Vẫn là bác sĩ Mạnh Hòa Bình, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, tính tình trầm mặc ít lời, trên người tỏa ra nhàn nhạt mùi nước khử trùng, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến Úy Hải Lam nhíu mày, anh tỉ mỉ kiểm tra vết thương khớp xương trên vai vừa liếc nhìn vừa hỏi.
"Cô nâng nhẹ cánh tay lên để tôi xem một chút." Mạnh Hòa Bình nói.
Úy Hải Lam cử động làm theo mệnh lệnh của anh, thấy không có bất kỳ khác thường nào.
Sau khi Mạnh Hòa Bình kiểm tra hết, trầm giọng nói "Năm ngày sau, cô lại đến tái khám."
Vương San ở bên cạnh hỏi "Mạnh Hòa Bình, đến lúc đó có thể bỏ đeo băng rồi hả?"
Mạnh Hòa Bình chỉ gật đầu.
Vương San lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Hòa Bình lại cho chút thuốc hoạt huyết cùng với hiệu quả trị liệu thoa ngoài da, đưa qua cho cô.
Vương San vội vàng nhận lấy, xoay người đi.
Chờ sau khi cô đi, Mạnh Hòa Bình sâu kín ngẩng đầu nhìn về Úy Hải Lam đang ngồi đối diện, giọng nói có chút cứng nhắc "Mấy ngày nay phải cực kỳ chú ý, không làm việc quá mạnh. Nếu như không cẩn thận, rất dễ sẽ lưu lại mầm bệnh, trật khớp một lần rất dễ sẽ có lần sau."
"Cám ơn anh, bác sĩ Mạnh, làm phiền anh." Úy Hải Lam nhẹ giọng nói cám ơn.
"Không cần cám ơn tôi, đây là nhiệm vụ của bác sĩ." Giọng nói Mạnh Hòa Bình yên ổn, hơi thở đều đặn.
"Dù sao cũng cám ơn anh."
"Tôi chỉ hi vọng cô đừng gây rắc rối đến cho người khác thôi." Trong lời nói của anh có gai, không phải cô nghe không hiểu.
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười.
Mạnh Hòa Bình liếc thấy điểm tốt đẹp nhất của cô chính là nụ cười điềm đạm, có lúc chợt chăm chú nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên anh ngưng mắt quan sát cô như thế, loại ánh mắt gấp rút kỹ càng này, Úy Hải Lam có thể cảm giác được.
Mà cô gái trước mặt này, mái tóc đen ngang vai có thể coi là vừa vặn, cũng có thể gọi là dài. Nói về khuôn mặt cũng được coi là người đẹp nhưng làm sao cũng không tính là Thiên Tư Quốc Sắc (người con gái có sắc đẹp tuyệt trần), ít nhất so với Lăng Dung thì cô chênh lệch rất nhiều, không thể lấy làm ví dụ.
Nhưng làm sao lại khiến người kia có thái độ như thế đây?
Rốt cuộc là có điểm gì đặc biệt?
Úy Hải Lam không nhanh không chậm hỏi "Đã tìm ra gì chưa?"
Mạnh Hòa Bình giật mình làm như không hiểu cô đang nói gì nhưng cô lại nói "Đủ để có thể mê hoặc đàn ông."
Mạnh Hòa Bình phục hồi tinh thần, mí mắt thu lại tiếp tục trầm mặc.
Mà lúc này, Vương San lấy thuốc xong quay trở lại "Không có chuyện gì nữa thì có phải đi được rồi hay không?"
"Có thể." Mạnh Hòa Bình trả lời.
Úy Hải Lam thong dong bình tĩnh đứng dậy, nói một tiếng tạm biệt rồi rời đi.
"Bác sĩ Mạnh, tôi mới vừa chích cho bệnh nhân phòng 307 nhưng ông cụ không chịu, nhất định muốn gặp anh." Y tá phòng trực chạy về phía anh hô to.
Mạnh Hòa Bình cũng theo cô ấy ra khỏi phòng.
Hai người đi tới phòng bệnh.
Trên đường đi qua hành lang, Mạnh Hòa Bình nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy giữa trưa bầu trời sáng ngời, mặc dù ngày mùa hè màu xanh lam nhưng cũng là một mảnh quang đãng. Anh đang muốn thu hồi tầm mắt, trong lúc lơ đãng trông thấy hai bóng dáng thấp thoáng đang đi ra cửa bệnh viện, chính là nơi mới vừa rồi anh đứng cách hai người khi nãy.
Trong đầu Mạnh Hòa Bình hiện lên một khuôn mặt khác cười đùa động lòng người, không khỏi có chút phiền não.
Ra khỏi bệnh viện, Úy Hải Lam nói: "Bây giờ đi đến cục công an."
Vương San cũng không phản đối, chỉ yêu cầu tài xế lui tới chỗ bọn họ đang đứng. Chờ đến cục công an, bọn người Viên Viên vẫn còn đang làm việc bận rộn. Bọn họ không tiện vào trong nên chỉ có thể ngồi lại trong xe chờ. Hơn nửa ngày sau mới thấy một nhóm người đi ra.
Úy Hải Lam nhận ra được một người đàn ông trong số đó, chính là người đàn ông giàu có hôm đó ở sở sự vụ.
Vóc người béo phệ mập mạp bên cạnh còn dẫn theo một chàng trai có vóc người trung bình, ăn mặc rất đúng mực, mái tóc trông có vẻ đường hoàng phô trương. Ngoài bọn họ ra, còn có mấy luật sư nữa cùng với mấy hộ vệ cao lớn cũng phô trương không kém.
"Bị cáo Tạ Vạn Kim, cha của bị cáo chính là Tạ hữu Toàn." Vương San ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Mà phía sau bọn họ, còn có ba người khác cũng đi ra.
An Thừa với khuôn mặt nghiêm trang, Viên Viên cũng có vẻ mặt nghiêm nghị, hai người mạnh mẽ bước đi, nhìn qua cũng cực kỳ xứng đôi. Còn Giang Mai lại đi ở giữa hai người, bà cúi đầu cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của bà. Ba người họ không nói gì, mỗi người tự mình bước đi.
Tình hình như vậy, trong mắt Úy Hải Lam giống như một loại cảnh tượng trên TV, bị cáo và nguyên cáo tất cả đều có mặt sẵn sàng rồi. Hai bên luật sư đại diện cho chính nghĩa và thế lực xã hội đen, giờ phút này tuy không biết ai thắng ai bại nhưng cũng đẹp trai kinh người.
Đám người kia ngồi vào xe riêng, vội vã lái xe rời đi.
Lúc này Úy Hải Lam mới xuống xe đón bọn họ.
Không đợi cô mở miệng, Viên Viên lộ ra nụ cười, Úy Hải Lam thấy cô cười như vậy cũng hiểu được tình huống có lẽ cũng không tệ.
An Thừa nói: "Đi, chúng ta qua bên kia ngồi nói chuyện đi."
Thì ra ngay từ lúc An Thừa rời Lâm Ân, tự thành lập sở sự vụ cho riêng mình.
Thế nhưng sở sự vụ còn chưa khai trương, mà mấy ngày nay anh cũng đang trong kỳ nghỉ phép.
Đêm qua, anh vẫn còn ở Hawai nhàn nhã nghỉ phép, nửa đêm nhận được điện thoại của Lôi Thiệu Hành nói rằng muốn xin anh giúp một việc. Lại không ngờ anh ta muốn anh cùng nhận vụ án, hơn nữa còn không phải luật sư phụ trách chủ yếu mà chỉ là trợ lý. Lúc trước Lôi Thiệu Hành và anh có mối giao tình (tình bạn bè), khi anh ta mở lời vàng ngọc thì dĩ nhiên An Thừa sẽ đồng ý, đầu tiên là không tiện từ chối, sau đó cũng cảm thấy tò mò.
Đáp chuyến bay nhanh nhất trở về nước, An Thừa và Lôi Thiệu Hành chạm mặt, lúc sau thư ký Vương lại giúp đỡ hai người.
Vì vậy buổi chiều hôm nay mới có một màn này.
Nhưng những điều này, ngoài bọn họ đương nhiên là những người khác còn không biết.
An Thừa vừa lắp đặt thiết bị trong sở sự vụ mới, trong sở còn có chút mùi dầu, hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy người tới, vội lấy chìa khóa mở cửa.
Đoàn người chuyển đến phòng họp, bắt đầu thảo luận vụ án.
Úy Hải Lam cũng không hiểu luật, thật ra thì cô cũng chỉ lo lắng cho Giang Mai nên muốn phải hiểu một chút tình huống. Bản thân cô là người ngoài cuộc, đối với việc này cũng không tiện tham dự, thế nhưng lần này thật sự là đặc biệt, chỉ thấy ba người kịch liệt thảo luận bàn bạc, cô không nói tiếng nào ngồi bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.
"Chứng cớ đều đã có?"
"Ừm, đều ở đây, trong hai ngày này thu thập được khá nhiều bao gồm cuộc sống lẫn tính cách, thái độ làm người cùng với nhân chứng khẩu cung của bị cáo trước đó, quan trọng nhất là bạn gái mấy đời của anh ta đều bị anh ta bạo hành. Thật may là báo cáo khám nghiệm tử thi của tiên sinh Lý, giám định ban đầu của nhân viên nghiệm thi không bị tiêu hủy và đã được tôi thu thập. Hiện tại cũng đang xin quyền xét nghiệm tử thi từ thành phố cấp cao, đến lúc đó dù bị cáo có kháng án cũng sẽ không có vấn đề."
"Ngược lại tôi thật muốn xem, làm thế nào bọn họ kháng án được."
"Cảnh sát có thu thập được thứ gì tốt không?"
"Thứ tốt sao? Bọn họ chắc chắn còn chưa có động tay vào, đoán chừng bây giờ cũng sợ không kịp rồi, tất cả đều được thu thập về rồi. Luật sư Lôi trực tiếp đến chào hỏi những cấp trên ở thành phố rồi, ký giả luật cũng muốn tới phỏng vấn gã phú nhị đại (giàu có) này rồi. Trước kia cũng có một vụ án tương tự về quan nhị đại (quan nhân, người hoạt động trong nhà nước), sau đó hoàn toàn được sáng tỏ, dân chúng phản ứng kịch liệt. Còn có lực lượng quần chúng thật sự khổng lồ, bao nhiêu đôi mắt chờ mong."
"Luật sư Viên, luật sư An, đây là vụ giết người, có thắng chắc hay không?" Giang Mai cũng không hiểu những thứ này, bà không hiểu nhiều văn hóa, cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học đệ nhất (trung học cơ sở từ lớp 6-9) nhưng nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy, cũng nhìn ra một chút đầu mối, cảm thấy chuyện có chuyển biến rất lớn.
Viên Viên cười nói "Chị yên tâm, đây là vụ án giết người đầu tiên của tôi, nhất định thắng kiện."
An Thừa làm việc tương đối ổn thỏa kín kẽ, anh cũng không bảo đảm, chỉ trầm giọng nói "Chúng tôi sẽ làm hết sức."
"Cám ơn! Cám ơn các người!" Giang Mai cảm kích, hơi trầm xuống.
Hai người lại tiếp tục thảo luận vụ án.
Trong lúc đó thư ký Vương rót trà, bưng nước đến.
Viên Viên đang khát nước, nhận lấy vừa nhấc lên, cảm giác nước trà mùi thơm ngát vô cùng, cô tò mò hỏi "Thư ký Vương, cô lấy lá trà từ đâu?"
"Mang theo." Vương San nói.
"Cô còn mang cả lá trà bên mình sao?"
Vương San cười cười, vừa bưng một ly đến trước mặt Úy Hải Lam.
Úy Hải Lam cũng cảm thấy khát nước, uống một hớp.
Chợt cô nhìn chén trà kia như có điều chợt hiểu.
Trí nhớ cực nhanh đến ngày đó, quán Tương Thái cũng có lá trà giống như lá trà hôm nay vậy, pha xong có sắc xanh nhạt sáng ngời, mùi vị thơm ngát lại nồng nặc. Sau đó ở là nhà người ta, bọn họ lúng túng mặt đối mặt, lần đó căn bản cô cũng không phân biệt, chỉ cho đó là nước lọc nên uống vào.
"Tiểu thư Úy, lá trà này là do tiên sinh Lôi yêu cầu người ta đi Tô Thành mua, cô nếm thử xem mùi vị có được hay không?" Vương San ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Úy Hải Lam buồn buồn "Ừm" một tiếng, đúng là trăm vị hòa lẫn vào nhau.
Người đàn ông kia, hư cũng là anh, tốt cũng là anh, lật lọng phản lời, rồi lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, thật thật giả giả khó mà phân biệt.
Điện thoại di động ở trong túi vang lên tiếng chuông, Úy Hải Lam vội vàng bước đi thong thả ra khỏi phòng họp, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.
Đợi đến chỗ không người, cô mới nhìn thấy là một chuỗi số xa lạ.
Úy Hải Lam bắt máy, chỉ nghe thấy đầu kia truyền đến giọng nam quen thuộc lại xa lạ "Bả vai như thế nào rồi?"
Giọng điệu của anh không phải rất tốt nhưng cô lại cảm thấy có loại dịu dàng ấm áp.
Bên kia rất yên tĩnh, anh lại "alo” một tiếng, cho là tín hiệu không tốt.
Rốt cuộc cô cũng mở miệng, cũng đáp phi sở vấn (hỏi một đằng, trả lời một nẻo) "Mùi vị của lá trà rất ngon."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT