Tiêu Từ Giản về quê nhà cúng mộ trước. Tuổi thơ y theo thúc phụ trằn trọc các nơi, sau đó thúc phụ vào kinh nhậm chức, y mới ở lại kinh thành định cư. Quê nhà đã có mười năm chưa từng trở về. Nhân cơ hội này, y về nhà xem xem, ở lại một thời gian.

Chuyến này của Tiêu Từ Giản, tự nhiên không thể được gọi là áo gấm về nhà, dù là như vậy, mỗi ngày người đến bái phỏng vẫn nối liền không dứt.

Buồn cười chính là, người đến bái phỏng lại còn đưa nữ nhi đưa muội muội đến, muốn giới thiệu cho y không phải là làm chính thất, chỉ cần nạp thiếp là được.

Thời điểm Tiêu Từ Giản ở kinh thành cũng từng từ chối rồi, về đây vẫn cứ phiền muộn không thôi. Y hiện tại không có tâm tư tình yêu nam nữ gì cả. Vừa nghĩ tới chuyện lên giường, y liền nghĩ đến hoàng đế.

Chuyện như vậy, không thể nói ra. Thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ. Nhưng trời tối người yên, nửa mê nửa tỉnh hoàng đế lại bám dai như đỉa đói trong lòng y.

Tiêu Từ Giản vẫn có cảm giác chuyện của hoàng đế thật sự là quá hoang đường.

Từ quê nhà rời đi, Tiêu Từ Giản một đường đi về phía bắc, giữa đường cũng qua thăm Văn thái phó.

Văn thái phó tại quê nhà có đất dưỡng lão, chỉ là so với ở kinh thành thì tự nhiên là túng quẫn hơn rất nhiều. Tiêu Từ Giản đưa ít thứ cùng bạc, tán gẫu tỏ tâm ý.

Văn thái phó già nua rồi, ông ta thấy Tiêu Từ Giản chỉ nói: "Ngươi ngược lại là nhàn nhã, còn đi du sơn ngoạn thủy nữa."

Tiêu Từ Giản biết ý tứ của Văn lão. Hoàng đế thả y ra, y đáng ra cần phải lập tức nắm lấy thời cơ, hoạt động tại kinh thành. Lúc này rời đi, xác thực là khiến rất nhiều người tò mò.

Nhưng Tiêu Từ Giản có suy tính của mình. Trước khi đi Ô Nam, y còn có rất nhiều năm không đi nơi khác, dân tình ở các châu ra sao y muốn tận mắt nhìn xem. Bây giờ y không còn là thừa tướng nữa, quan sát cũng dễ dàng hơn một chút.

Còn nữa một năm này y bị Lý Dụ hành hạ đến mệt. Hoàng đế cho là từ đầu đến cuối y đều luôn bình tĩnh, thực tế chỉ có y tự mình biết, y đã có mấy lần không chịu đựng được rồi. Rời đi một khoảng thời gian, y buông lỏng cả người, đối với y, đối hoàng đế, đều là chuyện tốt.

Văn thái phó cùng Tiêu Từ Giản một bên chơi cờ, một bên uống trà. Tiêu Từ Giản đi một bước, Văn lão có thể nhìn nửa ngày, mới chậm rãi đi một bước.

"Ngươi nói hoàng đế có đáng trách hay không? Từ trước có ai nhìn ra đứa nhỏ này sẽ lợi hại như vậy chứ?" Lão Văn nói với Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản nói: "Bệ hạ khi còn bé cũng rất lanh lợi."

Lão Văn liền cười: “Người như vậy một khi có tâm cơ, sử dụng tâm cơ mới đáng sợ. Ta đi được nửa đường, liền nghe thấy chuyện của ngươi, còn đem răng đều cười rơi mất."

Ông ta há mồm, cho Tiêu Từ Giản xem hàm răng của ông ta. Ông ta thật sự là cười rớt một cái răng.

Tiêu Từ Giản cũng không nhịn cười được.

Lão Văn còn nói: "Bất quá hoàng đế đối với ngươi quả nhiên vẫn là bất đồng, nhanh như vậy đã tha thứ rồi."

Tiêu Từ Giản nói: "Hoàng đế còn rất trẻ, tâm tư khó tránh khỏi dao động."

Văn thái phó lắc đầu một cái: "Không, hắn chính là khiến cho người khác đoán không ra... Một năm này đến cùng là hắn nhốt ngươi ở đâu?"

Vấn đề này chỉ có Văn thái phó mới có thể hỏi ra được, dễ dàng như hỏi y tối hôm qua ăn cơm ở nơi nào.

Trong đầu Tiêu Từ Giản phút chốc hiện ra con mèo, bể tắm lộ thiên, hoàng đế ôm lấy y, thật chặt ôm lấy y, lời nói hỗn loạn, toàn bộ hỗn loạn với nhau.

Y ngữ khí tự nhiên: "Là một ám lao, ta là người thứ nhất bị giam ở nơi đó. Sau đó không biết còn có thể giam ai nữa không. Bất quá lão nhân gia ngài xem ra là không có lượt rồi."

Văn thái phó liền cười ha ha. Lại đi mấy bước cờ, Tiêu Từ Giản nói: "Ngài thua."

Văn thái phó không hề trả lời, ông ta lệch qua trên giường nhỏ, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.

Tiêu Từ Giản mới đến Bắc Cương, liền nghe nói Văn thái phó không còn nữa, là buổi chiều lúc ngủ liền đi, người không khó chịu. Y vội vã phái người đi phúng viếng.

Bắc Cương y cũng đi tham quan qua. Tiêu Hoàn đang giám công. Đợi hai ngày, Tiêu Hoàn mới được đuổi về.

Một năm này Tiêu Từ Giản đối với Tiêu Hoàn là nhớ mong vô cùng. Từ Đông Hoa cung đi ra y đã gặp Bái Bái rồi, chỉ có Tiêu Hoàn là một năm qua y chưa từng gặp.

Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Hoàn bây giờ, Tiêu Từ Giản cũng được an ủi một chút. Tiêu Hoàn bây giờ trên người đã không còn khí chất của một công tử ở kinh thành nữa, hoàn toàn biến thành dáng vẻ một hán tử địa phương, trên mặt cậu có một con mắt bất tiện, cả người đen ngăm, trái lại không rõ ràng.

Tiêu Hoàn vừa thấy phụ thân cũng hết sức kích động, hồi lâu mới nói một câu: "Phụ thân chịu khổ rồi."

Phút chốc bộ dáng hoàng đế lại hiện ra. Đây chính là người làm Tiêu Từ Giản khổ nhất.

Hai cha con trở về nơi ở của Tiêu Hoàn, nói chuyện hồi lâu. Sau mấy ngày Tiêu Hoàn đều làm bạn với Tiêu Từ Giản, nơi này có nhiều bộ hạ cũ, cuối cùng cũng có chút náo nhiệt.

Tiêu Từ Giản trước khi đi, có ngồi đàm luận cùng Tiêu Hoàn hồi lâu. Hai cha con đàm luận chính là an bài cho tương lai.

Tiêu Từ Giản muốn hồi kinh, y hỏi Tiêu Hoàn có muốn trở lại hay không. Nếu như Tiêu Hoàn muốn trở về, y sẽ đưa Tiêu hoàn trở lại trước.

Nhưng Tiêu Hoàn cự tuyệt. Cậu tình nguyện làm việc ở Bắc Cương.

Tiêu Từ Giản nói: "Con chịu khổ là chuyện tốt. Tích lũy kiến thức, tương lai đặt chân ở phương Bắc." Y không hi vọng Tiêu Hoàn tuổi còn trẻ sẽ quản lý được hết mọi chuyện, ở Bắc Cương năm năm, mười năm, có thể ảnh hưởng được một phương cũng đủ tốt lắm rồi.

Tiêu Hoàn còn rất trẻ, hiện tại mới chừng hai mươi, chờ ba mươi tuổi lại quay lại cũng không muộn.

Tiêu Từ Giản rốt cục cũng nói tới chuyện của Trịnh Anh với cậu ta, nói: "Ta ở kinh thành lúc gần đi, đã gặp Trịnh Anh một lần. Nàng sợ ta dẫn hài tử đi."

Y nhìn sắc mặt Tiêu Hoàn, nói: "Ta đã đáp ứng hài tử để cho nàng nuôi ⸺ ta hồi kinh khẳng định là không giúp gì được, không chăm sóc được đứa bé này. Con nếu đã không muốn trở về kinh, đứa bé này cũng không thể không cha, không nương. Con xem coi thế nào?"

Tiêu Hoàn không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.

Đứa bé này, cùng Tiêu gia không có duyên phận. Cậu không thể đoạt hài tử đi, lại một lần nữa tổn thương Trịnh Anh được.

Tiêu Từ Giản thấy cậu đã đáp ứng, liền không nhắc lại nữa, hỏi: "Ta ở chỗ con nhiều ngày như vậy, sao lại không thấy người kia lần nào cả... cô nương Ô Nam đấy. Ngươi đem nàng đưa đi đâu rồi?"

Y nhất thời không nhớ ra được cô gái kia tên gì.

Tiêu Hoàn nói: "Không có, nàng ở trong nhà."

Tiêu Từ Giản hỏi: "Vì sao không tới gặp ta?"

Tiêu Hoàn nói: "Là con không cho nàng đến làm lễ."

Sắc mặt cậu có chút không dễ chịu: "Nàng là người Ô Nam, con lo lắng nàng sẽ làm chuyện thất lễ với phụ thân..."

Tiêu Từ Giản không biết nên nói cái gì cho phải. Tiêu Hoàn ở trên công việc tiến bộ không ít, nhưng trong trị gia lại vẫn hồ đồ không thuốc chữa.

Tiêu Từ Giản suy nghĩ một chút, nói: "Con nếu đã không tin nàng, phai nhạt với nàng, sao không tìm một người khác đưa nàng ta đi đi."

Tiêu Hoàn không chịu, trầm giọng nói: "Con còn yêu thích nàng."

Tiêu Từ Giản thực sự là không hiểu nổi Tiêu Hoàn. Tiêu Hoàn chỉ nói: "Cũng không phải là tương kính như tân, cầm sắt cùng reo vang giống như đôi phu thê, như phụ thân mẫu thân."

Y chỉ có thể nói: "Ta vẫn không thể hiểu nổi người trẻ tuổi các con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play