Khang Hi đế khi rơi vào suy tưởng thì thần sắc sẽ khiến kẻ khác rất khó đoán tâm tư, nên những người có liên quan đều không yên bất an, đều liều mạng hồi tưởng xem hành vi của bản thân có chỗ nào không thỏa đáng hay không? Có khiến cho đại boss nhớ thương sâu sắc hay không ?
Đại a ca, tứ bánh bao cùng tam bánh bao đang lơ đãng phiêu về phía Thái tử gia —
Tứ bánh bao nghĩ, chẳng lẽ hoàng a mã là vì tấm bản đồ này? Thái tử gia cũng thực không cẩn thận, bản đồ và những thứ tương tự nếu truy cứu sâu xa sẽ thành thứ kiêng kị nha.
Tứ bánh bao — Ung Chính gia kiên quyết không thừa nhận vào lúc này trong lòng hắn có chút lo lắng!
Tam bánh bao nghĩ, nhị ca nếu như bị hoàng a mã trách phạt thì làm sao bây giờ? Đám cẩu nô tài thực đáng chết! Hoàng a mã đến đây cũng không vụng trộm thông báo một tiếng!
Đại a ca nghĩ, hừ, ai kêu Thái tử gia ngốc đến thế! Khụ khụ, bất quá, cái trò chơi này mà bị hoàng a mã hủy bỏ thì thực quá đáng tiếc ………
Đại a ca đồng dạng kiên quyết không thừa nhận, lúc này lòng hắn đang nghĩ xem nên giải vây giùm Thái tử gia như thế nào.
Mà thời điểm tất cả mọi người đang để tâm tư ở nơi nào đó mà lo lắng đề phòng không yên bất an cùng hao hết tâm tư, Thái tử gia cúi đầu đếm con kiến bò qua bàn, Khang Hi đế lại đang cân nhắc lập kế hoạch nên an bài thế nào, lợi dụng ra sao.
Bất quá, nơi này dẫu sao cũng không phải Càn Thanh cung, càng không phải Thừa Kiền cung, trầm tư qua đi, Khang Hi đế lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt của mọi người, cười “Tốt lắm, mọi người cũng đừng đứng ngốc ở đó, quý phi, không phải nàng nói nàng mang điểm tâm cho mọi người cùng nếm thử sao?”
Đông quý phi ôn nhu cười, khuất thân hành lễ “ Dạ, thiếp thân tuân chỉ.”
Tiếp nhận điểm tâm do cung nữ phía sau trình lên, Đông quý phi đầu tiên là đối Khang Hi đế thản nhiên cười, đem điểm tâm cung kính bày ở trước mặt Khang Hi đế, lại bày điểm tâm trước mặt theo thứ tự Thái tử gia, đại a ca, tam a ca, tứ a ca, khi điểm tâm đang được đặt ở trước mặt tứ a ca, dư quang khóe mắt của Thái tử gia miết đến Đông quý phi đang đối tứ a ca tươi cười đặc biệt từ ái, trong lòng cười hắc hắc.
Khang Hi đế bất động thần sắc, chỉ không chút để ý quét mắt liếc Đông quý phi một cái.
Tứ bánh bao hơi hơi cúi đầu, có thể là cố ý lại có thể là vô tình mà tránh được ánh mắt từ ái của Đông quý phi. Trong lòng cười khổ, nữ tử khi thành mẫu thân thì đều mạnh mẽ đến thế sao? Vì nhi tử thân sinh mà ngay cả mình cũng trù tính sao?
Trước kia thấy qua Lương tần vì bát đệ mà cho trượng đánh chết một thái giám, không nghĩ tới Lương tần ôn nhu xinh đẹp như vậy cũng sẽ làm chuyện đó, lúc ấy mình thực khiếp sợ, nhưng Thái tử gia lại giống như tuyệt không kinh ngạc, còn không chút để ý nói một câu “Nữ tử vi mẫu đương cường”……..
Hắn biết Lương tần vì cái gì trượng đánh thái giám, Huệ phi nương nương đối bát đệ tuy rằng không dám lạnh nhạt, nhưng cũng không quá quan tâm, thái giám kia lại vào lúc đang trông bát đệ mà lẻn ra ngoài, làm cho bát đệ ở nơi đó khóc to mà không người để ý, nếu không phải Lương tần vụng trộm chạy qua thăm bát đệ, thì không biết sẽ biến thành thế nào đâu? Nhiều thái giám cung nữ như vậy, chẳng qua là làm bộ như không có nghe đến thôi, hoàng thượng là chủ tử bọn hắn, Huệ phi là chủ tử bọn hắn, thái độ chủ tử đối bát a ca như thế nào thì họ đều rõ. Huống chi thân mẫu lại có xuất thân như thế …….
Kiếp trước hắn chỉ biết bát đệ sống từ nhỏ không tốt, nhưng không tốt đến thế nào? Cụ thể không tốt như thế nào? Hắn lại không biết, hiện giờ, hắn mới biết được……….
Một đời này, nếu không phải Thái tử thường thường chạy tới thăm bát đệ, vậy bát đệ kiếp trước không tốt như thế nào đây?? Hắn không dám nghĩ nhiều, bởi nghĩ tiếp hắn sẽ đau lòng muốn chết.
Cho nên khi thấy Lương tần đánh thái giám kia, trong lòng hắn kỳ thật rất đồng ý, cũng cao hứng. Có Lương tần là thân mẫu che chở vụng trộm, hẳn là rất tốt, nhưng nghĩ đến “Nữ tử vi mẫu đương cường”, trong lòng liền nhịn không được nhớ tới hai mẫu thân kiếp trước, Đông quý phi cùng Đức ngạch nương.
Sau khi hồi cung thì nhịn không được cùng Đức ngạch nương nói về câu đó, khi đó, Đức ngạch nương ôn nhu nhìn mình, nói rằng, lời Thái tử nói thật hữu lý, còn nói Lương tần sớm nên như vậy.
Nữ tử vi mẫu đương cường……. Nguyên lai là như thế, nếu như vậy, vì sao đời trước khi ta làm con ngươi, ngươi chưa từng làm cho ta những điều ấy, biết rõ Đức ngạch nương là thân sinh ngạch nương của ta, vì sao khi ngươi sắp chết còn gài bẫy ta như thế? Khiến cho Đức ngạch nương hiểu lầm ta thương tổn đệ đệ ………. Làm cho Đức ngạch nương vốn nên được ta bảo hộ chu toàn cả đời thì lại oán hận ta, rõ ràng là thân nhân tối thân cận, cuối cùng lại là địch nhân …..
Đức ngạch nương nói thế nào nhỉ? Nếu là vì mình, chỉ sợ nàng so với Lương tần còn làm quá hơn ……..
Có phải hay không, ngươi chưa từng coi mình là mẫu thân của ta? Cho nên nữ tử vi mẫu đương cường, ngươi chưa bao giờ vì ta mà mạnh mẽ như bây giờ.
Thôi thôi, đời này, ta chỉ có Đức ngạch nương là thân mẫu.
Tứ bánh bao ăn điểm tâm, yên lặng nghĩ.
“Dận Nghị, ngươi vừa mới nói phải đánh hạ Chuẩn Cát Nhĩ thế nào?” Chỉ cắn một miếng điểm tâm, Khang Hi đế liền buông, làm cho Đông quý phi có chút chờ mong bên cạnh liền thất vọng trong lòng, bởi vì Khang Hi đế nói đến triều chính, Đông quý phi liền tiến lên dịu dàng cáo từ, Khang Hi đế hơi hơi vẫy tay. Điều này làm cho Đông quý phi còn chờ mong có thể được một cái nhìn liền rầu rĩ không vui.
Thái tử gia nhìn theo Đông quý phi đi xa, trong lòng than nhẹ, ai, nữ nhân ở Tử Cấm thành nha. Nếu vào Tử Cấm thành, thì tốt nhất đừng nên ôm nhiều kỳ vọng với quân vương , ngẫm lại thái hoàng thái hậu năm đó là đệ nhất mĩ nhân, trí tuệ vô song, phụ tá tam đại đế vương, chẳng phải cuối đời vẫn tịch mịch sao?
“Hồi hoàng a mã, nhi thần nghĩ, Đại Thanh ta binh hùng tướng mạnh, sợ gì Chuẩn Cát Nhĩ nho nhỏ kia, nhi thần cả gan, nguyện vì hoàng a mã mà mã tiền sĩ tốt, đánh hạ Chuẩn Cát Nhĩ!” Đại a ca hăng chí không thôi
Lão đại vẫn kích tình như thế nha. Thái tử gia sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, mã tiền sĩ tốt? Tiểu tử ngươi mới có mười một, hiểu không?! Ngạch, ra vẻ, a ca phải từ mười bốn đến mười lăm tuổi mới bắt đầu xuất chinh ………
Khang Hi đế khẽ gật đầu, tán thưởng cười, sờ sờ đầu đại a ca. Nhưng lại quay đầu hỏi Dận Chỉ “Dận Chỉ, ngươi nói, nên đánh hạ Chuẩn Cát Nhĩ như thế nào?”
“Hồi hoàng a mã, quan điểm của nhi thần ……….. Cùng đại ca giống nhau……” Dưới ánh mắt đe dọa của lão đại, tam bánh bao có chút ủy khuất trong lòng, nhưng vẫn đáp lời. Trong lòng tự nói, kỳ thật quan điểm của nhị ca mới có đạo lý nha.
Khang Hi đế cười cười, cũng sờ sờ đầu tam a ca, mang bát trà lên, uống một ngụm, lại quay đầu nhìn tứ bánh bao thần tình nghiêm túc “Dận Chân , ngươi thì thế nào?”
Tứ bánh bao cung kính đứng đáp lời “Hồi hoàng a mã, nhi thần nghĩ quan điểm của Thái tử rất có đạo lí.”
Thái tử gia hơi hơi nhướng mày, yêu, khó được nga……… Bất quá, đây mới là tính cách lão tứ, có vừa nói nhất, có nhị nói nhị, ngay thẳng trung thành, đây chính là chiêu bài hình tượng kiếp trước của lão tứ a /
“Nói như thế nào?” Khang Hi đế coi như rất có hứng thú hỏi.
“Chiến tranh sẽ chết rất nhiều người, nếu chúng ta có thể làm giống như Thái tử ca ca nói, thu tâm của bọn họ, là có thể tránh cho chết người.” Khuôn mặt Tứ bánh bao nghiêm túc, nói chuyện cũng rất khờ dại, Khang Hi đế vừa nghe, nở nụ cười.
Nhưng nghe lão tứ trả lời, Thái tử gia lại thiếu chút nữa phát sặc, không phải đâu, mặt than vương lại dùng giọng điệu bánh bao để nói chuyện sao?? Ngạch, bất quá, hiện tại tứ bánh bao mới sáu – bảy tuổi, nói như vậy cũng thực bình thường ……… Thiếu chút nữa đã quên, lão tứ hiện tại chính là một tiểu bao tử, bình thường đều đùa giỡn nên chưa cảm thấy được ……..= =
Khang Hi đế đứng dậy, chỉ vào vị trí Chuẩn Cát Nhĩ trên bản đồ, vẻ mặt nghiêm túc nói “Các ngươi nhớ kỹ, địa phương này sớm hay muộn sẽ thành của Đại Thanh chúng ta!”
Thái tử gia trong lòng nhảy dựng, đời trước dù Chuẩn Cát Nhĩ chèn ép đến cùng, hoàng a mã cũng chưa từng nói qua lời như vậy….
[ Chuẩn Cát Nhĩ: Hay còn gọi là Mông Cổ, nói đúng hơn là phần đất Dzungaria của Mông Cổ, ở đây vừa để gọi đất Mông Cổ vừa là để gọi khả hãn Mông cổ Gordhun( Cát Nhĩ Đan Chuẩn Cát Nhĩ ). Theo như một vài tư liệu thì thời Khang Hi đế, Mông cổ chia làm ba vùng do ba bộ tộc lớn cai quản. Có 1 bộ tộc quy phục Đại Thanh còn bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ thì rất lớn mạnh và luôn gây hấn với Trung Nguyên ]
Lão đại thần tình kích động, tam bánh bao cùng tứ bánh bao cũng đều là vẻ phấn chấn, nhưng tiếp theo, vẻ mặt của Khang Hi đế lại chuyển “Nhưng, muốn nó trở thành của chúng ta thì còn phải xem các ngươi ………” Khang Hi đế mỉm cười, tầm mắt giống như vô tình đảo qua Thái tử gia “ Lúc trước, trẫm đã xem qua một quyển sách, mặt trên có viết một câu thế này ‘Thiếu niên cường tắc quốc cường’, trẫm cảm thấy rất có đạo lý, các ngươi cũng hảo hảo lĩnh hội một chút đi.”
Đại a ca cùng tam bánh bao, tứ bánh bao đều có chút đăm chiêu.
Thái tử gia lại lại đại chấn động trong lòng, lúc trước vì giáo dục bánh bao, hắn viết đại ra một thứ gì đó , sao nam nhân này lại biết?! Chẳng lẽ lúc ở Thừa Kiền cung có vô tình nói qua?! Không đúng! Từ trước đến nay, trong nội thất đều chỉ có Tiểu Thuận Tử, Tiểu Tốt Tử cùng Bích Châu mới có thể đi vào, chẳng lẽ, bọn họ phản bội hắn?! Nói loạn! Không đúng! Vấn đề là những lời này hắn viết ra đều cảm thấy thực vô dụng! Sau lại bị hắn ném, nam nhân này từ đâu mò ra?!
Chẳng lẽ, nam nhân động kinh này lục lọi thùng rác của mình …………..?
Thái tử gia hắc tuyến.
———————————————————————
Cố Hỉ cũng rất muốn hắc tuyến.
Trở lại Càn Thanh cung, liền lập tức phê sửa tấu chương, nghe thấy Tác Ngạch Đồ cầu kiến, lại nghe thêm được Nạp Lan Minh Châu cầu kiến, Khang Hi đế phất tay, để cho bọn họ nên làm gì thì đi làm đi.
Hoàng đế hôm nay không tiếp khách.= =
Cố Hỉ khóc ròng trong lòng, ai u, hoàng thượng yêu dấu của ta, ngài đã bảy ngày không tiếp khách nha …..
Cho dù có vội vàng đi gặp Thái tử gia, cũng không cần phải như vậy đi. Hoàng thượng, Thái tử gia sẽ hảo hảo đứng ở Thừa Kiền cung, hắn không chạy thoát được đâu………..
Đứng ở ngoài cửa Càn Thanh cung, nghe Cố Hỉ nghiêm mặt đứng thẳng người, miễn cưỡng cười nói hoàng thượng không muốn gặp.
Tác Ngạch Đồ cùng Nạp Lan Minh Châu liếc nhau, đều trầm mặc.
Trong lòng Tác Ngạch Đồ lại lo lắng cho Thái tử gia, tuy rằng từ lúc được bí mật triệu kiến đến giờ, có thể thấy hoàng thượng vẫn coi trọng Thái tử gia, hơn nữa từ miệng đứa con ngu ngốc của mình nói rằng cũng gặp qua Thái tử gia, thấy khí sắc của Thái tử tốt lắm. Nhưng, lời đồn đãi gần nhất trong cung rất bất lợi với Thái tử, lại càng ngày càng nhiều ……… Hơn nữa thái độ của hoàng thượng thật sự làm cho người ta khó có thể nắm lấy. Hôm nay lâm triều hoàng đế lại nói tới câu đó , Tác Ngạch Đồ dám dùng đầu mình mà đảm bảo, câu kia tuyệt đối là một trong những câu của quyển sách mà hoàng đế cho hắn xem lúc trước!
Nạp Lan Minh Châu cũng không yên trong lòng, thái độ khi mình lâm triều rất không đúng, thái độ hoàng thượng càng kỳ quái, rốt cuộc, hoàng thượng suy nghĩ cái gì nha!
Cố Hỉ giương mắt nhìn nhị vị đại nhân lâm vào khổ tư, yên lặng quay đầu, nhị vị, các ngươi cũng đừng rối rắm làm gì, hiểu rõ thánh ý và những thứ như vậy đều là kiêng kị nha kiêng kị, hơn nữa, hoàng thượng chỉ là muốn có thời gian gặp Thái tử thôi ……..
————————————————————–
Trở lại Thừa Kiền cung chuyện thứ nhất mà Thái tử gia làm, khụ, vẫn là tắm rửa, Thái tử gia thập phần căm giận vì ở đây không có quạt điện, không có điều hòa, mùa hè ở thành Bắc Kinh rất nóng đó nha.
Trở lại nội thất, vẫn mặc bộ quần áo đã bị Khang Hi đế nghĩ là không ra thể thống gì, vào nội thật thì có vẻ mát hơn nhiều thì phải?
Tầm mắt thoáng nhìn, ở góc nhà là một khối băng lạnh? Hơn nữa không chỉ một khối?
Khóe miệng run rẩy một chút, có quy chế rằng trừ bỏ Càn Thanh cung cùng Từ Hòa cung, cung điện của các chủ tử khác chỉ có thể được hưởng một chậu……
Quên đi, tật xấu động kinh của nam nhân kia không phải mình không rõ …….
Thái tử gia vẫy tay, Bích Châu tươi cười trong sáng tiến lên “Điện hạ có gì phân phó?”
“Cái kia? Sao lại thế này?”
“Hồi Thái tử điện hạ, đây là Cố Hỉ công công phái người đưa tới đó.”
Cố Hỉ công công? Thái tử gia quay đầu, vậy không cần phải nói, khẳng định là hắn.
Im lặng ngồi vào bên cửa sổ, tiếp nhận chè đậu xanh do Bích Châu trình lên, Thái tử hưởng thụ một hồi, nghĩ đến một câu của hoàng đế ở ngự hoa viên, khóe miệng trừu rút, quên đi, dù sao, nam nhân kia thần thông quảng đại, lấy đi mấy thứ phế chỉ mình ném đi cũng không phải dễ dàng như ăn sáng sao?!
Nhưng vẫn quay đầu phân phó nói “Bích Châu, về sau, mấy thứ phế chỉ ở bàn học của ta thì trực tiếp đốt đi là được rồi.”
Bích Châu sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng hiểu được, đại khái là chuyện mà hoàng thượng mỗi ngày đều sai người thu thập phế chỉ của Thái tử gia, nay Thái tử gia đã biết ………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT