*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bút Chì 0804Beta: Bỉ Ngạn HoaHình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!
Bộ đồ màu đỏ của Liên Thanh xuất hiện trong bóng đêm vô cùng nổi bật. Trình Văn Xuyên bước nhanh đuổi kịp cậu, thu hồi tầm nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai người không phải muốn... Muốn cái đó đó chứ?"
Liên Thanh không phải là người đa nghi, nhưng lại tương đối tỉ mỉ cẩn thận. Tạ Đình Ca che giấu quá mức tồi tệ, làm cho cậu nghi ngờ. Trước kia cậu còn có thể chịu được là vì còn chưa đến mức yêu Tạ Đình Ca, nhưng mà hiện tại hắn vẫn giấu, quả thật làm cho Liên Thanh rất thất vọng.
"Ừm! Vốn hôm nay là ngày kết hôn của chúng tôi, không ngờ... Đường âm dương lại mở sớm, lại mở vào đúng thời điểm này, cũng khiến tôi nhận ra không ít sự việc." Cậu đi chậm lại, nhìn cơn lốc xoáy trên trời, cười khổ nói.
Trình Văn Xuyên cầm kiếm, vô cùng khó hiểu: "Anh nói thế là sao? Làm sao anh và Tạ Đình Ca có thể kết hôn được chứ? Anh không biết hắn... A a!" Cậu ta còn chưa nói xong, Chu Lễ bên cạnh đã bịt miệng cậu ta lại.
"Thiên cơ bất khả lộ, nếu Tạ Đình Ca không nói cho Liên Thanh thì chúng ta cần gì nhiều chuyện." Chu Lễ kéo Trình Văn Xuyên, chỉ vào trán cậu ta, cử chỉ dịu dàng.
"Nhưng mà... Anh ta làm như thế là không đúng!" Trình Văn Xuyên nhíu mày, cãi lại Chu Lễ.
"Đây không phải chuyện chúng ta có thể quyết định, hơn nữa bọn họ không giống chúng ta." Chu Lễ lạnh nhạt nói, ngăn cản Trình Văn Xuyên. Những lời này rơi vào tai Liên Thanh lại là ý nghĩa khác.
"Hóa ra các người điều biết, chỉ có tôi là không biết?" Liên Thanh đứng lại, nhìn bọn họ.
Trình Văn Xuyên rụt người lại bên cạnh Chu Lễ, có chút khó khăn, hồi lâu mới nói: "Không phải là tôi không muốn nói với anh, trước đó tôi không biết thân phận của Tạ Đình Ca, sau này mới biết, tôi định chọn thời điểm thích hợp sẽ nói với anh."
"Được rồi, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thân phận, cho dù cậu không nói với tôi thì vẫn có thể giải thích cơ mà, dù là lời nói dối tôi cũng tin, tội gì phải như thế?" Liên Thanh than một tiếng, không hỏi nữa. Tiếng quỷ kêu cách đó không xa truyền đến, cậu sải bước đi tới đó.
Trình Văn Xuyên nhìn bóng lưng của cậu, hơi lo lắng nhỏ giọng nói: "Dường như anh ấy đang giận, phải không..."
"Có lúc thứ một người cần chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi." Chu Lễ đáp lời cậu ta.
Trình Văn Xuyên kinh ngạc, bật khỏi người Chu Lễ: "Rốt cuộc anh đứng về bên nào?"
"Không liên quan đến anh, anh không đứng bên nào hết, em cũng đừng xen vào. Hiện tại chuyện quan trọng là bắt quỷ, chúng ta đi đến đó trước đã!" Chu Lễ nói xong liền lôi Trình Văn Xuyên đuổi theo.
Cơn lốc xoáy trên trời trong mơ hồ có thể thấy được bóng quỷ đang lắc lư, trường học đã bị bảo phủ bởi quỷ khí dày đặc, tiểu quỷ bay xung quanh, xông ngang đánh thẳng!
Trình Văn Xuyên nhanh nhẹn quăng từng lá bùa ra, bắt lại những tiểu quỷ này bỏ vào cái túi. Liên Thanh đứng bên cạnh cậu, nhìn bốn phía hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
"Anh cầm túi giúp tôi đi, tôi nhét con quỷ nào vào thì anh bịt miệng túi lại!" Trình Văn Xuyên cầm cái túi viết đầy bùa chú đưa cho cậu rồi tung người nhảy lên. Cơ thể Chu Lễ cũng lắc lư, xuyên vào trong bầy quỷ. Chỉ chốc lát sau, cái túi trong tay Liên Thanh đã phồng lên.
Những tiểu quỷ này rất bình thường, chỉ có hồn không có phách, thừa dịp có khe hở nên chạy ra, căn bản không tổn thương được ai. Thỉnh thoảng có con ác quỷ cũng bị Chu Lễ khống chế bắt bỏ vào túi. Bọn họ đã có chuẩn bi đầy đủ để đánh một trận lớn.
Hành động của Chu Lễ không có bất kỳ hạn chế nào, xem ra thương thế đã khỏi, Trình Văn Xuyên cũng dùng mười phần tinh lực. Liên Thanh đi theo lưng hai người, nhất thời cũng quên đi chuyện buồn trong lòng.
Quỷ còn nhiều hơn so với bọn họ tưởng, ba người còn chưa đến trường học đã không đối phó nổi. Liên Thanh sử dụng thiên nhãn cũng chưa thuần thục, Trình Văn Xuyên sợ cậu bị đánh lén nên có nhét lá bùa trên người cậu để đề phòng, tay chân luống cuống giúp cậu cột chắc, vội vàng nói: "Đây là dùng máu của Chu Lễ để vẽ, chính tôi cũng không có đâu, cho anh đấy, nhất định anh phải cẩn thận!"
"Cậu yên tâm." Liên Thanh không muốn tạo thêm phiền phức cho bọn họ, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của cậu để bọn họ an tâm đánh nhau.
Ba người lại lên đường, tốc độ của Chu Lễ nhanh hơn hai người. Hắn ta đi trước mở đường, Trình Văn Xuyên cũng thoải mái hơn nhiều, cầm cái túi đầy đưa cho Liên Thanh. Thấy cái túi to đùng, cậu liền túm phần đáy lại, chốc lát cái túi nhỏ lại, có thể đeo được trên lưng.
Một đường tiến đến cổng trường Liên Thanh kinh hãi nhìn Ninh Viễn chạy đến từ phía đối diện. Cậu không ngờ Ninh Viễn cũng sẽ đến đây, theo sau lưng cậu ta là người đàn ông cầm theo sáo ngọc - Linh Hoa. Hai nhóm người gặp nhau trước cổng trường.
Ninh Viễn bước nhanh đến trước mặt Liên Thanh, đầu tiên cẩn thận quan sát cậu, tức giận nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại đến đây?! Còn nữa, tại sao cậu mặc đồ thế này?!" Vừa nói vừa dùng sức kéo trường bào của cậu.
Trình Văn Xuyên thấy thế thì vội vàng nắm lấy tay Liên Thanh, đắc ý nói: "Bỏ móng vuốt của anh ra, cẩn thận đấy, đây chính là đồ cưới đấy nhá, làm hư anh không đền nổi đâu."
Liên Thanh thấy lúc này không phải lúc để cãi vã, vội đưa tay chặn bọn họ: "Đừng cãi nhau nữa, giờ không phải là lúc nói đến chuyện này, nhân lúc còn sớm phải giải quyết bên trong luôn đi!"
Cậu nói thế, Ninh Viễn hít một hơi thật sâu, dường như là đang kiềm chế: "Cậu cẩn thận đó, cứ đứng ở sau lưng tôi, biết không?"
"Tôi biết, tôi biết, đi thôi." Liên Thanh gật đầu liên tục.
Ninh Viễn không yên tâm trừng cậu. Bọn họ đi vào trường học, bên trong đã bắt đầu đánh nhau, không ít tiểu quỷ đã bị bắt, hành động đều vô cùng nhanh chóng.
Trình Văn Xuyên nhìn thấy thế thì cười một tiếng: "Bọn họ hành động nhanh thật đấy! Xem ra còn nhanh hơn chúng ta!"
Vừa nói vừa tung người nhảy vào, tinh lực trên người giống như xài không hết, hăng hái mười phần. Liên Thanh đến đây, âm khí quá lớn làm cậu gần như không thở nổi, tim muốn nhảy ra ngoài, sắp không chịu nổi.
Quỷ khí quá nặng khiến người thường sẽ có cảm giác lạnh lẽo, còn đối với Liên Thanh mà nói thì như một loại đè ép, nhất là đôi mắt, nóng đến nỗi muốn nổ tung! Cậu lắc đầu, miễn cưỡng đi sau lưng Trình Văn Xuyên.
Cô hồn dã quỷ bên ngoài không thể so với quỷ trong sân trường. Loại quỷ ở đây cấp bậc cao hơn nhiều, ác quỷ không dưới hai mươi con! Oán khí mười phần.
Ác quỷ cầm đầu điều khiển tiểu quỷ bên cạnh, mỗi con đều dũng mãnh phi phàm. Trình Văn Xuyên qua lại trong đám quỷ, tốc độ rất nhanh. Con ác quỷ phía trước bị mấy người vây quanh, bị cuộn dây màu đen quấn ở cổ, cậu ta không chút khách khí, chuyển động tay, nhanh chóng bắt con ác quỷ đó lại.
Mấy người kia bị phỗng tay trên đương nhiên không chịu, sao có thể chịu được khi chim sẻ rình sau lưng, lại thấy cậu ta chỉ là thằng nhóc nên không thèm khách khí. Một lão giả bực bội trách cứ: "Cậu như thế là không quy củ, chúng tôi bắt được trước, tại sao cậu lại cướp?"
Trình Văn Xuyên đem con ác quỷ cất đi, cười hì hì: "Dĩ nhiên là do năng lực rồi, nếu tiền bối cũng mạnh như thế, không bằng cứ tiếp tục đi!" Vừa nói vừa nhanh chân chạy mất.
Những người khác làm sao bằng lòng, đưa tay chặn đường Trình Văn Xuyên, vây cậu ta ở chính giữa.
“Hừ! Nhóc con! Đừng không biết phải trái! Ta khuyên ngươi nên đem con ác quỷ đó ra đây! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Đột nhiên Trình Văn Xuyên hét to, chỉ lão giả: "Tiền bối, mau nhìn sau lưng ông kìa!"
Mọi người bị hành động của cậu dọa sợ, rối rít quay đầu nhưng không thấy gì cả, chờ khi quay lại thì Trình Văn Xuyên đã chạy mất. Đám người tức giận đuổi theo cậu, nhưng cơ thể Trình Văn Xuyên linh hoạt, bay qua bay lại giữa người và quỷ cũng không mất sức, đem những người đó xoay như chong chóng. Bọn họ nhiều người nên bọn tiểu quỷ chọn bọn họ để tấn công, bọn họ cũng phải đành buông tha Trình Văn Xuyên mà đi bắt quỷ. Còn Trình Văn Xuyên thì chơi xấu, ngồi một bên muốn chờ thời kiếm lợi, làm những người đó tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ đã bắt được bảy ngàn bảy trăm tám mươi tám con quỷ, nhưng cũng không thể bắt hết, mặt trăng cũng lên cao.
Liên Thanh thấy không đuổi kịp Trình Văn Xuyên thì không đuổi theo nữa mà đi theo Chu Lễ, nghe hắn ta nói về cách bắt quỷ. Đến gần nửa đêm, âm khí càng ngày càng nặng, gần như Liên Thanh không đứng nổi nữa. Cậu ngồi xổm xuống, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống.
"Liên Thanh! Cẩn thận!!" Ninh Viễn quay đầu, thấy một con nữ quỷ quần áo đỏ đứng sau lưng Liên Thanh, cậu ta hoảng sợ, lập tức kêu to!
Bên tai Liên Thanh ông ông, không nghe được đầy đủ, toàn thân căng thẳng. Nữ quỷ hung ác nhìn chằm chằm cậu, hai tay bất ngờ đâm vào cổ cậu. Trong phút chốc lúc ngón tay sắp chạm vào, trên người Liên Thanh chợt lóe lên ánh sáng vàng, đánh văng tay nữ quỷ ra. Lúc này Liên Thanh đột nhiên đứng lên, đôi mắt thay đổi, không ngừng chuyển động!
Nữ quỷ hoảng sợ, máu me đầy mặt, thống khổ khóc rống: "Ô ô...!!" Chỉ thấy toàn thân nó toàn là máu, sau đó biến thành vũng máu. Liên Thanh đứng lên, giơ tay lên, đem toàn bộ tiểu quỷ xung quanh bắt lại, bị cậu nghiền nát trong nháy mắt! Hồn phách không còn tồn tại!
Sự thay đổi bất ngờ này làm cho mọi người dừngtay, đồng loạt nhìn sang bên này. Từ khi đường âm dương mở đến giờ, những môn phái đến đây đều có lịch sử tồn tại lâu đời nên đều vô cùng quen thuộc với đôi mắt của Liên Thanh!
Lúc bọn họ đang ngẩn người thì toàn bộ lũ quỷ trong trường học đều biến mất không thấy đâu nữa. Bọn họ nghi ngờ nhìn xung quanh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy trên tầng thượng của tòa nhà có một bóng người đang đứng. Kẻ đó ẩn vào trong bóng tối, không nhìn rõ ngoại hình, chỉ thấy áo khoác tung bay trên không.
Trình Văn Xuyên và Chu Lễ đi đến bên cạnh Liên Thanh, sắc mặt cứng lại nhìn tầng thượng, cẩn thận nói: "Rốt cuộc gã ta đã xuất hiện!"
"Ai?" Liên Thanh hỏi, đôi mắt không nhìn thấy gì.
"Quỷ vương!" Trình Văn Xuyên trả lời chắc chắn.
Liên Thanh nhớ đến cậu em khóa dưới bị quỷ vương mang đi, giờ lại xuất hiện trên tầng thượng thì chắc chắn bọn họ không phải cùng một người, cũng không cùng một cấp bậc.
Chu Lễ giải thích: "Đây cũng không phải là quỷ vương, gã đã bị trấn áp ở mười lăm tầng địa ngục! Tôi đoán là sẽ có đại nhân vật thoát ra, nhưng không ngờ gã ta lại mạnh như thế."
Khi bọn họ đang nói chuyện thì đột nhiên trên không trung xuất hiện hàng chục binh lính mặc khôi giáp, mũ giáp màu xanh! Cả đám bay xuống đất làm người ta phải run rẩy!
"Đây là trận kỵ sĩ khôi giáp của quỷ vương! Cẩn thận!" Chu Lễ hô to! Đám người hoảng sợ, Trình Văn Xuyên bảo vệ Liên Thanh, những kỵ sĩ kia biến mất lại đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, trên tay dính đầy máu bóp cổ bọn họ!