*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bút Chì 0804Beta: Bỉ Ngạn HoaHình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!
Những kỵ sĩ khôi giáp này khi còn sống đều là dũng sĩ chết trận, tay dính đầy máu. Sau khi bọn họ chết, ngay cả quỷ khi gặp cũng phải nhường ba phần! Máu trên tay bọn chúng sắc bén như thanh đao, đầy hung ác, sát khí rất lớn!
Ở đây đều là người sống, những kẻ hiểu rõ quỷ vương là kẻ như thế nào có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện tại sợ không chiếm được lợi, còn phải chết ở nơi này! Liên Thanh có thiên nhãn bảo vệ bản thân, kỵ sĩ khôi giáp không thể làm tổn thương cậu, ngược lại bọn chúng vừa xuất hiện sau lưng cậu lại biến mất chỉ trong nháy mắt.
Những người khác thì không tốt số như cậu, vài người đạo hạnh thấp đã bị cắt cổ ngay tại chỗ, máu cũng không tồn tại thật sự, cho nên cắt đứt cũng không phải là thể xác mà là linh hồn!
Trình Văn Xuyên kéo Liên Thanh, mặt đầy lo lắng: "Tôi không ngờ lại xuất hiện kẻ lợi hại như thế, hiện tại cũng không còn thuận lợi nữa!"
"Nếu một lát mà tình hình không tốt, mọi người phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay, quỷ vương sẽ không đuổi theo đâu, nó chỉ có thế ở đây thôi." Chu Lễ nhỏ giọng dặn dò bọn họ.
"Rốt cuộc gã ta muốn gì? Chẳng lẽ chạy đến chỉ để ở chỗ này?" Trình Văn Xuyên nhìn lên tầng thượng nơi quỷ vương đang ngồi, áo choàng màu đen, căn bản là không nhìn rõ được gì, chỉ cảm giác được âm khí nặng nề trên người gã ta.
Chu Lễ xuất thủ, nhanh chóng giải quyết hết kỵ sĩ khôi giáp ở bên cạnh, cau mày nhưng cũng không dám xem thường: "Dĩ nhiên không phải! Quỷ vương sẽ không vô duyên vô cớ bò ra từ địa phủ đâu. Bọn chúng có khế ước với địa phủ cho nên nhất định bọn chúng có chuyện muốn làm."
"Em không cần biết gã ta có mục đích gì! Dù sao thứ em muốn nhất định em phải lấy được!" Trình Văn Xuyên hung tợn nói, ánh mắt sắc bén.
Kỵ sĩ khôi giáp thu tay, lập tức trở lại không trung tạo thành pháp trận, những kỵ sĩ bị Chu Lễ đánh ngã xuống cũng không bị tổn thương gì.
Hiện tại chỉ mới có một đợt, nhưng bọn họ đã biết những kỵ sĩ khôi giáp khó đối phó thế này thì đảm bảo quỷ vương còn lợi hại hơn nhiều. Nghĩ như thế, trong lòng một số người bắt đầu dao động.
Liên Thanh nhìn bóng đen, thấy không khí trên không trung không ngừng chuyển động, hồi lâu cậu mới nói: "Không có cách nào bắt quỷ vương trở về sao?" Cho dù gã ta có chuyện gì muốn làm, nhưng hiện giờ gã ta đã xuất hiện ở đây, mỗi một phút trôi qua đối với thổ địa, trường học, phong thủy đều có ảnh hưởng rất lớn.
Quỷ vương là thân phận tượng trưng cho âm khí của chính bản thân kẻ đó nên quỷ khí rất mạnh, những tiểu quỷ tình nguyện thần phục gã, nhưng đối với nhân gian, loại quỷ khí này tuyệt đối là tai họa.
Chu Lễ quay đầu nhìn cậu, không ngờ cậu sẽ hỏi thế. Mục tiêu của tất cả những người ở đây đều giống nhau, chỉ là bọn họ không đoán được quỷ vương ở tầng mười lăm cũng đến. Tầng càng cao thì năng lực của quỷ vương đó càng mạnh, hiện tại ngay cả Chu lễ cũng không nghĩ ra cách nào có thể đối phó với quỷ vương.
Lúc này nghe Liên Thanh nhắc đến, Chu Lễ như bừng tỉnh, lại lắc đầu: "Có thì cũng có, nhưng chúng ta không làm được."
"Cách gì?" Trình Văn Xuyên nghe thấy có cách, lập tức kích động hỏi.
Chu Lễ nghĩ nghĩ, giương mắt nhìn Liên Thanh, nói: "Muốn trấn áp nó thì phải có năng lực đặc biệt, nhưng chúng ta không có loại năng lực này."
Ánh mắt Trình Văn Xuyên đang hưng phấn lập tức ảm đạm. Có thể ngăn quỷ vương ở tầng mười lăm thì làm gì có mấy người, có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà đại nhân vật như thế biết tìm ở đâu đây!
Ngay lúc này, đột nhiên kỵ sĩ trên không xông vào đám người đang đứng. Lúc mọi người chuẩn bị ứng chiến thì bên cạnh bọn họ xuất hiện vô số màn che tách bọn họ ra. Liên Thanh cũng bị ngăn cách, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, loáng thoáng có thể thấy được bóng người màu đen. Nói cách khác, bọn họ đã bị chia ra. Xem ra quỷ vương muốn đánh một lần, hoặc là nói, chẳng qua là đang chơi bọn họ.
Cậu sờ màn che đi về phía trước. Chỗ này giống như một mê cung, cửa ra chỉ có một, cậu không có bản lĩnh trực tiếp bay ra ngoài, chỉ có thể dựa vào bản năng mà đi.
Lúc này Liên Thanh rất tỉnh táo, mặc dù không biết cái gì sẽ chờ đợi cậu ở phía trước, nhưng cậu cũng không hoảng sợ. Quẹo qua mấy khúc cua nhưng vẫn không có bất kỳ dị thường nào, chẳng qua là không tìm được cửa ra.
Vào lúc này, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện. Nghi ngờ dừng lại, cẩn thận nghe, quả nhiên có người đang kêu cứu. Cậu đi theo âm thanh nghe được, một lúc lâu thì thấy một người ngồi dưới đất, là một chàng trai trẻ tuổi, dưới chân bị thương, máu vẫn còn chảy ra ngoài.
Liên Thanh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào người nọ, dùng thiên nhãn nhìn, thấy đúng là con người mới yên tâm đi qua.
"Cậu không sao chứ?" Liên Thanh ngồi xổm xuống quan sát vết thương của người nọ, dường như bị đồ vật sắc bén chém bị thương.
Sắc mặt chàng trai rất khó coi, yếu ớt lắc đầu: "Không bị thương nặng, nhưng đi thì rất đau."
Liên Thanh nhìn độ sâu của vết thương, chỉ sợ hiện tại cũng không đứng lên nổi. Cậu suy nghĩ, đột nhiên mở miệng: "Chúng ta đều bị bao vây trong mê cung này, những người khác nói chuyện tôi cũng không nghe được, làm sao nghe được tiếng của anh?"
Người nọ sửng sốt, cười khổ nói: "Anh không nghĩ tôi là quỷ đấy chứ? Vừa rồi tôi bị kỵ sĩ khôi giáp đánh bị thương, bọn chúng xuất quỷ nhập thần, nếu như chúng ta không tìm được cửa ra, e là tất cả đều phải chết ở đây."
Nghe anh ta nói thế, Liên Thanh không lên tiếng, tìm ra được một mảnh vải trong túi người nọ, mặt không biểu cảm băng bó vết thương cho anh ta. Miếng vải nhanh chóng thấm đầy máu, giống như máu chảy mãi không ngừng vậy.
Liên Thanh nhìn người nọ: "Cho dù thế nào thì chúng ta cũng không thể đợi ở đây được, như thế chỉ có đường chết. Tôi có thể nghe được giọng nói của anh thì cũng xem như duyên phận, cùng đi đi."
Cậu nói như thế, người nọ có vẻ khó xử: "Chân của tôi… Tôi không muốn liên lụy đến anh."
Lần này Liên Thanh không nói gì thêm, trực tiếp nắm lấy cánh tay người nọ, dùng sức đỡ người đó dậy. Chỉ cần không dùng sức thì người nọ vẫn có thể đi, chỉ là đi rất chậm. Liên Thanh kiên quyết đi thẳng, may ra mới có hy vọng.
Hai người đi từ từ, gặp phải ngã rẽ, Liên Thanh sẽ hỏi ý kiến người nọ. Người nọ mệt mỏi, bọn họ sẽ nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục đi. Không biết đi bao lâu, dường như bọn họ vẫn giậm chân tại chỗ.
Liên Thanh biết trong trường học có một quảng trường lớn, Cậu để ý đường đi rồi vẽ ra một bản đồ đơn giản, cũng đánh dấu vài ký hiệu, như vậy có thể biết những nơi nào bọn họ đã đi qua, dù có bị lạc, nhưng nhìn chung có mục tiêu vẫn tốt hơn.
Người nọ cũng không phải là loại người nói nhiều, Liên Thanh vì muốn để anh ta tạm thời quên đau đớn nên sẽ nói ít chuyện, làm người nọ phân tâm. "Sư phụ anh dẫn anh đi cũng không ngờ gặp nguy hiểm phải không?"
Hóa ra người nọ nhập môn chưa đến hai năm, nhưng cũng không thể so với kẻ mới gia nhập như Liên Thanh, tuy mỗi ngày đều phải luyện khẩu quyết, cũng có đi theo sư phụ học pháp thuật, nhưng cũng chỉ học được những điều cơ bản.
"Chắc chắn là có nguy hiểm, nhưng một khi chúng tôi làm những việc này dĩ nhiên là không sợ." Người nọ nói rất thoải mái, sắc mặt không còn vẻ ảm đạm như vừa nãy. Liên Thanh cười một tiếng: "Anh nói cũng đúng, tôi có gặp được vài đạo sĩ điên khùng, canh như thế này là tiểu đạo sĩ mới nhập môn, có chuẩn bị trước cũng tốt."
Cậu vừa nói vừa nhìn sắc mặt của người nọ. Người này cũng nhìn lại cậu, không chút né tránh, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mắt cậu, cuối cùng Liên Thanh phải dời mắt nhìn chỗ khác. Hai người đã đi được một khoảng thời gian, cậu đặt người nọ ngồi xuống, để anh ta nghỉ ngơi.
Cậu sờ màn che xung quanh, đột nhiên nói: “Anh nói xem chúng ta có đi ra ngoài được không?"
Người nọ lắc đầu: "Tôi không biết, nếu như anh cảm thấy mang tôi theo đi quá chậm thì anh cứ đi trước đi, tôi đã như thế này, không muốn liên lụy đến anh nữa."
Liên Thanh không trả lời mà ngồi bên cạnh anh ta: "Tâm nguyện trước kia của tôi là làm một đứa con hiếu thuận, sống như một người bình thường, kết hôn, sinh con, sống cùng người yêu đến già. Nhưng giờ thì không được nữa rồi, tôi chỉ sợ đời này mình chẳng thực hiện được mục tiêu nào cả."
Cậu nhìn người nọ, nói tiếp: "Giữa người và người đều bị ràng buộc bởi sợi dây tơ hồng vô hình, tùy theo số phận được luân hồi mà không giống nhau, cho nên tôi cũng sẽ có một sợi phải không?"
Người nọ nghe vấn đề cậu hỏi chỉ thì cười. Anh ta đưa tay xoa trán Liên Thanh: "Vậy anh nhắm mắt lại, tôi giúp anh xem coi như thế nào được không?"
Liên Thanh lại ngoan ngoãn nghe theo, mắt nhắm lại. Cảm giác được ngón tay lạnh như băng sờ lên trán, trong nháy mắt đó, trong đầu cậu đầy bóng dáng của Tạ Đình Ca, chỉ là Tạ Đình Ca không mặc trường bào màu đen mà là mặc trường bào màu trắng, hắn ta cầm bảo kiếm trong tay, nhìn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh, đều là của Tạ Đình Ca, còn có một người đàn ông khác. Cậu không biết người đó là ai, dường như hai người là anh em tốt, sau đó họ cãi nhau, tức giận, mỗi người đi một hướng. Cậu mơ hồ cảm thấy người đó chính là cậu, nhưng lại dường như không phải.
Đôi tay dần dần rời khỏi trán cậu, những hình ảnh kia theo đó cũng biến mất. Liên Thanh mở mắt ra, nhìn người nọ: "Tôi thấy rất nhiều thứ, tôi tin sợi dây tơ hồng này là mục tiêu đã được định trước."
Người nọ mỉm cười nhưng không lên tiếng.
Liên Thanh còn nói: "Vậy tâm nguyện của ngài là gì? Tại sao phải đến đây?"
Khóe miệng người nọ cứng đờ, hít sâu một hơi, thẳng thừng hỏi: "Ngươi phát hiện lúc nào?"
"Năm phút sau khi gặp ngài." Liên Thanh thu hồi tầm mắt, rất thẳng thắn.
Mà lúc này, người nọ sờ cằm mình mới phát giác đầu lưỡi luôn rũ xuống cằm, anh ta sửng sốt một chút, ngay sau đó người nọ ngã ra sau, cứng ngắc nằm ở đó.
Liên Thanh ngẩng đầu lên, trước mắt xuất hiện người đàn ông đội nón vành rộng màu đen, vành nón che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra phần cằm, chính là quỷ vương! Gã ta liếc thi thể nằm dưới đất, có chút tiếc nuối nói: "Rốt cuộc quỷ khí của ta quá mạnh, không ngờ mới mấy phút mà kẻ này đã không chịu nổi."
"Vết thương ở mắt cá chân cũng không cắt đến động mạch chủ, sẽ không chảy máu nhiều như thế, chẳng qua tôi chỉ nghi ngờ thôi. Lúc đi được một bước, tôi cũng xác nhận, bất luận là ở điểm nào thì đều không phải là người sống, mặc dù ngài che dấu rất kỹ, còn phong tỏa quỷ khí trong cơ thể nhưng dù sao vẫn không có hồn phách, nhìn là đoán ngay được." Liên Thanh hứng thú nói đâu vào đấy rất rõ ràng.
Quỷ vương cúi đầu xuống nhìn Liên Thanh chăm chú, tiếp đó bỗng đưa tay ra kéo cậu. Vừa dùng sức, cơ thể Liên Thanh không ổn định, lập tức nhào vào ngực gã ta. Cậu khó chịu muốn kéo dãn khoảng cách nhưng lại bị quỷ vương ôm eo, thấp giọng kề sát tai cậu nói: "Cho nên ngay từ đầu ngươi đã biết là ta phải không?"
Liên Thanh giãy giụa không được, cũng từ bỏ: "Chẳng lẽ không phải do đại nhân ngài để tôi diễn tròn vai sao?"