Nguyên bản kế hoạch của hắn là giam Tiêu Từ Giản thật lâu. Nhưng hắn đánh giá thấp loại dằn vặt giam lỏng này. Đối với hắn là dằn vặt, đối với Tiêu Từ Giản càng là dằn vặt. Chuyện này, hắn làm quá tàn nhẫn. Cứ giằng co như vậy nữa, cái gì hắn cũng sẽ không đạt được.
24 tháng giêng là ngày mừng thọ của hoàng đế.
Ngày đó ban đêm, hoàng đế mở tiệc mừng thọ tựa hồ cực kỳ long trọng, Tiêu Từ Giản ở tại Thiên điện cũng có thể nghe được tiếng cổ nhạc, cuồng hoan, cùng mùi rượu đồng thời bồng bềnh tại một vùng trời. Một mình y trống rỗng ở Thiên điện sửa sang lại bản thảo, mệt mỏi liền nằm úp sấp trên mặt bàn.
Trong cơn mông lung y cảm giác được có người mò mặt của y, y vừa mở mắt, quả nhiên là hoàng đế đứng ở trước mặt y. Hoàng đế rút tay trở về.
Hai người đối diện, hoàng đế ôm lấy y thấp giọng nói: "Ta nghĩ thông suốt rồi..."
Lý Dụ nói: "Ta thả ngươi ra ngoài, ngày mai ta sẽ thả ngươi đi ra ngoài."
Tiêu Từ Giản chờ đợi ngày này quá lâu, đã mất đi kinh hỉ. Chỉ là giống như lạc đường trong núi sâu, đi đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy chút ánh sáng, nhìn con đường cũ.
Một đêm cuối cùng này, Tiêu Từ Giản nằm xuống không thể ngủ nổi. Hoàng đế thay đổi quần áo lại đây, ngồi ở bên giường nói: "Ngươi yên tâm, sau khi ngươi đi ra ngoài, trẫm sẽ không nói chuyện ở Đông Hoa cung đâu. Sẽ không làm hỏng danh dự của ngươi, coi như chưa từng xảy ra gì cả."
Tiêu Từ Giản hỏi ngược lại: "Chuyện gì xảy ra?"
Lý Dụ chỉ có thể cười cười. Vậy ra những chuyện hắn làm, Tiêu Từ Giản triệt để quên hết rồi.
"Đúng, chẳng có cái gì cả." Hắn nói.
Hừng đông, Tiêu Từ Giản đã sửa sang xong đồ vật. Đồ bên trong Đông Hoa cung y cũng sẽ không động, y chỉ cần mang đi sách của mình cùng con mèo nhỏ kia.
Sách của Tiêu Từ Giản một đêm trước đã được sửa sang xong, đặt ở trong hộp. Con mèo sau khi tỉnh dậy liền tháo chạy đi chơi, hoàng đế tự mình đi bắt con mèo này cho Tiêu Từ Giản. Mèo kia mặc dù mập, chạy lại nhanh, hoàng đế đi bắt nó, nó duỗi móng vuốt liền cào hoàng đế hai lần.
Lý Dụ tức giận đến xắn ống tay áo lên, con mèo kia cũng rất tức giận.
Tiêu Từ Giản nhìn rồi cười, nói: "Đừng dằn vặt nó. Xem ra nó rất yêu thích nơi này, cứ để nó ở đây một đoạn thời gian đi."
Lý Dụ lúc này mới bỏ qua con mèo.
Hai người cùng nhau đi ra Thiên điện Đông Hoa cung ⸺ lúc này sắc trời mới mờ sáng, nơi này chỉ có vài nô tài, Tiêu Từ Giản cứ như vậy mà đi ra.
Triệu Hâm Thành vẫn giống như ngày trước, đi Đông Hoa cung bàn chuyện trước với hoàng đế. Mà hôm nay cậu ta vừa vào nội thất, tươi cười trên mặt liền ngưng lại.
Thật giống như một năm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, Tiêu Từ Giản đang ngồi ở bên người hoàng đế. Mặc dù không có mặc quan phục, thân mặc quần áo đơn giản, Tiêu Từ Giản thoạt nhìn có chút kỳ quái ⸺ dáng vẻ kia khiến người hận không thể lập tức đưa quan phục nâng cho y.
Trong đầu Triệu Hâm Thành liền nghĩ mình vậy mà chỉ làm thừa tướng có được một năm thôi.
Hoàng đế đã lên tiếng nói: "Đoạn thời gian gần đây, trẫm đã suy nghĩ rất nhiều. Năm ngoái xử trí đối với Tiêu Phác Chi thực sự là quá mức vội vàng, chuyện này cần phải thương thảo một lần nữa. Triệu thừa tướng ngươi nghĩ như thế nào?"
Hoàng đế đã nói như vậy rồi, Tiêu Từ Giản lại theo dõi cậu ta, Triệu Hâm Thành cũng không dám gây bất lợi cho Tiêu Từ Giản. Cậu ta chỉ buồn bực trong lòng, thực sự không nghĩ ra hoàng đế vì sao lại thay đổi tâm ý, theo lý thuyết Tiêu Từ Giản là người không biết sống chết, hoàng đế đem Tiêu Từ Giản để ở đâu mà chẳng được.
Hiện tại thả Tiêu Từ Giản ra rồi, nếu như hoàng đế không đưa lại chức quan cho Tiêu Từ giản, Tiêu phái ngoan cố kia chỉ sợ sẽ không giảng hoà.
Hoàng đế vẫn như cũ không nói cho Triệu Hâm Thành biết một năm nay Tiêu Từ Giản bị nhốt ở đâu, chỉ nói kể từ hôm nay Tiêu Từ giản sẽ trở lại.
Ngày Tiêu Từ Giản trở về trong phủ, lão nhân quý phủ không một ai không rơi lệ. Cùng ngày tin tức Tiêu Từ Giản trở về lan truyền nhanh chóng ở trong kinh thành như gió lốc.
Trước cửa Tiêu phủ lập tức chấp đầy xe ngựa. Hoàng đế còn ở trong cung, đã có kẻ tò mò muốn đi bái phỏng Tiêu Từ Giản.
Lý Dụ không có tâm tình đâu mà quản. Những người kia là chỉ toàn là đám não tàn, hắn đã sớm biết, Tiêu Từ Giản vừa đi ra, hắn chỉ muốn xem Tiêu Từ Giản sẽ làm thế nào.
Hắn muốn biết Tiêu Từ Giản có thể nào ngay lập tức tạo áp lực cho hắn, yêu cầu phục hồi nguyên chức hay không.
Tiêu Từ Giản rất bận. Y bị giam lâu như vậy, không nói đến những việc trong triều, chính ngay chuyện của Tiêu gia, cũng có rất nhiều việc cần y giải quyết.
Quan chức đến bái phòng y, y chỉ gặp mấy người. Những người khác một mực không gặp. Bận rộn như vậy ba ngày, mới đem hết mọi chuyện giải quyết ổn.
Lý Dụ ở trong Đông Hoa cung vô cùng cô quạnh. Mấy ngày nay, hắn vẫn như cũ đi qua nơi Tiêu Từ Giản từng ngủ. Hoài niệm thì có hoài niệm, cũng là vì không khiến người ta khả nghi, người thông minh trong cung quá nhiều ⸺ làm sao Tiêu Từ Giản vừa ra, hoàng đế lại không đi Thiên điện ngủ nữa.
Hắn vẫn duy trì hiện trạng ở nơi đó.
Bây giờ nơi này chỉ có duy nhất một con mèo là vật còn sống, Lý Dụ nằm ở trên giường nhỏ, nhìn mèo nói: "Ba ngươi không cần ngươi nữa, nói sẽ đón ngươi trở về cũng không đón."
Lại qua mấy ngày, Tiêu Từ Giản quả nhiên là ở trong nhà tu thân dưỡng tính, trong kinh ngoại trừ vừa mới bắt đầu còn ồn ào, sau này đã bình tĩnh lại.
Lý Dụ thực sự là nhịn không được nữa, triệu người đến trong cung.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, tinh thần Tiêu Từ Giản lại như lại có thêm vầng hào quang, sắc mặt cũng sáng ngời lên rất nhiều. Lý Dụ thấy y như thế, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót.
Tiêu Từ Giản nhìn thấy hoàng đế liền đề ra thỉnh cầu.
Y thỉnh cầu hoàng đế cho phép y về nhà một chuyến, cũng thuận tiện đi Bắc Cương thăm người thân ⸺ Tiêu Hoàn ở nơi đó, Tiêu Từ Giản muốn đi xem Tiêu Hoàn.
"Không được!" Lý Dụ quả quyết nói.
Hắn nói quá nhanh, sợ Tiêu Từ Giản hiểu lầm, lập tức giải thích: "Ngươi bây giờ đang bị kết tội, ra kinh như thế, trẫm không yên lòng."
Cây lớn thì đón gió to, những năm này Tiêu Từ Giản gây thù hằn rất nhiều, vạn nhất có người ra tay ở trên đường, hắn căn bản là không có cách nào ứng phó cả.
Trên mặt Tiêu Từ Giản liền khôi phục loại thần khí kia, mỉm cười nói: "Bệ hạ không cần lo lắng, ta biết điểm này, tự nhiên sẽ mang nhiều người đi."
Lý Dụ liền biết, đây là mình nợ y. Hắn giam Tiêu Từ Giản lại gần một năm, trừ hắn ra, Tiêu Từ Giản chưa từng nói chuyện cùng người khác. Cho dù là nhốt tại trong tù, cũng không đến nỗi như vậy.
Lại qua nửa tháng, khí trời ấm hơn một chút, Tiêu Từ Giản đã chuẩn bị xong hành lý, ra kinh đi thăm người thân. Hoàng đế cố ý phái một đội tinh binh hộ vệ y.
Trước khi đi hoàng đế lại gặp mặt cùng Tiêu Từ Giản một lần, thừa dịp không người chú ý, Lý Dụ nắm chặt tay Tiêu Từ Giản: "Ngươi phải bảo trọng, về sớm một chút."
Tiêu Từ Giản đáp ứng.
Nhưng Lý Dụ luôn cảm thấy Tiêu Từ Giản giống như con chim bị nhốt ở trong lồng, lồng vừa mở ra liền sẽ không quay đầu lại nữa, bay đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT