Bích Châu gật đầu trả lời, đang muốn lui ra, phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp mang theo ý cười sung sướng “Bảo Thành phải thiêu hủy cái gì?”

Khang Hi đế bước tiến nội thất, phất tay ra hiệu Bích Châu cùng Tiểu Thuận Tử lui ra, lại nhíu mày ý bảo Thái tử gia đang quỳ xuống đất hành lễ đứng dậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, rõ ràng đã nói qua, không cần ở nơi chỉ có hai người bọn họ dùng thứ hư lễ này, nhưng  Bảo Thành lại cố tình kiên trì, nói cái gì lễ không thể phế! Nếu phải thực sự nghiêm túc thi hành lễ nghĩa, như vậy quần áo trên người hài tử này rõ ràng không hợp với quy củ với y phục của thái tử, vậy nên làm thế nào chứ?

Thái tử gia chậm rãi nói “Hoàng a mã, có từng nghe qua một câu, người muốn toàn vẹn phải biết tiến lùi! Cho nên quy chế và những điều như thế, nên sửa thì sẽ sửa, phải không? Đương nhiên, có vài thứ lại không thể thay đổi, tỷ như nói, tử kính phụ, tử hiếu phụ. Cho nên, nhi thần hướng hoàng a mã hành lễ là thứ sao có thể hủy bỏ chứ?”

Khang Hi đế không nói gì, nhưng vẫn không thích, cũng không biết vì cái gì không thích, thấy Bảo Thành quỳ trước mặt hắn, trong lòng hắn không được tự nhiên! Là không thoải mái! Hắn không thích!

Được rồi, Bảo Thành cố chấp thì hắn đã hiểu biết qua, nhưng mà Bảo Thành nha, hoàng a mã cố chấp, sợ rằng ngươi cũng chưa từng biết qua đi?

Khi biểu tình Bảo Thành cứng ngắc, Khang Hi đế cười ha hả ôm lấy Bảo Thành, ngồi vào trên tháp, thời điểm vừa mới vào liền phát hiện Bảo Thành lại ngồi ở bên cửa sổ, hài tử này sợ nóng đến thế sao?

“Bảo Thành đã dùng qua chè đậu xanh chưa  ?” Sờ sờ tay Bảo Thành, ân, ôm thật ấm áp  , ân, trơn trơn  .

Thái tử gia hắc tuyến, không dấu vết rút tay mình về, tươi cười miễn cưỡng “Hoàng a mã, Bảo Thành đã dùng qua. Hoàng a mã phê tấu chương xong chưa?”

Khang Hi đế tươi cười nhu hòa, mặt mày mang theo ôn nhu không tự giác “Ân, chuyện của a mã đều làm xong, Bảo Thành, cùng a mã dùng bữa tối nhé, được không?”

Gia có thể nói không sao? Thái tử gia yên lặng quay đầu, mỗi lần dùng bữa với ngươi, ta đều ăn rất rất no …….

Khang Hi đế thấy Thái tử gia không trả lời, cũng không sinh khí, vẫn cười tủm tỉm nhéo nhéo khuôn mặt đã hồng nhuận lên không ít của Thái tử gia “Bảo Thành không nói, a mã liền nghĩ ngươi đáp ứng đó nha.”

Gia nói không được, ngươi sẽ không lưu lại chắc? Thái tử gia tiếp tục rủa thầm trong lòng, quay đầu né tránh cái tay của Khang Hi đế, trừng mắt, tật xấu hư hỏng của ngươi này thực không ít! Không phải bức gia ăn cơm, thì là nhéo mặt gia, trước kia sao không phát hiện ra nhỉ? Còn có, thời tiết thực nóng nha, cứ ôm như vậy thì sẽ thế nào đây ……………….

Khang Hi đế cười, có chút tiếc nuối buông tay, nhưng vẫn gắt gao ôm, chuyển mở lời đề “Bảo Thành còn chưa nói đâu, phải thiêu hủy cái gì?” Dừng một chút, lại bổ sung nói “Cung đình cấm lửa, Bảo Thành nếu muốn thiêu hủy thì cứ kêu Cố Hỉ đi làm đi.” Trong lòng bổ sung nói, không thể để kẻ khác lưu lại nhược điểm, đương nhiên, cũng hảo hảo kêu Cố Hỉ kiếm chút hữu dụng lấy về………

Thái tử gia trong lòng hắc hắc cười lạnh, kêu Cố Hỉ? Để cho Cố Hỉ tận dụng kiếm phế chỉ sao?

Mặt mày nhất loan, Thái tử gia tươi cười sáng lạn “Hoàng a mã, nhi thần chỉ muốn thiêu hủy chút phế chỉ, không nên phiền toái đến Cố Hỉ công công.”

Khang Hi đế cười, hơi hơi tới gần, phượng nhãn xinh đẹp lại sâu thẳm như mực nhìn  Thái tử gia, từng chữ nói ra “Chính là, a mã muốn biết Bảo Thành suy nghĩ cái gì, không thu phế chỉ của Bảo Thành, a mã sẽ vĩnh viễn không biết, nguyên lai Bảo Thành của a mã trí tuệ như vậy……..”

Thái tử gia lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nhìn Khang Hi đế.

Khang Hi đế lại mỉm cười, thoáng buông Thái tử gia ra, đứng dậy, đối bên ngoài hô “Cố Hỉ, an bài bữa tối.”

Nam nhân này, như vậy như vậy……… thẳng thắn?

Thẳng thắn đến thế sao? Vậy gia cự tuyệt kiểu gì?! Gia trí tuệ thần mã không muốn cho ngươi biết a a! Thái tử gia gào thét trong lòng.

Mặc kệ Thái tử gia nghĩ cái gì, chuyện này, Khang Hi đế rõ ràng đã kết luận xong.

Thái tử gia phản đối?! Vô nghĩa! Đó là boss cuối cùng!

Giai đoạn hiện tại, nội lực cùng kinh nghiệm của Thái tử gia còn chưa bằng một ngón tay út của Boss đâu nha!

Cùng lắm thì, về sau gia sẽ không viết nữa! Thái tử gia nghiến răng nghiến lợi.

Một ít thứ trân quý của bản thân mà bị người khác biết, còn bị truyền lưu, Thái tử gia sao không buồn bực cơ chứ.

Dù là chỉ viết lại xong rồi lại ném đi, nhưng cũng là thứ hắn đúc kết ở đệ nhị thế, tuy nói là vì bánh bao đệ đệ mà viết ra, nhưng bên trong còn có rất nhiều điều, đó là khi hắn yên lặng nhớ lại rồi viết dần ra, ba ba nói qua, mụ mụ nói, Nhạc Nhạc thích nhất, Hoan Hoan yêu nhất ………..

Thời gian là thứ vô tình nhất, ở đệ nhất thế, có nhiều điều đã lu mờ, hắn rất sợ những điều hắn trân trọng ở đệ nhị thế sẽ theo thời gian mà tan biến …….

Đó là quãng thời gian đã khiến cái tâm đã chết của hắn sống lại, sao có thể không trân quý ……

Sao có thể để người thứ hai biết được chứ  ?!

Mà lại chính là vị đang ngồi bên người hắn đây!

Yên lặng ăn xong, hôm nay Thái tử gia không có tâm tình, Khang Hi đế tựa hồ cũng nhìn ra Thái tử gia buồn bực, cũng không buộc hắn ăn thêm cái gì, gọi Cố Hỉ, thu thập xong, phao trà, nhìn Thái tử gia ngồi ở bên người mình kinh ngạc đến ngẩn người, trong lòng có chút nặng nề, thiếu đi ngăn cách, cần phải tiếp cận nhưng cũng không dễ dàng …….

Bất quá, mình có kiên nhẫn, có cả thời gian!

Loại quan hệ phụ tử này thật tốt, cả đời đều không thể bỏ qua huyết thống tình duyến. Hắn có cả đời cùng Bảo Thành dây dưa, có thời gian cả đời chậm rãi cởi bỏ khúc mắc của Bảo Thành……….

Khang Hi đế gợi lên khóe miệng, mỉm cười, tươi cười ẩn hàm một thứ gì đó.

Đáng tiếc, Thái tử gia lúc này đang trong cơn buồn bực, không phát hiện a. Chậc chậc, đáng tiếc.

“Bảo Thành…..” Khang Hi đế tiếp nhận đĩa hoa quả do Tiểu Tốt Tử trình lên, đưa tới gần miệng  Thái tử gia “Há mồm.”

Thái tử gia lấy lại tinh thần, theo thói quen hé miệng, mờ mịt nhai nhai, nhất thời, hắc tuyến.

Gia có tay có chân, uy gia làm cái gì?!

Khang Hi đế rất sung sướng, lại lấy lên một miếng trái cây.

Thái tử gia yên lặng nhìn chằm chằm trái cây một hồi, lại ngẩng đầu nhìn Khang Hi đế tuy tươi cười ôn hòa nhưng ánh mắt lại kiên trì.

Trầm mặc một hồi, há mồm, nhai nhai, nuốt.

Tiểu Tốt Tử trình lên hoa quả mà trong lòng run lên, vẫn là hoàng thượng lợi hại nha, nhớ ngày đó khi Vương thái y khai dược rất đắng, Bích Châu muốn uy đều bị Thái tử gia cự tuyệt đó, ai khuyên cũng không dùng……….

Thái tử gia trong lòng nghiến răng nghiến lợi, gia đây là không có biện pháp! Rõ không?!

Ăn mấy miếng sau, Khang Hi đế cười tủm tỉm buông trái cây, quay đầu nhìn nhìn sắc trời, không còn sớm, liền quay đầu hỏi “Bảo Thành, ngươi nói đi, ngươi cảm thấy dụng binh với Cát Nhĩ là hạ sách sao?”

Thái tử gia ngẩn người, nhưng thấy Khang Hi đế tuy rằng tươi cười ôn hòa lại lộ ra nghiêm túc, liền cũng nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu nói “Bảo Thành nghĩ, nếu có thể không cần dụng binh, vẫn đừng nên dụng binh mới tốt ……”

Khang Hi đế trầm tư một hồi, mới chậm rãi cười “Bảo Thành có biết  trên đời này thứ gì dễ dàng chiếm được lòng người nhất không ?”

Thái tử gia nghiêng đầu, dễ dàng chiếm được lòng người nhất? Có lẽ chỉ có tôn giáo? Giương mắt nhìn Khang Hi đế, có chút hiểu.

“Chỉ có điều, có đôi khi nhất định phải thuần dưỡng một đám dã lang thì trừ bỏ lực lượng cùng trí mưu ra, còn cần kiên nhẫn nữa đó.” Khang Hi đế gõ bàn, tươi cười ôn hòa “Biện pháp của Bảo Thành kỳ thật rất đúng, muốn thay đổi một người thì cách tốt nhất là thay đổi quan niệm của người đó, tính cách Dận Nghị dễ nóng nảy,  quan điểm với mọi chuyện quá đơn giản, Dận Chân ngay thẳng nhưng đa nghi, quan sát vấn đề lại quá cực đoan ……. Muốn thay đổi bọn họ, cũng không dễ dàng đâu…….”

Thái tử gia vừa nghe, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Khang Hi đế, nam nhân này……… Đều biết hết sao??

Thái tử gia nhất thời có một cảm giác bản thân đang diễn hài kịch, tự cho là mình làm rất tốt, cũng không thể trình diễn qua mắt được nam nhân này?!

Khang Hi đế nhíu mày, một phen ôm lấy Thái tử gia, trong lòng đau lòng muốn chết, hài tử này sao lại bị dọa thành như thế?

“Bảo Thành, ngươi đừng nghĩ nhiều, nếu a mã thật sự đối phó ngươi, sẽ không nói cùng ngươi những chuyện này  .” Khang Hi đế thở dài. Sờ sờ đầu Thái tử gia, trong lòng nghĩ, tín nhiệm của hài tử này với mình vẫn không đủ lớn a.

Thái tử gia thân mình rét run, nghe vào, lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng.

Khang Hi đế trầm mặc, ôm lấy Thái tử gia, ôn nhu vỗ nhẹ lưng Thái tử gia.

Thái tử gia chậm rãi tìm năng lực tự hỏi của mình về, trong lòng càng khiếp sợ, mình làm ra mấy thứ đồ chơi kia, hắn lại có thể từ những món đồ chơi đó nhìn thấu ý định của mình …….. Ở trong mắt người khác thì nhiều nhất là hồ nháo kỳ quái, hắn lại nhìn ra tác dụng của trò chơi này sao?

Khang Hi đế, quả nhiên là thiên cổ nhất đế sao?

Thái tử gia cười khổ, hắn đều biết rất rõ, vì sao, còn ……..

Cảm giác thân thể Thái tử gia trong ngực chậm rãi mềm mại, Khang Hi đế nhẹ giọng mở miệng “Bảo Thành, a mã nói chuyện này, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, ngươi đang ở hoàng gia, có nhiều thứ bất đắc dĩ, mục đích của ngươi rất tốt, chỉ sợ là vô dụng thôi.”

Thái tử gia chấn động trong lòng, ngẩng đầu, vẻ mặt Khang Hi đế nghiêm túc.

Thái tử gia chậm rãi tìm về bình tĩnh, đôi mắt bắt đầu thanh minh, nam nhân này đang thiện ý nhắc nhở mình sao?

“Bảo Thành, ngươi muốn làm chuyện gì thì cứ làm, a mã sẽ không can thiệp, bất quá, ngươi phải rõ ràng, có một số việc là không thể tránh.”

Khang Hi đế nói thực mịt mờ, Thái tử gia lại hiểu được.

Hắn là cho mình rằng, cho dù hiện tại mình cùng các huynh đệ quan hệ rất tốt, chính là khi trưởng thành sẽ không như vậy nữa  . Đại khái, hắn nghĩ rằng mình muốn thay đổi quan hệ giữa các huynh đệ là muốn tránh tương lai sẽ xảy ra tranh đoạt sao?

Cửu long tranh đoạt và những chuyện như thế, sợ là tránh không khỏi. Thái tử gia trào phúng cười.

Nam nhân này thật lợi hại, nhìn ra điều hắn thực hiện, chính là, lại nhìn không ra ý tưởng của hắn, bản Thái tử gia cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi được!

Ý nghĩ của Thái tử gia rất đơn giản, thừa dịp bánh bao còn chưa tiến hóa, không nhận thức được lối suy nghĩ cùng góc độ suy nghĩ, hy vọng bọn họ có thể có nhiều góc độ, nhiều phương thức để nhìn nhận một vấn đề, ở tương lai dù có tham dự tranh đoạt đại cục Đại Thanh đi nữa, có thể để dân chúng Đại Thanh an bình hơn, đừng luôn chít chít méo mó tranh đoạt mà phá hoại! Thiên địa to lớn như thế, anh hùng sợ gì không có đất dụng võ  , sao phải tranh đoạt khiến kẻ chết người sống?!

Đặc biệt là lão tứ, hy vọng lòng dạ hắn rộng ra một chút, để các huynh đệ lưu lại đường sống!

Đương nhiên, hắn không trông cậy rằng bọn họ sẽ không đoạt, nam nhân của họ Ái Tân Giác La không có kẻ ngốc, chỉ là đặc biệt chấp nhất!

Chỉ là, hy vọng những huynh đệ của hắn, ai có thể sống lâu một chút thì nên cố gắng mà sống.

Ban đêm thanh lãnh, Thái tử gia khoác một kiện áo đơn mỏng ngồi bên cửa sổ, nhìn sao trời lấp lánh, làm ra trạng thái vừa mừng vừa lo …….

Khụ khụ, kỳ thật là Thái tử gia mất ngủ.

Tuy rằng ở đời này hắn ngủ không sâu, nhưng không hề buồn ngủ như đêm nay lại chưa từng có qua.

Chẳng lẽ là do lời nói của lão Khang lúc tối sao? Thái tử gia có thể khẳng định, tuy rằng ở bữa tối, nam nhân kia làm hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, nhưng hắn cũng không lo lắng, nam nhân kia nếu thực tính kế hắn thì sẽ không nói những lời đó, nghĩ thông suốt, Thái tử gia liền không sợ nữa.

Trong giường trướng nơi nội thất có treo huỳnh hỏa đăng. Đó là khi biết mình sợ tối sau, Tiểu Thuận Tử  cùng Tiểu Tốt Tử và Bích Châu đã làm vì mình.

Tạo ra cũng không mấy dễ nhìn nhưng lại rất hữu dụng. Nhàn nhạt sáng sáng nhất thất hắc ám, cũng khiến hắn an tâm nhiều.

Rốt cuộc, tại Tử Cầm thành đầy lạnh lẽo này, mình cũng có những người thực tâm với mình

Đương nhiên, trong số những người thực tâm, nên bỏ thêm nam nhân kia vì tâm tư từ phụ gần đây của y.

Buổi tối, nam nhân kia nói rất thực lòng. Bằng trực giác, bằng hiểu biết chút ít của mình ……. Thái tử gia biết, hắn đang ám chỉ cho mình, đừng để tương lai có tai họa ngầm.

Cùng huynh đệ thân cận có lợi cũng có chỗ hỏng, có lợi là sẽ có được người ủng hộ mình, khi ở đệ nhất thế, lão tứ cùng thập tam là minh chứng tốt nhất. Chỗ hỏng là một khi có dị tâm, loại quan hệ thân cận này ở tương lai sẽ thành lưỡi đao sắc bén. Khi ở đệ nhất thế, kết cục của lão bát chính là chứng minh tốt nhất.

Tương lai nếu đúng như  vậy…………. Thái tử gia nhìn trời, vậy hắn đành nhận mệnh ………..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play