Chuyện hoàng đế triệu vị hòa thượng từ Đạm Châu vào kinh kia, ít ngày sau mọi người ai cũng sẽ biết. Bởi vì Vô Tích cũng là một thiếu niên dễ nhìn, sau đó thêm mắm dặm muối sau đó liền trở thành “Một tuyệt sắc hòa thượng”.

Cũng may, hoàng đế không để cho tiểu hòa thượng ở trong cung, mà an bài ở Đại Hưng tự, cho nên cũng không có truyền thành đại sự.

Dù sao Cao Tông hoàng đế cũng đã từng làm, chỉ cần không liên quan đến huyết thống, không quấy nhiễu triều chính, thì cũng chính là một đoạn ngắn trong những câu chuyện của hắn mà thôi.

Tiêu Từ Giản biết chuyện này, chỉ nói câu: “Hoàng đế chơi đùa thật tốt quá nhỉ.”

Phụ tá của y có chút ít lo lắng: “Vạn nhất bệ hạ bị hòa thượng này mê hoặc tâm hồn… Trong quá khứ, chuyện dâm tăng làm loạn chính trị cũng không phải là không có.”

Tiền triều, huyết án trong cung đình cũng đã xảy ra,cũng là bởi vì dâm tăng mới khiến hoàng đế bị thương. Vài đại thần đưa đến vài tăng nhân mỹ mạo đến, rốt cục làm ra đại họa. Sủng phi của hoàng đế bị cưỡng gian sau đó bị bóp cổ đến chết. Sủng phi này xuất thân cao quý, cứ như vậy mà chết thảm, trong triều nhấc lên một làn sóng lớn, những người bị xử tử nhiều không hết.

Tuy việc này đã qua trăm năm, là chuyên hoang đường cũng tàn nhẫn nhất, mang âm mưu khiến người ta không rét mà run.

“Đừng lo” Tiêu Từ Giản rất bình tĩnh. “Theo dõi tăng nhân này. Hoàng đế ban thưởng cậu  tiền tài thì tùy ý. Nhưng nếu muốn ban thưởng chùa chiền hoặc thổ địa cho cậu ta, lúc đó mới liền nhắn nhở hắn.”

“Nhưng hoàng đế còn trẻ, cũng không sợ phật pháp gì, chỉ sợ là không thích hợp. Nên có người khuyên nhủ mới đúng.” Phụ tá lại nói.

Tiêu Từ Giản nhìn phụ tá chằm chằm một chốc, nói: “Ngươi nếu thật sự cảm thấy nên khuyên nhủ hoàng đế, liền khuyên can đi.”

Con mắt của y sáng ngời, sâu thẳm, nếu ngắm thật kỹ, sẽ làm người khác cảm thấy tâm hồn vô cùng chấn động. Phụ tá chỉ nhìn thẳng y, liếc mắt một cái, cũng không nói gì nữa.

Tiêu Từ Giản chậm rì rì hỏi: “Thận Trọng Chi, ngươi sẽ đem những việc nên khuyên can viết ra sao?”

Thần sắc của phụ tá thận trọng lên, phảng phất nếu như nói sai một câu nói, Tiêu Từ Giản sẽ đẩy mình vào nơi vạn kiếp bất phục.

Tiêu Từ Giản cười nhạo trong lòng. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nói thật ra, y cũng có chút lo lắng.

“Đạo khuyên can này, ngươi nên viết xong rồi cho ta xem qua trước.” Y ra lệnh. Phụ tá lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đồng ý.

Từ phủ Thừa tướng đi ra, Thận Trọng Chi lập tức bị gọi lại.

“Thận Trọng Chi a Thận Trọng Chi!” Người gọi là Trình Tự Mục.

Hai người tìm đến nơi yên tĩnh để nói chuyện.Trình Tự Mục liền nói: “Ngươi từ trước đến giờ là một người thông minh, sao lần này lại hồ đồ như vậy?”

Thận Trọng Chi không nói gì.

Trình Tự Mục nói rằng: “Ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi quan tâm đến hoàng đế? Trong cung, trong triều không biết có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm hoàng đế đâu! Muốn ngươi tới khuyên khuyên can? Ngươi khuyên can thì được phân lượng gì à! Hoàng hậu không khuyên can, thừa tướng không khuyên can, ngươi lại tới khuyên can.”

Thận Trọng Chi nhấp một hớp rượu: “Ngươi nói, ta đều hiểu….”

Trình Tự Mục nói: “Ngươi là nên rõ ràng —— ngươi và ta sớm đã nghị luận qua. Bây giờ thừa tướng nắm đại quyền, y cũng không muốn hoàng đế nhanh như vậy lại chân chính nắm quyền. Hoàng đế mới bước lên ngôi vị, chính là thời điểm vạn sự đều mới mẻ, chính hắn chơi vui vẻ, thừa tướng cũng sẽ an ổn vô sự. Sợ là sợ, hoàng đế có thú vui gì, muốn nháo cũng là việc của chính bệ hạ. Thời điểm nháo với cái hòa thượng đều chuyện nhỏ, nhưng cũng không phải lấy vận nước cho tăng nhân kia chơi a!”

Thận Trọng Chi lắc đầu một cái: “Cho nên hoàng đế mới càng cần phải chân chính nỗ lực học tập không phải sao? Không ngờ lại có thể chơi đùa, hồ nháo đến vậy…”

Thận Trọng Chi thở dài: “Huống hồ bệ hạ đã đầy hai mươi tuổi. Thái tổ khi hai mươi tuổi đã cùng quần hùng tranh giành Trung Nguyên, đây là thiên hạ của Lý thị a! Chẳng lẽ muốn đời sau không bằng đời trước?”

Trình Tự Mục thấp giọng quát lên: “Ngươi điên rồi!”

Trình Tự Mục khuyên bảo Thận Trọng Chi: “Bây giờ hoàng đế mặc dù đối với chính sự không quan tâm lắm, thời điểm nên đứng ra thì đứng ra, cử chỉ cũng coi như khéo léo, cũng không phải hành vi hoang đường. Huống hồ thừa tướng cũng đã an bài Kinh Diên, cứ từ từ đi đã.”

Thận Trọng Chi tâm tình hạ xuống, rất nhanh liền say rồi. Nhưng ấm ức cũng không phải toàn bộ là vì Lý thị hoàng tộc, mà trong lòng hắn lo lắng cũng là vì thừa tướng.Những thiếu niên năm đó, mấy ai không ngưỡng mộ Tiêu tướng quân?

Hắn sợ nhất, là Tiêu tướng quân biến thành Tiêu thừa tướng, đã dần dần quên ý định ban đầu, cuối cùng biến thành đạo tặc lộng quyền, cướp đoạt chính quyền.

Thận Trọng Chi sau khi về nhà liền dựa vào cảm giác, rất nhanh liền lưu loát viết xong một phần khuyên can sớ, khuyên hoàng đế rời xa tăng đạo, khuyên hoàng đế nỗ lực vào học, tích cực thi hành biện pháp chính trị, hãy giống như thái tổ, biến thái bình thịnh thế. Ngôn từ kịch liệt, ngày sau như giận hờn mà đưa đến cho Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản sau khi xem xong chỉ nói: “Hành văn không sai, chỉ là chửi bới quá mức.Ta trước tiên đè xuống.” Y đối với  những bộ phận khác không có lời bình gì. Thận Trọng Chi sau chuyện hôm qua đã bình tĩnh hơn nhiều.

Lý Dụ biết chuyện của tiểu hòa thượng sẽ đưa tới chút sóng lớn. Thừa tướng đã nhắc nhở hắn một câu, những người khác nghị luận về chuyên này càng nhiều.

Tiêu Từ Giản vẫn như cũ bảo trì tần suất hai ngày tiến cung một lần để gặp mặt hoàng đế. Y liền trưng cầu ý kiến của Lý Dụ, đáp án của Lý Dụ đương nhiên là “Đồng ý”. Nhìn như là hình thức, nhưng Lý Dụ phát hiện Tiêu Từ Giản ngày qua ngày cũng sẽ không lừa gạt hắn nhiều, mà là tận lực đem chuyện cần nói nói đến rõ ràng cho hắn biết.

Nói xong chính sự, Tiêu Từ Giản liền hỏi về tiểu hòa thượng, hỏi Lý Dụ: “Bệ hạ đối Vô Tịch là có dự định gì?”

【 Lý Dụ tà mị nở nụ cười, một cái tay nâng cằm thừa tướng lên, thâm trầm nói: “Làm sao, thừa tướng đại nhân, ngươi là đang ghen tỵ???” 】

Trong đầu Lý Dụ liền xuất hiện kịch bản như vậy, quá đẹp!!!

Hắn thành thật mà nói: “Trẫm dự định cho cậu ấy ở Đại Hưng tự tu hành, thỉnh thoảng vào cung kể chuyện cậu ấy đã trải qua cho trẫm nghe. Tạm thời không có dự định nào khác.”

Tiêu Từ Giản lại nói: “Phật pháp tuy rằng tinh diệu, nhưng bệ hạ tuổi trẻ, tốt nhất không nên trầm mê trong đó.”

Lý Dụ lập tức nói mình chỉ là tiêu khiển, hơn nữa luyện chữ đều là sao chép từ kinh phật, nếu kinh thư hắn có thể biết nhiều hơn, cũng có thể luyện chữ tốt hơn. Hắn cảm thấy được chính mình thuận miệng mượn cớ thật cơ trí.

Tiêu Từ Giản liền nhắc tới một câu “Tẩy Vân Cung Án”, Lý Dụ không biết rõ y nói về cái gì, chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn ậm ờ.

Quay đầu lại hắn liền hỏi Triệu Thập Ngũ: “Tẩy Vân Cung Án là cái gì?”

Triệu Thập Ngũ sợ đến nhảy lên, bất quá vẫn rõ ràng mười mươi nói cho hắn biết. Hoàng đế ở thế hệ trước hoang đường như thế nào, gieo vạ một chút vào tăng lữ, cuối cùng lại dính líu hại biết bao nhiêu người chết oan. Lý Dụ nghe chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh —— bởi vì triệu Vô Tịch vào cung hắn cũng không nghĩ nhiều, cũng chỉ là trực giác cho rằng Vô Tịch ở trong cung sẽ có chút không thích hợp, bởi vậy nên mới cho cậu đi Đại Hưng tự.

Có tiền triều Tẩy Vân Cung Án làm gương, hắn nếu thật sự gọi tiểu hoàng thượng trẻ đẹp ở lại trong cung, thật đúng là chơi không thể thoát a~.

Lý Dụ quyết định phải hảo hảo học lịch sử thật tốt, ít nhất đem kỳ ba* đại án như vậy đều phải thuộc nằm lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play