Linh Tuệ tự ở Vĩnh Bình phường, cách hoàng thành khá xa, xung quanh đều là tửu quán bình dân tụ tập. Tuy rằng không sánh bằng hoàng thành cửa son ung dung khí thế, trên đường phố cả ngày rộn rộn ràng ràng, dòng người không dứt, mỹ nhân nhiều không xuể, tay áo phấp phới.
Tiểu hòa thượng một đường dựa vào hóa duyên từ Đạm Châu đi tới trong kinh. Cậu có sư thúc ở Linh Tuệ tự đã gần mười năm, bởi vậy sau khi đến kinh liền ở Linh Tuệ dừng chân. Linh Tuệ tự chủ trì thấy Vô Tịch có được bề ngoài tốt, nói chuyện rất thông tuệ, không khỏi yêu thích, khen cậu nhiều. Không lâu liền chấp nhận cậu vào Linh Tuệ. Khiến nhiều người trong chùa cũng yêu quý cậu.
Thời điểm người trong cung đến, kinh buổi sáng mới vừa kết thúc, nhóm tăng lữ nhìn thấy cung nhân cũng chẳng hề kinh ngạc —— nơi này là đế kinh, mấy trăm năm chùa thờ phật thờ, mọi người đi đi đến đến tấp nập. Trong cung quý nhân thường thường sai người đến đưa dầu vừng, thành kính lễ Phật.
Vô Tịch xa xa nhìn thấy quần áo của cung nhân, cậu hơi thất thần, liền nghe một tiểu hòa thượng bên cạnh rung đùi đắc ý miệng lưỡi trơn tru nói: “Đó là thái giám trong cung, cậu là chưa từng thấy đi? Trong cung phi tần không thể tùy tiện xuất cung, cho nên muốn cái gì đều kêu thái giám đến làm, hiểu không? Bọn họ nhất định là tới đưa dầu vừng, trong cung đều rất tin nơi này. Thái giám cũng tin, lần trước còn có Đại thái giám, đến chùa vừa ra tay liền cúng năm mươi lượng bạc, năm mươi lượng!”
Vô Tịch đến bây giờ vẫn chưa quen với cách sống nơi đây. Các hòa thượng trẻ tuổi đa số là biết ăn nói, nghênh đón đưa, chiêu đãi người giàu có, làm cậu không khỏi vì bọn họ lo lắng cho tương lai.
Cậu từ Đạm Châu một đường đi tới kinh thành, kiến thức tích lũy rất nhiều. Đến Linh Tuệ tự vùi đầu vào kinh thư, trong lòng coi như bình tĩnh, chỉ là lúc này, vừa thấy cung nhân, cậu liền biết nhiều ngày bình tĩnh như vậy, đều là giả tạo. Trong lòng cậu nóng cực kì,cậu cũng rất lo lắng không khác với những người kia.
Cho nên đợi cung nhân cùng chủ trì nhắc đến cậu, nói tới việc tiến cung, cậu không do dự, chỉ nói: “Ta đi.” Cậu đi theo cung nhân lên xe ngựa, đi qua Vĩnh Bình phường đầy tiếng người huyên náo, mới hơi cảm thấy hối hận.
Lý Dụ luyện xong chữ, Phùng Hữu Viễn theo thói quen làm phiền hắn một chút. Mà ngày hôm nay Lý Dụ cũng không có tâm tình cùng anh ta múa mép khua môi, trực tiếp bảo đối phương đi ra.
Thời điểm Phùng Hữu Viễn đi ra đúng dịp thấy Đông Hoa cung nội thị dẫn hòa thương tuổi còn trẻ đi vào trong, không khỏi hiếu kỳ, hỏi cung nhân bên người: “Vị tiểu sư phụ nhìn lạ mắt, không biết cậu ta ở nơi nào?”
Cung người cười nói: “Phùng tiên sinh là đại nhân vật cũng không biết, nô tỳ làm sao biết được? Bất quá nếu được tiến cung, không quá hai ngày cũng sẽ biết thôi.”
Phùng Hữu Viễn hừ một tiếng: “Chờ người khác cũng biết thì có ý nghĩa gì.”
Những đại nhân vật anh đều gặp qua. Chỉ là hòa thượng này thực lạ mặt, mà nhìn cũng không như người trong kinh, nhìn tuổi còn trẻ ngây ngô, chỉ là mặt mày khá đẹp.
Âm thầm lấy làm lạ, có thể đi vào Đông Hoa cung, đương nhiên là ý tứ của hoàng đế, chỉ là không biết hoàng đế tìm hòa thượng này làm cái gì, nhìn cũng chẳng phải là cao tăng đắc đạo.
Vô Tịch ở bên trong Thiên điện ngồi một chút, cung nhân bưng trà cho cậu. Cậu chậm rãi đếm tràng hạt, qua một thời gian uống cạn chén trà, mới có cung nhân lại đây thỉnh hắn đi vào.
Lý Dụ mới vừa thay xong quần áo, quay người nhìn thấy Vô Tịch, liền mỉm cười nói: “Ở kinh thành đợi lâu như vậy, trẫm không phái người đi đón ngươi, ngươi cũng không tới tìm trẫm?”
Vô Tịch mặt đỏ lên, hắn chắp tay trước ngực hướng hoàng đế hành lễ.
Lý Dụ nắm chặt tay cậu, làm cho cậu ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh mình. Hắn nhìn Vô Tịch, đánh giá bộ dạng cậu. Sau khi vào kinh, Lý Dụ đã nhìn thấy vô số mỹ nhân, trong cung chính là không bao giờ thiếu mỹ nhân, hắn nguyên tưởng rằng gặp quá nhiều như vậy loại đẹp, tái kiến Vô Tịch, khó tránh khỏi sẽ xoi mói chút, thế nhưng cũng không có, lúc này hắn xem Vô Tịch, vẫn cảm thấy cậu đáng yêu.
“Vĩnh Bình phường trẫm còn chưa có đi qua, ngươi đã ở nơi đó quen chưa, đã đi tham quan trong kinh chưa?” Lý Dụ cười hỏi cậu. Vô Tịch nói: “So với Đạm Châu thì phồn hoa hơn nhiều, có lúc quá náo loạn, cũng nhiều lúc thần… Cũng không biết phải làm sao.”
Lý Dụ gật gật đầu: “Xác thực, Đạm Châu so sánh cùng với nơi đây, là hai thế giới khác nhau.”
Lý Dụ liền cầm điểm tâm chính mình làm chiêu đãi Vô Tịch hòa thượng.
“Loại này bên trong bỏ thêm pho mát, mùi vị cực thơm.”
Vô Tịch nếm thử một khối, nói chuyện cũng lớn mật chút, hoàng đế mặc dù là hoàng đế, nhưng cũng không biến hóa gì lớn.
“Bệ hạ vẫn tự mình làm những thứ này sao?”
Thời điểm ở Đạm Châu, Nhữ Dương vương chung tình đối với núi sông, nghiên cứu thực đơn, có thể nói là tu thân dưỡng tính, điệu thấp đạm bạc, miễn cho trong kinh bất mãn. Vô Tịch không nghĩ tới sau khi hồi kinh làm hoàng đế, vẫn yêu thích làm những thứ này.
Lý Dụ mỉm cười nói: “Cũng không làm nhiều như ở Đạm Châu. Lại nói thời điểm trị đại quốc, cũng có thể kiếm thêm thú vui vào mà.”
Bọn họ nói chuyện một hồi, Lý Dụ liền để cung nhân mang hộp gấm đến, bên trong chứa những chiếc áo cà sa màu sắc xán lạn. Hắn ban cho Vô Tịch, Vô Tịch không tính lấy, Lý Dụ lại rất kiên trì, Vô Tịch không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Sau khi tiến cung, Vô Tịch liền trở về Đại Hưng tự gần đó. Toà đại tự này gần trong cung, cũng là nơi hoàng đế thường xuyên đến tăng lữ bên trong cũng không có nhiều người. So với Linh Tuệ tự, thậm chí có thể nói là quạnh quẽ.
Đêm đó Vô Tịch chuyển đến Đại Hưng tự. Tăng nhân nơi này so với tăng nhân nơi khác là loại phong độ khác nhau, dung mạo đều rất đoan chính —— dù sao cũng là nơi lễ Phật quan trọng, đương nhiên phải nhìn được. Chỉ là gương mặt quá lạnh lùng, như cao nhân hoàn toàn tách biệt với thế gian Tượng Phật mạ vàng tư thái ưu mỹ, ngồi ngay ngắn trên điện, phật hương xa xôi bên trong, phảng phất ngàn năm, vạn năm đều là như vậy.
Vô Tịch đọc xong kinh buổi tối, liền ở gian phòng của mình tĩnh tọa. Nhưng không biết qua bao lâu, tâm của cậu không yên tĩnh được mà nhìn khắp bốn phía, hành lý cậu mang từ Đạm Châu đã không thấy tăm hơi, trong hộc tủ chính là áo cà sa mới do hoàng đế ban thưởng. Mở cửa sổ, có thể nhìn thấy dưới ánh trăng cùng cung điện nguy nga bên cạnh, nhìn như chính mình có thể chạm đến nơi đó. Cậu vốn nên coi nhẹ tất cả những thứ này, Đạm Châu cũng được, trong kinh cũng được, cũng chỉ là vạn vật phàm tục, không thể để nó làm mê muội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT