Tiêu Từ Giản nằm ở trên xe, dùng khăn che kín, cố chống đỡ thân thể ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, một điểm huyết sắc cũng không có.
Thấy Lý Dụ tới, y không hề nói gì. Chỉ là cái ánh mắt kia, Lý Dụ đến chết cũng không thể quên được. Đó là một ánh mắt thăm dò, bên trong có uể oải nhưng cũng có quật cường.
Lý Dụ ngẩn ra, lập tức ngồi bên cạnh y, ôm y dìu ngồi xuống.
Tiêu Từ Giản bệnh đến rất nặng, lúc này đang phát bệnh, ngồi cũng ngồi không vững, Lý Dụ chỉ có thể đỡ y.
"Bệ hạ..." Giọng nói yếu ớt, "Thần dẫn theo Ô Nam trở về."
Lý Dụ cuối cùng không nhịn được, ôm chặt lấy y, cùng ngực y dán vào nhau, thấp giọng nói: "Ngươi muốn chết ở bên ngoài hay sao, ta muốn Ô Nam làm gì?"
Lý Dụ biết đến Tiêu Từ Giản lo lắng cái gì. Tiêu Từ Giản không thể không biết có bao nhiêu người đang theo dõi y, vốn là y đại thắng mà về, có thể ngăn chặn những đám người yêu ma quỷ quái kia. Nhưng hiện giờ y lại bệnh nặng, chính là thời điểm hữu tâm vô lực, nếu như hoàng đế lúc này động sát tâm, y sợ mình sẽ chó cùng rứt giậu.
Hai ngày nay Tiêu Từ Giản có một lần sốt đến nghiêm trọng làm thần trí mơ hồ không rõ, trong mơ mơ màng màng, y thậm chí nghĩ tới nếu như đây chính là kết cục, chẳng hề tính là chuyện xấu.
Những chuyện y cần làm đều đã làm. Y không có cưỡng cầu tuổi thọ của mình. Lo lắng chính là tương lai của Tiêu gia, Tiêu Hoàn còn quá trẻ, cùng Bái Bái giống nhau, là người nhẹ dạ...
Bệnh của Tiêu Từ Giản là nhất thời phát tác, vốn định sau khi vào kinh gặp vua sẽ cố giấu diếm trưng ra khuôn mặt có thần thái đôi chút. Nhưng cơn bệnh tái phát y không thể khống chế. Dọc theo đường đi bởi vì bệnh tình của y mà vừa đi vừa nghỉ, y nghiêm mật khống chế, ngoại trừ người hầu hạ bên người cùng những người tâm phúc biết được, cực ít có người biết y bệnh nặng như vậy. Nhưng vừa đến trong kinh, y dù như thế nào cũng không thể dối gạt được.
Vừa nãy hoàng đế xông tới xe, y vừa ngẩng đầu, liền thấy bộ dáng hoàng đế, là một mặt ngây dại, như là đang rất sợ hãi.
Tình huống này so với y nghĩ còn muốn tốt hơn ⸺ hoàng đế qua nửa năm này, cư nhiên cùng ngày y rời đi cũng không khác gì nhau, vẫn là vô cùng ỷ lại y.
Hoàng đế ôm lấy y, y vỗ vỗ phía sau lưng hoàng đế, chỉ cảm thấy hoàng đế so với Tiêu Hoàn còn nhỏ hơn, y thấp giọng nói: "Hảo. Bệ hạ, thần trở về..."
Lý Dụ nghe được ngữ khí của thừa tướng như dỗ hài tử, nhưng hắn không quản, vừa vặn có thể ôm y.
Xe chạy một nửa, sắc mặt Tiêu Từ Giản rốt cục hơi tốt lên, tinh thần cũng tốt, nói chuyện buông lỏng chút. Lý Dụ đã biết y là đến bệnh sốt rét. Những ngày qua liên tục nhiều lần phát sốt, phát lạnh, lâu lâu lại sốt nhẹ, như vậy liền tiêu hao sức khỏe, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Tiêu Từ Giản phát bệnh không lâu trước khi rời khỏi Ô Nam, mấy ngày này thuốc uống không ít, cũng không có chuyển biến tốt lên. Hơn nữa dọc đường đi khổ cực, cả người đều sụp đổ, lúc này có tinh thần liền nói chính sự. Lý Dụ liền nói: "Thừa tướng nghỉ ngơi một chút đi."
Tiêu Từ Giản thở phào một cái, y cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, liền dựa vào trên giường nhỏ, Lý Dụ ấn y nằm xuống. Một lát sau Tiêu Từ Giản liền hôn mê ngủ thiếp đi.
Lý Dụ nhìn bộ dạng của y chỉ cảm thấy khổ sở, ở thời đại của hắn, bệnh sốt rét chẳng hề tính là khó trị, nhưng vào thời cổ đại này, chính là rất khó chữa trị.
Nguyên bản yến tiệc được tổ chức trong cung. Nhưng thừa tướng không ở, hoàng đế liền nói yến tiệc này ngày khác sẽ lại tổ chức.
Cùng ngày người trong triều đều biết thừa tướng bị bệnh rất nặng. Hoàng đế trực tiếp đem xe ngựa của thừa tướng đem về ngựa, hoàng đế vội vã hồi cung thay quần áo, liền đi thẳng đến phủ Thừa tướng.
Tiêu Hoàn cùng Trịnh Anh dẫn người nhà họ Tiêu đón hoàng đế.
Lý Dụ không có công phu cùng bọn họ hàn huyên, liền đi đến phòng ngủ của Tiêu Từ Giản. Xung quanh là một đám ngự y, ngồi cùng một chỗ để thương nghị về đơn thuốc. Hoàng đế hấp tấp xông tới, có người sợ đến bút đều rơi mất.
Lý Dụ mới vừa đột nhiên nhớ tới loại dược liệu có thể chữa bệnh sốt rét.
"Có vị thuốc, là thanh cái gì cái gì thanh..." Hắn gấp đến độ xoay quanh.
Ngự y không hiểu hoàng đế đang nói cái gì, hoàng đế vỗ tay cái độp: "Mau mau nhanh, các ngươi nói mau, dược liệu nào có chữ thanh đầu tiên!"
"Thanh đại." Có người mở miệng.
Lý Dụ gật đầu liên tục: "Đúng, bất quá không phải cái này, còn có cái gì, nói mau!"
"Thanh Mộc hương." "Thanh thiên quỳ." "Cây thanh hao." "Cây mào gà tử." Những kiến thức này là bình thường, thái y mồm năm miệng bảy nói.
Lý Dụ lập tức nói: "Đúng. Là cây Thanh Hao. Cho thừa tướng dùng cây Thanh Hao nhanh đi."
Ngự y hai mặt nhìn nhau, bọn họ không biết có toa thuốc này, không học qua, càng bị hoàng đế làm cho đầu óc mơ hồ ⸺ không biết hoàng đế làm sao muốn dùng cây Thanh Hao.
Lý Dụ là nhớ tới đã từng xem qua tin tức, cây Thanh Hao vốn là trị liệu về bệnh sốt rét. Hiện tại không có cách nào chiết xuất cây Thanh Hao, dùng cây Thanh Hao sẽ là không sai đi. Hắn vừa nãy là nhất thời không nhớ ra được là thanh cái gì. Hiện tại hắn vô cùng bình tĩnh, tâm tình cũng khá.
Không quản ngự y nghĩ như thế nào, hoàng đế đến xem thừa tướng.
Hoàng đế đơn độc cùng thừa tướng ở nội thất nói chuyện. Tiêu Hoàn cùng Trịnh Anh ở trong sân chờ đợi. Hai người nhất thời không lời.
Trịnh Anh chỉ là ngồi vọc y phục, nàng gần đây nỗi lòng không tốt. Trong nhà bận rộn, nàng cùng Tiêu Hoàn cũng có chút việc, vốn tưởng rằng phụ thân trở về sẽ tốt lên, không nghĩ tới phụ thân bệnh nặng như vậy, nàng cũng không tiện lấy cái chuyện kia đi làm phiền phụ thân.
Nàng liền nhìn Tiêu Hoàn, Tiêu Hoàn đang xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Trịnh Anh nhìn thần sắc kia của cậu, không biết là lo lắng bệnh tình của phụ thân, hay lại tưởng nhớ đến chuyện của người kia. Đúng lúc này chờ đợi, có cái ngự đi tới, hướng Tiêu Hoàn trầm thấp nói mấy câu nói, sắc mặt Tiêu Hoàn liền có chút kỳ quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT