Tiêu Từ Giản đương nhiên không ngại nhận danh phận đế sư* này, nhưng y không ngờ hoàng đế lại chủ động như vậy.
*Đế sư: thầy của hoàng đế.
Bất quá việc này đối với y không có chỗ nào xấu, y lập tức đồng ý: "Thần nguyện vì bệ hạ mà giải đáp."
Lý Dụ cùng Tiêu Từ Giản đều chiếm được việc mình muốn, bọn họ đều rất hài lòng. Lý Dụ hỏi Tiêu Từ Giản: "Thừa tướng có thể mau chóng an bài Kinh Diên không?"
Tiêu Từ Giản chưa bao giờ nghĩ tới hoàng đế là thích học hỏi như vậy, bày ra tư thái hiếu học cũng không phải việc xấu. Chuyện này chính phù hợp với kỳ vọng của y — hoàng đế chính là phải quan tâm nhiều hơn đến những chuyện này.
Y lập tức vì hoàng đế mà cặn kẽ giảng giải các môn học về Kinh Diên, nói qua tất cả về điển tích, điển cố. Hoàng đế mỉm cười nghe, hai mắt lấp lánh hữu thần, thật giống đối với những việc này cảm thấy hết sức hứng thú.
Lịch sử là môn học bắt buộc ⸺ triết học cùng lịch sử là trọng yếu nhất. Lễ cùng quốc pháp cũng sẽ có người chuyên nghiệp đến giải thích cho hoàng đế. Những điều này ý nghĩa đã vượt qua vương triều hưng vong, bởi vậy có thể đời đời truyền thừa.
Lý Dụ hỏi Tiêu Từ Giản: "Thừa tướng sẽ dạy ta cái gì?"
Tiêu Từ Giản nói: "Thần sẽ giảng cho bệ hạ về lịch sử, còn có binh pháp."
Lý Dụ cũng không nghĩ tới Tiêu Từ Giản tích cực như vậy, một mình y sẽ dạy hai môn, hắn còn tưởng rằng Tiêu Từ Giản chỉ là ứng phó hắn. Đã như thế, Lý Dụ là thật hứng thú, hắn hướng Tiêu Từ Giản hỏi: "Trẫm muốn nghe thừa tướng chính mình kể lại trận đánh ở Bách Lộc Sơn." Hắn đi tới nơi này lâu như vậy, kiến thức căn bản cũng đã học không ít. Hào quang cuộc đời của Tiêu Từ Giản, hắn đã đọc làu làu.
Tiêu Từ Giản năm đó không đầy hai mươi tuổi đã làm tướng quân, lãnh binh xuất chinh, từng ở Bách Lộc Sơn đánh một trận đại chiến, đại phá quân địch, vì một trận chiến này mà thành danh, chấn động triều chính. Thời điểm Lý Dụ lần đầu tiên nghe nói, chỉ cảm thấy chuyện này quá truyền kỳ. Mà nghĩ lại, người như vậy có địa vị cực cao mới hợp tình hợp lí.
"Trẫm chưa từng nghe qua thừa tướng tự mình nói về trận chiến này." Lý Dụ luôn luôn yêu thích cố sự, huống hồ Tiêu Từ Giản là chủ của cố sự.
Tiêu Từ Giản trong lòng nở nụ cười một tiếng. Thời điểm Hoàng đế khoảng chừng năm tuổi, đã từng nghe hắn nói qua Bách Lộc Sơn, khi đó hoàng đế còn là tiểu hài tử tóc trái đào. Khi đó hắn chiến thắng trở về về kinh, tiến cung nhận thưởng, tiểu Hoàng tử muốn hắn kể đi kể lại về cố sự Bách Lộc Sơn.
Bây giờ hoàng đế đương nhiên là không nhớ rõ, cũng sẽ không tin tưởng chuyện này. Mặc dù có nhớ được, hoàng đế đại khái rất khó đem thiếu niên tướng quân năm đó cùng y coi là cùng một người. Lại như Tiêu Từ Giản bây giờ, cũng sẽ không tùy tiện thay đổi tên hoàng đế thất thường trước mặt này thành một hài đồng thiên chân khả ái.
Vì ánh mắt lúc này của hoàng đế vô cùng sạch sẽ...
"Thừa tướng sẽ kể lại chuyện về Bách Lộc Sơn????" Lý Dụ xác nhận lại một lần nữa. Hắn rất hy vọng mình có thể nghe được chính y kể lại chuyên xưa của chính bản thân y, yêu một người cùng lý giải người đó cũng phải có một quá trình. Lý Dụ hy vọng mình cùng Tiêu Từ Giản cũng sẽ có một quá trình tốt. Ít nhất lợi dụng địa vị của hắn bây giờ mà cung cấp một ít tiện lợi cho bản thân mình. Chỉ cần yêu cầu không quá mức hoang đường, mọi người sẽ vì hắn là hoàng đế mà sẽ vui vẻ làm.
Tiêu Từ Giản đương nhiên cũng sẽ không từ chối, thần sắc y bình thản nói rằng: "Bệ hạ đối với việc biên cương quan tâm như vậy, thần đương nhiên sẽ dụng tâm giảng giải ⸺ sau khi trận chiến Bách Lộc Sơn xảy ra, hiện giờ đã qua 10 năm rồi, tình thế cùng năm đó rất khác nhau."
"Trẫm tin tưởng thừa tướng trong lòng tự có càn khôn, tình thế biến hóa như thế nào thừa tướng đều có thể khống chế." Lời này hắn nói chẳng hề trái lương tâm. Hắn đúng là tin tưởng Tiêu Từ Giản như thế.
Tiêu Từ Giản rốt cục nở nụ cười, khóe môi của y rất đẹp, cười rộ lên càng đẹp hơn. Mà Lý Dụ nhìn ra được, nụ cười này càng giống như cho có lệ, không quan tâm đến lời ca tụng của hắn. Tâm của thừa tướng cũng không dễ dàng bị lay động a.
Mà đây cũng là một điềm tốt, là một bước ngoặt tốt.
Sau khi Tiêu Từ Giản rời đi, tâm tình Lý Dụ rất khoái trá.
Phùng Hữu Viễn sau giờ ngọ lại đến dạy cho hắn. Thư pháp phải ngày ngày luyện tập, nên mang đến nhiều cơ hội cho đối phương, lần thứ nhất ra tay chưa thành công, hắn ta liền ngưng lại, hôm nay lên lớp cũng không có làm ra việc quấy rối tình dục đối với hoàng đế.
Nhưng nói chuyện phiếm là việc không thể tránh khỏi.
Phùng Hữu Viễn hôm nay mang một bộ màu xanh, cổ tròn. Làn da của đối phương trắng nõn, mang bộ đồ này coi như rất đẹp, bên hông mang thêm ngọc bội hoa văn tinh tế, thoạt nhìn vui mắt.
Đối phương rất hào hứng đề cử với hắn mấy nơi vui chơi.
Đáng tiếc Lý Dụ đối với những nơi này không có hứng thú, hắn cũng rất thích thưởng thức ca vũ, nhưng đối với cái thời đại nuôi ca nữ dự trữ trong nhà này hắn vô năng mà tiếp thu. Huống hồ trong cung cũng đã có nhiều ca vũ.
Chọi gà, đấu cầu hắn hơi kinh sợ, hắn thà xem sủng vật bán manh chứ không phải đi ẩu đả nhau.
Phùng Hữu Viễn cảm giác hoàng đế thay đổi rất nhiều. Cho dù là hoàng đế nhưng trước kia vẫn là Nhữ Dương vương gia, thời điểm trước là người thích lang thang, yêu đào kép, yêu chọi gà, yêu uống rượu mua vui, thường vì một trò chơi mà vung tiền như rác, Phùng Hữu Viễn cũng không phải dạng người đàng hoàng gì, thích đi kiếm niềm vui, thấy Nhữ Dương vương gia có bộ dáng đẹp, hắn ta cùng y là gặp dịp thì chơi, tìm cái mới mẻ mà thôi.
Không nghĩ tạo hóa thần kỳ, cũng không ai ngờ Nhữ Dương vương đăng cơ làm hoàng đế, Phùng gia nhất thời thành nhà mẹ đẻ của hoàng hậu. Phùng Hữu Viễn đương nhiên sẽ động tâm, hắn ta là nam nhân không thể vào cung, cho nên tự nhận mình biết rõ hoàng đế, chỉ cần dụ dỗ vài lần, thì sẽ còn tồn tại lâu hơn so với hoàng hậu hiện giờ.
Mà hôm qua thử một lần, Phùng Hữu Viễn không nắm chắc được, hoàng đế trước mắt này hiện giờ là người rất khó nắm bắt. Người mà dễ dàng khiêu gợi tình dục tựa hồ biến mất, hoàng đế bây giờ trở nên hòa ái, lạnh nhạt, như đem hoàng đế cùng người phàm tách biệt, như đem người ở quá khứ cùng hiện giờ là 2 người khác nhau.
Phùng Hữu Viễn bây giờ cũng đã tin vào số mệnh.
May mà hôm qua khi diễn ra trò khôi hài, hoàng đế cũng không lập tức đẩy mình ra, vẫn ngầm đồng ý mình làm bạn bên cạnh. Hắn nhất định phải nắm chặt cơ hội này.
"Chờ mùa hè qua, bệ hạ có muốn đi săn bắn vào mùa thu không?" Phùng Hữu Viễn thăm dò hỏi.
Lý Dụ cưỡi ngựa được, nhưng đối với việc vừa cưỡi ngựa vừa săn thú có độ khó cao này hắn vẫn không thể làm được. "Săn những gì?" Hắn hỏi.
Phùng Hữu Viễn lập tức nói: "Gà rừng, các loại chim; còn có thỏ, nai nhiều loại thú hoang lắm."
Vào thời điểm này không có khái niệm bảo vệ động vật hoang dã, giết động vật hoang dã cũng không phạm pháp. Nhưng Lý Dụ đối với việc này không mê lắm. Hắn đang muốn nói "Hươu con đáng yêu, bắn nó làm gì", liền nghe Phùng Hữu Viễn nói: "Trong triều các đại nhân cùng đi săn bắn mùa thu, tổ chức thi đấu nhất định sẽ thú vị."
Lý Dụ trong lòng hơi động: "Thừa tướng săn thú?"
Phùng Hữu Viễn cười nói: "Thừa tướng có bãi săn, chuyên cung cấp nơi săn thú."
Thật vất vả mới thấy hoàng đế có hứng thú với câu chuyện, không thể dễ dàng buông tha được. Liền nói: "Bệ hạ đã lâu không đi núi chơi đi? Cả ngày ngộp ở trong cung cũng sẽ đem người ngộp hỏng, không bằng liền tổ chức săn bắn để giải sầu?"
Hoàng đế lại hỏi: "Bãi săn của Thừa tướng rất lớn sao?"
Phùng Hữu Viễn nói: "Là cả một vùng núi lớn, bệ hạ tiện đường có thể du ngoạn một phen. Chỉ là nghe nói..." Hắn ta bỗng nhiên dừng lại.
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, Phùng Hữu Viễn không dám trước mặt hoàng đế nói một nửa, lập tức nói: "Chỉ là nghe nói thừa tướng không thích chiêu đãi người khác trên bãi săn của mình, bất quá nếu là bệ hạ, chắc chắn thừa tướng nhất định tình nguyện."
Lý Dụ nghĩ thầm, chưa chắc, điều này rất rất rất không chắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT