-Đã đến mời xuống cùng uống chung rượu. Trương Tiểu Phàm thản nhiên nhìn lên vầng trăng trên cao nói ra.
-Vù, một tiếng giõ khẽ thổi, trên thiên không một hình dáng mĩ lệ tay nhẹ nhàng cầm một chiếc đáp xuống, tà váy khẽ tung bay trong gió, một nhan sắc tuyệt trần, phấn trang chạm ngọc, đôi mắt tròn và lớn, tươi ngon mọng nước thông thấu, mũi ngọc nho nhỏ càng là hoàn mỹ khó bắt bẻ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi như lửa. Mỹ nữ này đáp xuống mái đình tay thu chiếc ô lại, khẽ vươn người, thời điểm này bộ ngực ưỡn lên cao cao, cũng có thể nhìn thấy khe rãnh đầy đặn dưới áo. Mỹ nữ như thế thật sự xinh đẹp đáng yêu, thập phần làm người khác ưa thích, nhưng mà thời điểm vòng eo lắc lư và mũi ngọc nhíu lại liền lập tức cho người ta cảm giác nóng rát, quả là tác phẩm của thiên địa. Cũng may Tiểu Phàm chung thủy với Bích Dao chứ gặp thằng khác là đi tù chắc rồi. Thời điểm mỹ nữ bước đi tới, dưới chân nàng phát sáng lung linh như là ánh trưng sáng chảy ra, thật nhiều ánh sao rơi xuống, nàng chẳng khác gì đang đi lại giữ thiên hà..
Trương Tiểu Phàm nhìn qua mỹ nữ, nhìn xuống sao trăng dưới chân nàng, sau đó khẽ thi lễ.
- Tại hạ Trương Tiểu Phàm, không biết tiên nữ là ai?
- Hằng Nga Tiên Tử.
Một tay cầm ô tay còn lại chống hông, bộ dáng thập phần yêu mị, có vài phần khí chất nhìn Trương Tiểu Phàm.
- Tiên tử đại giá Quang Lâm không biết có gì chỉ giáo. Tiểu Phàm cười nhẹ nhàng nói ra.
Ngươi muốn cứu Bích Dao hay không? Hằng Nga Tiên Tử nhẹ nhàng nói ra, nhưng với Trương Tiểu Phàm thì không khác gì boom tấn cả. Vẻ điềm nhiên trên mặt chàng biến mất thay vào đó là một sự khẩn trương đến tận cùng.
- Tiên Tử có cách, nếu có thể cứu được Bích Dao, ta nguyện làm trâu làm ngựa trả ơn tiên tử? Tiểu Phàm cung kính hành lễ với nàng.
- Ngươi thu xếp ở đây đi, ba ngày sau ta sẽ giúp ngươi mở một công không gian đến đó, có tìm được hay không phải xem ông trời có mỉm cười với ngươi hay không. Hằng Nga tiên tử nói xong bay thẳng lên khung trăng rồi biến mất.