Hoàng đế đăng cơ mà lại làm những hành động ngả ngớn như vậy... thừa tướng cũng không có tức giận, thậm chí còn thấy chuyện này là đương nhiên.
Nhữ Dương vương vốn là một người ăn chơi, Cao Tông hoàng đế sủng Vân Thục phi, Vân Thục phi lại sủng đứa trẻ này đến hư. Xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời; chuyện đăng cơ trọng đại như vậy, Tiêu Từ Giản cũng không biết là vì cái gì lại khiến người trước mắt này làm ra hành động như vậy.
Tiêu Từ Giản không phải là người đa sầu đa cảm, không có những vọng tưởng vô vị. Mà vào lúc này, Tiêu Từ Giản nhớ lại Hiếu Tông cùng Bái Bái, bọn họ là một đôi phu thê tốt. Hiếu Tông tính cách rộng rãi, trầm tĩnh, hiếu học, nếu như sống sót, Tiêu Từ Giản đối với tương lai vô cùng an tâm.
Mà Lý Dụ... Tiêu Từ Giản có chút đau đầu. Y không biết được Nhữ Dương vương là người như thế. Không phải là người có tâm tư phức tạp, Nhữ Dương là một công tử bột cũng không có tâm cơ thâm trầm ⸺ nhưng vì cái này mới khiến y cảm thấy đáng sợ. Người có tâm cơ tất nhiên sẽ có mục đích, cho dù không từ thủ đoạn nào cũng phải hoàn thành được mục đích của bản thân.
Nhưng công tử bột lại không giống vậy, công tử bột ăn chơi đã quen, không có dự tính, đương nhiên cũng sẽ không có mục tiêu lâu dài. Bọn họ làm việc rất kích động, tất cả đều quyết định tronglúc nhất thời.
Tiêu Từ Giản cũng không chắc đối với tân đế này, có thể hắn vẫn là một công tử phóng đãng, cũng có thể là một người thâm trầm, khiến y không thể nắm chắc được.
Nhưng y cũng đã chuẩn bị xong. Bất kể loại tình huống nào, trong tay y còn nắm quyền lực, thì vẫn có biện pháp để ổn định hoàng đế, ổn định quốc gia.
Hoàng đế (Ảnh đế) của chúng ta nào biết đối với mị nhãn của hắn, tên thừa tướng nào đó cho rằng đó là hành động của một tên ngu ngốc, tinh thần không ổn định. Nhưng hắn lại rất tự tin, năm đó khi hắn nháy mắt liền có thể điên đảo một mảnh nam nam nữ nữ.
Sau khi lên ngôi hai ngày, lão sư dạy thư pháp do Văn thái phó đề cử - Phùng Hữu Viễn tiến cung. Trước kia Lý Dụ có hỏi qua Phùng hoàng hậu, hỏi nàng có biết gì về người anh họ này không. Có thể làm cho Thái phó cố ý đề cử, hắn ta chắc là có chỗ hơn người. Phùng hoàng hậu nói vị biểu huynh này viết thư pháp thượng rất có trình độ, cái khác liền ấp úng không chịu nói nữa, chỉ nói: "Bệ hạ nếu như yêu thích, không ngại thường triệu biểu huynh vào cung làm bạn."
Triệu Thập Ngũ quay đầu liền lặng lẽ nhắc nhở hoàng đế: "Bệ hạ hỏi hoàng hậu như vậy, chỉ sợ hoàng hậu cho là bệ hạ là đang thăm dò nàng."
Lý Dụ nhíu nhíu mày, lời này của Triệu Thập Ngũ rất có ý tứ, hắn còn tưởng rằng Nhữ Dương vương trước kia là cái thẳng nam. Lẽ nào đã từng cùng biểu huynh này có quan hệ?
Hắn lại rất hứng thú, thật sự muốn gặp gỡ người này.
Chờ Phùng Hữu Viễn vừa đến, Lý Dụ vừa nhìn thấy mặt anh ta, không nhịn được cười thầm trong lòng. Bởi vì nhìn mặt Phùng Hữu Viễn nói rõ tất cả, chẳng trách tất cả mọi người sẽ cảm thấy bọn họ có ám muội, Văn thái phó cùng Phùng gia tâm tư cũng thật tốt quá....
Phùng Hữu Viễn rất đẹp, chính là quá đẹp, mặt như hoa đào, vòng eo tinh tế, nếu như mặc nữ trang chính là một mỹ nữ tuyệt sắc. Mỹ thì có mỹ rồi, nhưng đáng tiếc không đúng khẩu vị của Lý Dụ. Hắn không thích Ngụy Nương*, không có khả năng phát triển với anh ta.
*Ngụy Nương: ẻo lả như con gái vậy.
Lý Dụ đầy hứng thú mà quan sát anh ta. Đây là một trong những chỗ tốt khi làm hoàng đế, có người sẽ đến xử lý chuyện như vậy, từ chối một người mà không cần lo lắng hậu quả quá mức. Hắn đã quyết định từ chối Phùng Hữu Viễn.
Chỉ là khi Phùng Hữu Viễn đến bái kiến Lý Dụ, thái độ rất cung kính, ngôn ngữ động tác đều quy củ, cũng không có gì khác người, không nhìn ra có ý tứ muốn câu dẫn hoàng đế, thậm chí thời điểm giảng bài cũng không nhìn thẳng hoàng đế, càng không thừa dịp chỉ đạo viết chữ mà làm ra những hành động thân thiết, sỗ sàng. Lý Dụ có điểm ngượng ngùng, hoài nghi mình có phải là hiểu lầm Văn thái phó, hiểu lầm mọi người không, đề cử một lão sư mỹ mạo như thế cho hắn, chẳng qua là trùng hợp mà thôi.
Sau khi giảng một bảng chữ mẫu, lần thứ nhất lên lớp của Phùng Hữu Viễn liền kết thúc. Lý Dụ ban trà, liền sai người bưng tới nghiên mực cùng giấy cống phẩm ban thưởng cho Phùng Hữu Viễn.
Lý Dụ liền đi phòng riêng thay quần áo. Hoàng đế một lần thay năm, sáu lần quần áo là chuyện thường, đều có cung nhân hầu hạ, Lý Dụ ở quá khứ là diễn viên bên người cũng có một đống quản lý vây quanh giúp hắn mang quần áo, tạo hình, từ đầu đến chân đều không cần tự mình động thủ, cũng đã quen rồi.
Mà lần này hắn đổi quần áo, liền nghe ở bên ngoài bức bình phong có người hỏi: "Bệ hạ, có thể cho thần hầu hạ thay y phục không?"
Chính là âm thanh của Phùng Hữu Viễn. Lý Dụ lần này là thật không nhịn được, hắn cười ra tiếng, hắn định nhìn xem chuyện tiếp theo gì sẽ xảy ra. Xem ra mỹ nhân này rất biết phỏng đoán lòng người.
Lý Dụ hắng giọng: "Ngươi vào đi." Hắn gật gật đầu với cung nhân, Phùng Hữu Viễn đi vào, cung nhân liền lui ra.
Phùng Hữu Viễn vừa tiến đến liền nửa quỳ, đôi tay thon dài trắng nõn vòng qua bên hông Lý Dụ mang theo câu dẫn, âm thanh trầm thấp: "Bệ hạ, mấy ngày này đã quên thần đi?"
Lý Dụ không hề bị lay động: "Thành thật mà nói, ta không nhớ được ngươi."
Phùng Hữu Viễn hất cằm lên, một đôi mắt hạnh nhìn hắn: "Thần phải làm thế nào... Mới có thể được bệ hạ nhớ tới?" Thanh âm của anh ta ôn nhu tự tại, cùng thời điểm giảng dạy rất bất đồng, một cái tay đã dán vào giữa hai chân của hoàng đế sờ lên. Lý Dụ không khỏi cảm thán Phùng huynh rất chăm chỉ hằng ngày luyện tập a~, để trên nơi nhạy cảm cũng rất chuẩn a~.
Thời điểm Phùng Hữu Viễn muốn mò tới long căn*, Lý Dụ đè tay anh ta xuống.
*Long căn: chắc ai cũng biết ha.
Phùng Hữu Viễn lộ ra thần sắc không rõ, Lý Dụ cúi người, ghé vào lỗ tai anh ta hỏi: "Chuyện này, Thái phó biết không?"
Nếu như Văn thái phó biết được hai người này từng có quan hệ mờ ám, còn cố đổ thêm dầu vào lửa, thì ông ta cũng là một bộ dáng già mà không nên nết. Phùng Hữu Viễn vuốt ve cổ áo của hoàng đế, thấp giọng nói: "Bệ hạ xin yên tâm. Thái phó chỉ biết là ta đến dạy thư pháp."
Lý Dụ cười nói: "Vậy Phùng gia các ngươi lá gan cũng không nhỏ, dám lấy Thái phó làm bè."
Phùng Hữu Viễn cả người dựa vào Lý Dụ: "Là ta tự mình cầu xin trong nhà an bài. Bệ hạ có muốn hay không?"
Lý Dụ xem tư thế của đối phương, chỉ cần hắn gật đầu, ngay lập tức sẽ hưởng thụ được một bữa tiệc tràn đầy sức sống. Nhưng hiện tại, hắn đã không còn là một người bình thường, nói đúng hơn, hiện tại hắn đang ở vị trí cao nhất của cái xã hội này, liên lụy tương đối nhiều quan hệ lợi ích. Cũng tất nhiên có rất nhiều người sẽ tìm niềm vui cho hắn, thậm chí muốn thao túng hắn.
Hắn rõ ràng mình là hạng người gì, nếu như hắn và đối phương xảy ra quan hệ, hắn không thể đối với người này thờ ơ cùng không động lòng. Hắn cũng không muốn hưởng thụ việc mạo hiểm này.
Cho nên, hắn chỉ có thể lấy ngón tay nhẹ nhàng phất qua cằm của Phùng Hữu Viễn, ra hiệu cho anh ta đứng dậy: "Ngày hôm nay không cần."
Phùng Hữu Viễn thần sắc phút chốc cực kỳ bất an, nhưng chỉ nháy mắt, thấp giọng cười nói: "Nguyên lai bệ hạ chỉ yêu thích ta khi mang màu đỏ."
Lý Dụ thấy rất buồn cười, Nhữ Dương vương còn ăn được cái loại Ngụy Nương này, vậy mà ban đầu hắn cứ tưởng vương gia này là thẳng chứ.
Quần áo Lý Dụ cuối cùng cũng là được cung nữ mặc cho ⸺ Phùng Hữu Viễn cũng là Tiểu công chúa, chỉ am hiểu hầu hạ người thoát y, cũng sẽ không hầu hạ người mặc quần áo. Vừa ra nội thất, sắc mặt Phùng Hữu Viễn lại biến thành bình tĩnh như nước, như một lão sư dạy chữ tốt đẹp, cung kính xin cáo lui.
Ngày kế Tiêu Từ Giản vào cung, thời điểm nhìn thấy Lý Dụ, thuận miệng hỏi một câu: "Bệ hạ hôm qua học thư pháp như thế nào?"
Lý Dụ sợ hết hồn. Hắn nhất thời nghẹn lời. Hắn tuy rằng cùng Phùng Hữu Viễn tiến vào nội thất, nhưng thật là không có chuyện gì phát sinh. Tại sao Tiêu Từ Giản muốn hỏi như vậy!
Tiêu Từ Giản cũng không chú ý tới sắc mặt hoàng đế, chỉ là ngắm công văn, nói: "Xem ra khóa học lần trước tưởng người đã trưởng thành nhưng tất cả đều do thần vọng tưởng..."
Lý Dụ lúc này mới cười nịnh nọt nói: "Thừa tướng không nhìn ra được sao? Ta cảm thấy được ta đoan chính rất nhiều a."
Tiêu Từ Giản quét mắt liếc hoàng đế một cái, giải quyết việc chung mà tuyên bố: "Bệ hạ, thần đã cùng Thái phó thương nghị qua, bệ hạ tuổi còn trẻ, cần phải thường theo học tập. Thần đã lệnh Lễ bộ an bài, thần sẽ tự mình chọn lựa lão sư. Mong rằng bệ hạ nỗ lực học tập."
Làm hoàng đế, cũng phải học tập như thường, phải hoàn tất hết chương trình học mới cho lên lớp. Hài tử ở Trung Quốc, từ xưa tới nay đều không dễ dàng. Lý Dụ thở dài: "Được thôi. Mọi chuyện thừa tướng cứ an bài."
Tiêu Từ Giản thần sắc lúc này mới sáng lên. Lý Dự bị đuôi lông mày kia của y thoáng qua một tia thoải mái, đột nhiên hỏi: "Thừa tướng có thể tự mình dạy cho ta không?"
Tiêu Từ Giản bị hỏi đột nhiên, không kịp chuẩn bị, lần này đến phiên y nghẹn lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT