, Lý Dụ mới cảm giác được thời gian trôi qua bình thường. Hắn liền cúi đầu xem tay của mình — đầu của chiếc đũa đã được xử lý sắc nhọn, khi đâm qua đối phương dùng hết sức lực của mình, hắn lại đưa tay đặc biệt nhanh, đũa là nghiêng chen vào, xuyên qua bàn tay, hiện tại đũa gắt gao kẹt trong tay.

Không có quá nhiều máu, chỉ có vài dòng máu chảy dọc theo chiếc đũa, Lý Dụ nhìn ra được chỗ bị đâm dần đỏ lên, như là một cái động. Hắn muốn vươn tay trái ra đỡ lấy tay phải, nhưng cả người hắn đều cứng lại, tim đang
đập cuồng loạn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tay phải đang không ngừng run rẩy.

Một đôi tay đưa qua đỡ lấy tay phải của y.

"Đừng xem, bệ hạ! Đừng xem!"

Là Tiêu Từ Giản nâng đỡ tay phải của hắn, Lý Dụ nhìn về phía y. Tiêu Từ Giản động viên hắn nói: "Bệ hạ, không sao rồi."

Lý Dụ hỏi ngược lại y: "Ngươi không sao chứ?"

Tiêu Từ Giản lắc đầu một cái. Thời gian nói mấy câu, Tiêu Từ Giản đã lệnh cho thị vệ khống chế thích khách, phong tỏa đại điện. Ngự y cũng đã tới rồi.

Sáu thị vệ đứng xung quanh hoàng đế cùng thừa tướng.

Lý Dụ được Tiêu Từ Giản nâng tay, tâm tình dần dần bình phục lại, cả người Lý Dụ đều dựa vào Tiêu Từ Giản. Ai vào lúc này sẽ quản hành động này của hắn chứ, cho dù lúc này Lý Dụ nằm trong lòng Tiêu Từ Giản cũng chả ai bận tâm.

"Không có chuyện gì, chút thương tổn này, không chết người được." Lý Dụ liếc mắt nhìn Tiêu Từ Giản một cái, liền hướng về phía mọi người mỉm cười, cất cao giọng nói.

Hắn hiện tại đã bắt đầu cảm thấy đau. Nhưng hắn vẫn biểu hiện cứng rắn, vũ khí lạnh, thương giáo, mũi tên trên chiến trường có lực sát thương lớn hơn nhiều, hắn bị một chiếc đũa đâm, không thể liền muốn chết muốn sống được.

Hắn phải bình tĩnh. Nếu như lúc này ngất đi, phỏng chừng ngày mai, lời đồn hắn băng hà sẽ bay đầy trời.

Nghĩ như vậy, Lý Dụ thậm chí đứng lên, nói với những người chung quanh: "Chỉ là một chút thương tổn nhỏ, cho ngự y đến lấy ra là được rồi."

Tiêu Từ Giản lo âu nhìn hắn. May là ngự y đã đến. Đoàn người đỡ lấy hoàng đế vội vã đi đến nội thất.

Ngự y nâng tay hoàng đế, bắt đầu tìm góc độ để lấy chiếc đũa ra. Bọn họ chuẩn bị công cụ kỹ càng, lại dùng băng gạc ngăn trở tầm mắt của hoàng đế, không cho hoàng đế nhìn vết thương. Lý Dụ chỉ có thể nói chuyện cùng Tiêu Từ Giản để phân tán lực chú ý.

"Cửa cung trước tiên khóa lại, đêm nay ai cũng không cho đi ra ngoài. Lục soát kỹ càng, từng người một."

Tiêu Từ Giản gật gật đầu, chuyện lớn như vậy, y cũng có ý tứ này.

"Muốn soát cung?" Y trưng cầu ý tứ của hoàng đế.

Lý Dụ nói: "Soát."

Hắn thêm một câu: "Hậu cung cũng lục soát. Càng nhanh càng tốt."

Tiêu Từ Giản xem sắc mặt của hoàng đế dần dần khôi phục huyết sắc, trong lòng yên ổn hơn nhiều. Sự tình phát sinh chỉ trong phút chốc, y chỉ cảm thấy một đạo bóng tối đập tới phía y, chỉ kịp ngửa về đằng sau đầu, tay của y cũng không nhanh hơn hoàng đế.

Y trơ mắt mà nhìn hoàng đế bị đâm xuyên trước mặt y.

"Bệ hạ có muốn triệu kiến Ngô Quân Nhất hay không?" Ngô Quân Nhất là tướng quân thủ thành. Y và nói chuyện cùng hoàng đế, để cho hoàng đế phân tán lực chú ý, cũng miễn cho y suy nghĩ đến tình cảnh đó.

Y rõ ràng nhìn thấy, thời điểm hắn bị đâm xuyên qua tay, rõ ràng đã rất run rẩy.

Y ở trên chiến trường cũng từng bị thương, từng nhìn thấy người khác bị thương, nhưng chưa bao giờ lại thấy quan tâm, lo lắng như lúc này.

Hoàng đế nói: "Muốn gặp. Từ hôm nay bắt đầu nghiêm cấm đi lại vào ban đêm, trước tiên cứ nghiêm cấm 3 ngày đã."

Ngự y bắt đầu lấy đũa ra. Hoàng đế tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được động tác của ngự y, hắn thấp giọng nói với Tiêu Từ Giản: "Ta đau." Hắn vươn tay trái ra nắm chặt tay của Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản nắm chặt tay hoàng đế, ôn hòa nói: "Bệ hạ yên tâm, lấy ra rồi cầm máu là tốt rồi."

Ngự y rất mau đã đem đũa lấy ra ngoài, lập tức bôi thuốc băng bó cho hoàng đế. Đũa được lấy ra, Tiêu Từ Giản liền nhẹ nhàng buông tay trái của Lý Dụ ra, Lý Dụ trong lòng nhất thời lưu luyến ôn nhu của Tiêu Từ Giản, liền nắm lại tay của Tiêu Từ Giản, lần này Tiêu Từ Giản không có phản ứng gì, y không né tránh, nhưng bàn tay y rất nhanh đã trượt xuống.

Lý Dụ lại liếc mắt nhìn Tiêu Từ Giản một cái, hắn không hiểu Tiêu Từ Giản là có ý gì, là nhất thời muốn làm như vậy, hay sợ hắn vì chuyện này mà bắt y báo đáp?

Trời sập xuống, Tiêu Từ Giản cũng sẽ không rời đi.

Nguyên lai ban nãy Tiêu Từ Giản nắm tay hắn, là đã cho hắn một quyền lợi lớn lao rồi.

Nghĩ như vậy, hoàng đế nhàn nhạt nói với thừa tướng: "Bên ngoài còn có rất nhiều chuyện, ngươi trước tiên đi xử lý đi. Trẫm bên này đã không sao rồi."

Hắn mới vừa nói xong lời này, ngự y bên kia liền ấp a ấp úng nói: "Bệ hạ, có thể lập tức thẩm vấn thích khách không?"

Tiêu Từ Giản mí mắt giật lên: "Làm sao vậy? Đũa có cái gì không đúng?"

Ngự y sao dám giấu diếm chuyện này được.

Ngự y quả nhiên nói: "Trên đũa tựa hồ có tẩm độc."

Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, xốc băng ngạc che mắt của hắn lên, chỉ liếc mắt nhìn vết thương liền chuyển ánh mắt qua, hỏi: "Các ngươi không thể tra ra là độc gì sao?"

Ngự y nói: "Chúng thần sẽ tận lực cho bệ hạ dùng thuốc. Bất quá nếu biết được chính xác loại độc nào, hiệu quả trị liệu sẽ tốt hơn."

Tiêu Từ Giản rốt cục đưa tay ra, muốn nắm tay hoàng đế lần thứ hai. Nhưng lần này hoàng đế bỏ qua tay y, nói: "Ngươi đi thẩm tra thích khách đi."

Tiêu Từ Giản một đêm không ngủ.

Cung nhân này là người Ô Nam, ở trong cung Ô Nam là một tên thái giám. Bị bắt làm tù nhân đi theo vài người trong cung Ô Nam, sau khiđược giải đến, liền ở trong cung làm tạp dịch, vốn là ở trong cung làm người của tầng thấp nhất sống khổ sống mệt, mấy tháng gần đây mới bị điều đi. Hôm nay yến hội bận rộn, hắn ta chiếm được cơ hội.

Đũa là hắn ta chuẩn bị từ sớm. Trong cung đối với dụng cụ cắt gọt quản chế cực nghiêm. Bất luận là loại dao gì, cho dù là dao cắt giấy, trong cung đều sẽ quản lý rõ ràng. Nhưng một chiếc đũa, sẽ không có người chú ý.

Về phần đũa dính độc gì, người Ô Nam kia không thèm nói. Vận dụng hình phạt tàn khốc cũng đã dùng, nhưng đánh chết cũng không nói.

Tiêu Từ Giản sai người đi lục soát nơi ở của người này, ở dưới giường tìm ra một cái bình nhỏ, bên trong tựa hồ có rất nhiều thảo diệp cùng sâu hỗn hợp lại với nhau làm thành một hỗn hợp. Tiêu Từ Giản liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Đều nói người Ô Nam am hiểu chế độc, không nghĩ tới tại Đại Thịnh cũng có thể làm ra việc này." Y gọi người đem thứ này đưa cho ngự y.

Hoàng đế đêm đó cũng không làm sao ngủ ngon được. Hoàng hậu cùng Thái tử tới đây.

Hoàng hậu khóc nửa ngày, Lý Dụ cũng không tức giận vì nàng um sùm, chỉ nói: "Ngươi như vậy, làm sao chủ trì việc soát cung?"

Phùng hoàng hậu lúc này mới dừng lại, do dự hỏi: "Tiêu thái hậu ở Thanh Ẩn cung cũng cần soát ạ?"

Hoàng đế nói: "Không cần."

Phùng hoàng hậu có chút không rõ, bất quá nàng không dám phản bác ý từ hoàng đế.

Nàng còn chưa hiểu tình hình, chỉ biết hoàng đế bị đâm.

Hoàng đế chỉ là nhìn rèm giường, hữu khí vô lực nói: "Bởi vì thích khách vốn cũng không phải là muốn hại trẫm. Tiêu thái hậu làm sao sẽ phái người đâm Tiêu thừa tướng được."

Không có hắn đưa tay ngăn chặn, chiếc đũa có độc kia chắc sẽ đâm đến mắt của Tiêu Từ Giản.

Hắn cho hoàng hậu trở về hậu cung, chỉ chừa lại Thái tử ở Đông Hoa cung.

Rất nhanh đã đến hừng đông, Tiêu Từ Giản trở lại bên người hoàng đế. Ngự y cũng đang bận rộn, thương thế của hoàng đế coi như đã ổn định, độc này vì là tự chế ở trong cung, độc tính cũng không mạnh lắm. Hoàng đế lúc này không có gì khác thường, chỉ là vết thương sưng lợi hại, máu chảy ra đứt quãng.

Thấy Tiêu Từ Giản lại đây, hoàng đế liền cho người lui ra.

Hai người một người nằm một người ngồi, tương đối yên lặng hồi lâu không nói gì.

"Bệ hạ..."

"Ngươi yên tâm..."

Hai người đồng thời mở miệng. Tiêu Từ Giản dừng lại, cho hoàng đế nói trước.

Hoàng đế nói: "Ngươi yên tâm. Ta sẽ không coi chính mình cứu mạng ngươi, liền muốn ngươi báo ân đâu."

Tiêu Từ Giản không nói lời nào, y nhìn hoàng đế.

Y trong khoảng thời gian này vẫn luôn làm bộ không phát hiện, tóc mai một bên của hoàng đế đã sinh ra vài tia tóc bạc.

"Ngươi đi đi." Hoàng đế nói.

Tiêu Từ Giản giống như du hồn, chậm rãi đứng lên, xoay người rời đi.

Y mới đi mấy bước.

Hoàng đế liền gọi: "Tiêu Từ Giản!"

Tiêu Từ Giản quay đầu lại, hỏi: "Nếu ta muốn lưu lại, bệ hạ chắc sẽ cho rằng ta muốn báo ân với bệ hạ?"

Hoàng đế chỉ cảm thấy những phiền muộn đọng lại nhiều năm nay, toàn bộ đều xông lên, hắn vừa lên tiếng liền ho ra toàn bộ, cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Tiêu Từ Giản nhìn một bãi máu lớn, y không biết mình chạy qua bên chỗ hoàng đế như thế nào. Y chỉ nghe được thanh âm của mình cũng thay đổi: "Ngự y, ngự y!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play