"Ô ô ô!" Vừa ra khỏi sở sự vụ, Giang Mai lại khóc.
Giang Mai vốn là người bi thương (buồn bã), cô cũng không phải dân bản xứ ở Xuân Thành này, vừa tròn hai mươi tuổi đi theo Lý Vĩnh Sinh, gả cho anh ta lại đi tới Xuân Thành, sau mấy năm khổ cực, hai người cũng có một đứa con trai. Tuy không có ai giúp đỡ nhưng cô cũng chưa từng oán hận, chỉ muốn bình thản nuôi lớn con trai mình, người một nhà cực khổ mấy đi nữa nhưng cũng hạnh phúc. Hôm nay ông trời không có mắt, chuyện xảy ra như vậy khiến cho cô ngay lập tức mất đi chỗ dựa duy nhất, thế giới của cô cũng sụp đổ hoàn toàn.
Giang Mai càng nghĩ càng đau lòng cũng khóc đến thương tâm.
"Chị Mai, chị đừng khóc, chúng ta sẽ nghĩ cách khác được không?" Úy Hải Lam nhất thời mơ hồ, nhìn cô ấy khóc ra như vậy nên vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Giang Mai tức giận khó ngăn cản, một tay đẩy tay cô ra "Coi như tôi đã nhìn thấu, thế giới này không có một ai tốt. Cô cũng đừng giả mù sa mưa(*), cô và tên luật sư Lôi kia là một bọn, các người đều là đồng bọn. Vụ kiện của tôi cũng sẽ không ai chịu nhận. Hài cốt đáng thương của Vĩnh Sinh chưa lạnh, chết sẽ không nhắm mắt. Tôi cũng không cầu các người nữa. Tôi muốn đi Thượng Kinh, sẽ dẫn theo A Chí đi Thượng Kinh. Cho dù chết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
(*) muốn nói một người giở trò che mắt Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, mọi người để che đậy chuyện xấu xa của mình
Giang Mai nói ra những lời hận thù, đưa tay lau nước mắt, bước chân căm giận bất bình tựa như thấy chết không sờn.
Úy Hải Lam vội vàng kéo cô lại, chỉ sợ cô ấy thực sự sẽ nghĩ không thông.
"Cô buông ra!" Giang Mai quát, cảm xúc lần nữa lại mất khống chế.
Úy Hải Lam cũng không buông tay, giọng nữ trong trẻo lạnh lùng lấn át cô "Nếu như cô có chuyện không may, A Chí làm thế nào? Cậu bé còn nhỏ như thế, chỉ mới bốn tuổi, ba đi rồi, nếu như mẹ cũng đi, cậu bé nên làm gì? Chẳng lẽ cô sẽ đành lòng gửi cậu vào cô nhi viện sao? Chẳng lẽ cô muốn nhìn cậu lẻ loi hiu quạnh sao?"
Vừa nhắc tới con trai bảo bối của mình, Giang Mai càng thêm gào khóc "Cô cho rằng tôi muốn sao? Tôi không còn cách nào! Cô nói tôi nên làm gì? Tôi nên sống như thế nào!"
"Chị Mai, chị phải tỉnh lại, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp, có được không?" Úy Hải Lam lau nước mắt cho cô, kiên nhẫn khuyên nhủ "Vì A Chí, chị cũng không thể ủ rũ!"
Giang Mai nghẹn ngào một tiếng, khốn khổ gật đầu "Không luật sư nào chịu nhận vụ án, vụ này nên làm sao bây giờ?"
Úy Hải Lam lập tức ngưng mắt (nhìn chăm chú vào một nơi nào đó), trong nháy mắt lại đang cân nhắc nghĩ tới một người "Chị Mai, tôi biết có một vị luật sư nhất định sẽ chấp nhận cùng chị lên tòa án.”
"Người nào?" Giang Mai đang hỗn độn chợt ánh mắt có chút ánh sáng.
Mấy ngày trước, Úy Hải Lam có gọi cho Viên Viên được biết cô ấy đang phải đi công tác không chắc đã về chưa nhưng vẫn liên lạc với cô, không ngờ hai ngày sau cô ấy mới trở về. Úy Hải Lam vội vàng thuật lại ngắn gọn vụ án của Giang Mai một lần, không đợi cô mở miệng hỏi thăm, Viên Viên căm phẫn nói "Chẳng lẽ còn không có vương pháp (luật pháp, chính sách pháp lệnh của nhà nước)? Cậu nói với người trong cuộc rằng vụ án này, tớ sẽ tiếp nhận."
Úy Hải Lam cầu xin Giang Mai đợi hai ngày nữa.
Giang Mai mệt mỏi bất lực lại càng thêm mờ mịt cũng đành phải đồng ý.
Ngày hôm đó, Úy Hải Lam dẫn Giang Mai đi đến chỗ của luật sư Viên Viên trong sở sự vụ.
Mặc dù Viên Viên đã sớm thi được bằng luật sư nhưng dù sao kinh nghiệm chưa đủ nên vẫn chưa có người nào chủ động liên lạc với cô, bây giờ chỉ là trợ lý cho luật sư. Đây cũng có thể nói là lần đầu tiên cô đơn độc nhận vụ án trở thành luật sư phụ trách vụ án, cô dẫn hai người đến phòng tiếp tân hỏi thăm tình huống cụ thể của Giang Mai.
Giang Mai cặn kẽ kể chuyện từ đầu đến cuối, Viên Viên cau mày nói "Đại khái tôi đã hiểu rõ, các cô chờ một chút, tôi đi đưa đơn kiện."
"Không có việc gì, cậu yên tâm." Úy Hải Lam nhìn thấy cô hoảng loạn, cầm tay cô cho cô sức mạnh.
Hai người ở phòng tiếp khách đợi thật lâu nhưng chần chờ mãi cũng không đợi được Viên Viên.
Trong lòng Úy Hải Lam đột nhiên có loại dự cảm xấu rất mãnh liệt.
Quả nhiên, có người chợt đẩy cửa ra, xông vào nói "Các cô đi nhanh đi, vụ án này không nhận."
"Các cô đi nhanh đi, đi nhanh một chút đi! Nếu không đi, tôi đành phải cho người mời các cô đi thôi." Người nọ lại bắt đầu đuổi người.
Trong lúc hai bên đang giằng co, Viên Viên lại đúng lúc xuất hiện, vẻ mặt cô nghiêm túc, lạnh giọng quát lên "Hải Lam, phu nhân Giang, các cô xuống dưới lầu chờ tôi."
Úy Hải Lam ý thức được tình hình không đúng, đỡ Giang Mai rời đi.
"Tôi sẽ nhanh chóng tới đó." Viên Viên dặn dò một câu, Úy Hải Lam gật đầu.
Hai người ở bên ngoài sở sự vụ chờ, Giang Mai giống như lo âu, không biết nên làm như thế nào cho phải, vội vàng hỏi Úy Hải Lam có phải lại xảy ra chuyện gì nữa không. Úy Hải Lam cũng không nói gì, chỉ an ủi cô ấy nên thoải mái buông lỏng tinh thần nhưng chỉ mình cô biết, chuyện này sợ rằng lại xảy ra rắc rối, không đơn giản như vậy.
Một lát sau, bên trong tòa nhà có người đi ra.
Chính là Viên Viên.
Viên Viên ôm một thùng giấy lớn, bên trong có chứa rất nhiều đồ hỗn tạp, có lẽ bởi vì dọn dẹp quá vội vàng, lại có lẽ là bởi vì tức giận quá mức nên áo khoác ngoài trên người cũng không cài kịp nút áo, chỉ dùng ngón tay mình kẹp một cặp công văn màu đen, đầu tóc ngắn kia bởi vì vừa bước vội nên bay lượn lên, cô ấy có khuôn mặt trái táo khả ái lại cực kỳ sinh động, màu đỏ hồng tràn đầy sức sống.
Úy Hải Lam nhìn thấy cô đi tới, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
"Được rồi, tớ đã từ chức rời khỏi văn phòng luật đầy lòng dạ hiểm độc kia rồi, phu nhân Giang, nếu như cô không ghét bỏ tôi...tôi đồng ý làm luật sư cho cô, cô thấy có được hay không?" Viên Viên xoay tay ném thùng giấy sang một bên giống như làm cho hả giận, rồi sau đó xoay về phía Giang Mai hỏi, một đôi mắt to sáng ngời vẫn như năm đó, vẫn như cũ chưa từng thay đổi.
"Được, được, sao lại không được chứ?" Giang Mai cực vui mừng đến phát khóc, vội vàng lau đi nước mắt "Cám ơn luật sư Viên."
Viên Viên vội vàng mặc y phục lại, trả trở về cho cô nụ cười từ ái, lại thấy một tay cô băng cứng, không nhịn được hỏi: "Tay cậu thế nào vậy?"
"Mấy ngày trước không cẩn thận bị thương, chỉ là trật khớp, đã lành lặn tốt không có chuyện gì lớn." Hải Lam nói chi tiết khiến cô cũng an tâm.
"Vậy cậu về nghỉ ngơi đi."
"Tiểu thư Úy, cô trở về đi, nơi này có luật sư Viên tiếp tôi được rồi."
"Không, tôi và các cô cùng đi."
Hai người biết không lại tính cố chấp của cô nên ba người đón xe cùng đi về phía cục công an.
Đó là phân cục thành Nam, dấu hiệu bộ công an có vẻ cực kỳ trang trọng.
Ba người xuống xe cùng nhau đi vào.
Nhưng mà khiến cho người kinh ngạc chính là đứng trước cửa cục lại là một người.
"Ai vậy? Đó không phải là thư ký Vương sao?" Viên Viên là người đầu tiên phát hiện ra, cô nghi ngờ hỏi.
Giang Mai ngẩng đầu nhìn lên cũng nhận ra người phụ nữ đứng ở cách đó không xa. Khi đó ở văn phòng luật Lâm Ân, cô đã từng thấy cô ấy cho nên có chút ấn tượng.
Úy Hải Lam cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Vương San vẫn ăn mặc nghề nghiệp như cũ, khoác chiếc áo bên ngoài, mái tóc ngắn ngang vai, mấy năm qua chưa từng thay đổi tác phong làm việc lưu loát, là một người làm việc cẩn thận nhưng không mất ôn hòa. Bên cạnh Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đó, cô còn đi theo một người đàn ông luôn giày Tây lịch sự trước sau như một, cũng anh tuấn không kém.
Vương San như đang đợi ai, ánh mắt chạm đến ba người các cô, rồi sau đó bước chân lại chủ động hướng về phía họ.
Hai nhóm người đang gặp nhau tại lối vào của cục công an.
Vương San mỉm cười nói "Tiểu thư Úy, vị này là luật sư An Thừa, kể từ hôm nay sẽ phối hợp với luật sư Viên phụ trách vụ án này."
Viên Viên sững sờ, có chút không rõ tình huống.
Vốn là ngày đó đột nhiên nhận được điện thoại, Úy Hải Lam cũng không nhắc tới Lôi Thiệu Hành chỉ nói cho cô biết có một vụ án. Sau khi nghe xong, cô cũng lập tức đồng ý nhưng cũng không hỏi thăm nửa câu. Thật ra thì theo quan hệ giữa cô ấy và luật sư Lôi, cô ấy phải nên tìm Lôi Thiệu Hành nhưng ngược lại cô lại tìm tới mình, chuyện tình trong này có nhiều điều suy đoán, đang suy nghĩ rằng có phải bọn họ đang cãi nhau hay không, kết quả tệ nhất chính là chia tay, cho nên vẫn im lặng không nói.
Giờ phút này, thư ký Vương đột nhiên xuất hiện còn nói ra một câu như vậy, Viên Viên thật bối rối.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Người đàn ông đưa tay ra về phía cô, trầm giọng nói "Luật sư Viên, xin chào, tôi là An Thừa, hợp tác vui vẻ."
"Xin chào, luật sư An." Viên Viên có chút kích động, phải biết trong sự vụ sở Lâm Ân, trừ Lôi Thiệu Hành thì An Thừa xuất sắc nhất. Từ sau khi Lôi Thiệu Hành không nhận vụ án nữa, An Thừa được nhận những vụ án tiếp nối không ngừng, anh ta chính là cục cưng trong giới luật sư, mọi người đều biết.
Viên Viên đưa tay trở lại bắt tay với anh, ánh mắt liếc về hướng Úy Hải Lam, im lặng thể hiện sự lúng túng của mình.
Úy Hải Lam nhất thời trầm mặc.
"Đi vào trước đi." Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói.
"Tiểu thư Úy, hôm nay là ngày cô đến bệnh viện kiểm tra định kỳ." Vương San lại nói.
Úy Hải Lam nhăn lông mày, Viên Viên nói tiếp: "Nơi này có luật sư An phụ giúp tớ rồi, chắc chắn không có vấn đề gì đâu, Hải Lam, cậu hãy đi đi."
"Tiểu thư Úy, khám bệnh quan trọng hơn." Giang Mai đáp một tiếng.
"Hãy giữ liên lạc." Úy Hải Lam nói bốn chữ, không thể làm gì khác hơn là đi theo Vương San.
Hai ngày nay, cô cũng chưa gặp lại anh, chắc anh ta lại lưu luyến ở chốn phong hoa tuyết nguyệt (nơi ăn chơi vui vẻ hưởng lạc thú) nào đó rồi.
Chỉ là cô nghĩ cũng không hiểu, mọi chuyện hình như luôn không như trong dự liệu của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT