Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:

Nghe nói nữ nhi Thẩm Hành của Thượng Thư bộ Lễ Thẩm Quát thanh tao, hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng. Hoàng hậu và trẫm thấy rất hài lòng. Hoàng tử Nguyệt Cẩm có lòng muốn cầu hôn, được kết duyên cùng hiền nữ. Có thể nói đây là nhân duyên do trời đất tạo nên, để tác hợp giai nhân, trẫm ra chiếu chỉ hôn cho Thẩm Hành và Lục hoàng tử, làm Vương phi, tất cả lễ nghi giao cho bộ Lễ và Khâm thiên giám xử lý, chọn ngày tốt thành hôn.

Bố cáo trong ngoài, mọi người được biết.

Khâm thử

Thẩm Hành run rẩy hai tay nhận lấy thánh chỉ, trong giây phút đó, nàng vẫn cảm giác mọi thứ không hề chân thực, công công truyền chỉ còn là người quen cũ, hắn vung vẩy chiếc khăn tay chúc mừng:

“Chúc tiểu thư và Vương gia con cháu đầy đàn, cử án tề mi.”  

Nàng nhìn chằm chằm nụ cười quyến rũ vô ngần của Tiểu Toàn công công, vội vàng gật đầu lia lịa, nàng nghĩ nếu hôn sự này thành được, có lẽ đây đúng là trường hợp cử án “kỳ môi” hiếm thấy nhất Khánh Nguyên triều, cho nên cũng thức thời móc hai lượng bạc ra khen thưởng.

*”Cử án kỳ môi”: “kỳ môi” đồng âm với “tề mi”. “Cử án tề mi” là điển tích có ý vợ chồng tôn trọng nhau, hòa hợp, còn “kỳ môi” lại là cuộc nhân duyên kỳ lạ.

Hôm qua nàng mới biết, vị công công này thực ra là tâm phúc ở bên cạnh Hoàng thượng. Chăm sóc Thẩm Quát cũng là ý chỉ của thánh thượng.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy, tất cả những chuyện đang xảy ra này không chân thực chút nào.

Đạo Đạo mập mạp cũng run rẩy bò lên, nhỏ giọng nói.

“Tiểu thư, cái này có phải một người đắc đạo, gà chó thăng thiên không nhỉ? Tiểu thư xem, lão gia nhà chúng ta được thăng lên chính nhị phẩm luôn. Nô tỳ không biết, ngoài bãi tế đàn ra lão gia còn làm gì được nữa.”

Nàng cương trực quay mặt sang nhìn người kia.

“Ta nghe họ nói lúc nằm mơ bị đánh sẽ không đau đâu nhỉ?”

“Đúng rồi.”

Vừa dứt lời, hai bị thịt bên má của Đạo Đạo đã bị Thẩm Hành nhéo chặt, kéo kéo ngược xuôi.

“Đau không?”

Nàng nước mắt giàn giụa đáp: “Tiểu thư nói xem? Sao mà không đau được chứ?” Nào có ai ngỡ mình mơ mà lại đi nhéo người khác không?

“Dù tiểu thư có lo lắng nô tì sẽ dùng tư sắc đi mê hoặc vương gia đi nữa cùng không thể đối xử với nô tì vậy được”.

“Đúng rồi, ta sợ hắn sẽ để ý em đấy.”

Sau đó ôm thánh chỉ chạy vội về phòng, dưới chân như bốc lên khói trắng.

Không ai biết Thẩm đại tiểu thư ở trong phòng làm gì, nói chung, ròng rã một buổi chiều, trong phòng của nàng cứ vang lên đủ kiểu cười rên khúc khích.

Như là…

“A ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Hoặc là…

“Oa oa oa oa khà khà khà hắc…”

Mà ở bên Đoan tiểu vương gia, hắn đang ngồi trong phòng của Khâm thiên giám uống trà. Vẫn dáng vẻ ung dung thong thả như ngày trước, nhưng mặt mày đang tràn ngập ý cười.

Đáng thương cho Giám chính của Khâm thiên giám tuổi đã cao rồi, nhưng chưa từng phải xem tử vi sao trăng giữa ban ngày như vậy.

Đại hôn của hoàng tử, đó là chuyện lớn thế nào. Vậy mà lại định ngày tháng trước, sau đó mới nhìn trời hỏi sao?

Thánh chỉ tứ hôn này cũng là chuyện xưa nay chưa tuừng có, nhưng thoải mái kết hôn thế này cũng lại là chuyện hay, cứ chọn ngày rồi cưới thôi là được. Có lẽ họ cũng không trọng ngày hôm đó có tốt hay không.

Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, mấy ngày gần đây cũng không xấu chút nào.

Trong sách có viết: Cát thần nghi khu, cầu phúc động thoỏ, nghi an gả cưới, nghi an tang.

Hiếm khi có ngày mà gả cưới và an tang đều tốt như vậy.

Tô thiên tuế nói, sinh tử thì chưa biết, nhưng có cát thần ở đây, cưới gả sẽ tốt hôi.

Lưu giám chính âm thầm liếc mắt nhìn trộm hắn vài lần, yên lặng xem giờ Thìn ba khắc trên quyển sổ, rồi viết vào tờ giấy: Song phúc đến, diệu tinh sáng sủa, đại cát.

Thực ra, ông chấp chưởng Khâm thiên giám nhiều năm như vậy, hiếm có cặp đôi nào lại tình nguyện cưới gả như lần này. Nhân duyên vốn là do trời định, sao phải để ý cát hung? Quan trọng chỉ là nam nữ có hợp ý hợp tình hay không thôi mà.

Thẩm Quát là lễ quan, tiệc cưới cũng là việc mà ông hay xử lý, nhưng lần này lại là hôn lễ của khuê nữ nhà mình. Phô trương quá thì người đời chỉ trích, mà đơn giản quá thì không phóng khoáng chút nào.

Đang lúc do dự, ông thấy Hoàng hậu nương nương ôm Bạch Thánh Hiên đi tới, mà thực ra cũng không phải là ôm.

Bởi vì cân nặng của Bạch chủ tử mọi người đều hiểu rõ như ban ngày, như ba lớp mỡ ngấn trên bụng kia đâu thể nào ăn ngày một ngày hai mà thành được.

Vì lẽ đó, nương nương chỉ ôm lấy cái đầu của nó, còn hơn nửa người được lê lết trên đất.

Không phải Bạch Thánh Hiên không tự mình đi được, mà tại vì nương nương cho rằng, như vậy mới hùng dũng làm sao.

Thẩm Quát hoảng hốt vội vàng quỳ xuống, lại bị bà đưa tay ngăn lại.

“Đều là người một nhà cả, không cần giữ lễ tiết làm gì. Mai ông cũng phải tham lễ đấy, hôn sự cứ giao cho Lý Thiệu Hách đi, ta gọi ông ta tới rồi, hai người bàn giao lại.”

“Tham, tham lễ?”

Theo thông lệ của Khánh Nguyên từ xưa đến nay, Hoàng tử cưới vợ sẽ được thiết cung yến, thậm chí không cần đón dâu, cứ khiêng người vào cung luôn là được. Tế bái thái miếu, lễ bái thánh thượng nương nương, sau khi bãi trượng hồi phủ thì tổ chức tiệc yến.

Trong thời gian đó, cha mẹ nhà gái sẽ không được lộ diện, đặc biệt là nữ nhân gả vào hoàng gia, có lẽ một đời một kiếp sẽ là người hoàng thất, một là để thể hiện thiên uy, hai là để thần tử tự suy xét lại, không được nghĩ mình đứng trên người khác, dựa vào hoàng thân mà hung hăng, náo loạn.

Nhưng Hoàng hậu nương nương lại cho ông tham lễ!

“Ừm, ngày ấy ông và Thẩm phu nhân hãy cùng tham lễ nhé, đều làm cha làm mẹ cả mà, có gì mà không thể. A Hành gả tới đây, ta sẽ yêu thương con bé, ông cứ yên tâm.”

Thẩm Quát chỉ biết vị nương nương này không hề kênh kiệu, nhưng không ngờ bà lại hiền hòa như vậy. Có lẽ tính tình của Tô tiểu vương gia được học từ mẫu thân.

Ông há hốc mồm, muốn nói tiếng tạ ân, nhưng chưa thốt thành lời đã cúi đầu òa khóc.

“Nương nương nhân hậu, vi thần vô cùng cảm kích.”

Ông thừa nhận mình không phải là người có tiền đồ gì nhiều, là một phụ thân, từ lúc hài tử chín tuổi ông mới bắt đầu học cách làm cha. Thẩm Hành không ngoan, nhưng trong lòng ông con vẫn là bảo bối, vốn cứ tưởng có thể xướng lễ đã là trọng thưởng lắm rồi, không ngờ ông còn có thể tham dự đại điển, sao mà không cảm động cho được.

Có lẽ là lần đầu tiên Hoàng hậu nương nương thấy một người khóc than như thế, bà cảm thấy rất mới mẻ, đứng nhìn chăm chú hồi lâu rồi mới nói:

“Ha ha, không cần khách sáo vậy đâu, kỳ thật có người cần Tô Nguyệt Cẩm ta đã vui lắm rồi, khổ cho mọi người quá.”

Nhìn một người cười nói: “Ha ha”, và một gương mặt cứng đờ nói “Ha ha” hiệu quả quả nhiên hoàn toàn khác biệt.


Thẩm Quát thừa nhận mình bị hoảng luôn rồi.

Các thần tử ít khi được nhìn thấy cung phi, cho nên ông đâu có biết nương nương bị đơ mặt thế này.

Ngày đại hôn hôm đó, cả kinh thành chìm trong một không khí vui mừng, tám ngự tứ khiêng kiệu hoa quanh thành ròng rã một canh giờ. Lúc bách tính chắp tay chúc mừng, cảnh tượng vui vẻ đó khó mà miêu tả thành lời.

Đoan tiểu vương gia không đứng trước cửa cung như dự tính, mà lại cưỡi bạch mã tự mình đón Thẩm Hành vào cung.

Mũ miện áo quần đỏ thẫm, trên vai được thêu hoa văn nhật nguyệt, đường viền tay áo cũng được đính chỉ vàng, người nào đó càng trở nên phong thần tuấn tú, anh khí phi phàm.

Đôi đồng tử trong suốt chỉ cần ngoảnh đầu thôi cũng làm bao thiếu nữ hồn xiêu phách lạc. Chỉ tiếc làm tầm mắt của hắn từ đầu tới cuối vẫn dừng nơi cỗ kiệu, người ngồi trong đó, là thê tử của hắn. Từ lúc mới biết yêu, hắn đã quyết tâm phải bảo vệ nữ nhân đó suốt một đời. Sauk hi kiệu dừng lại, Thẩm Hành nhìn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn tới dưới khăn voan. Nàng mím môi, chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay hắn.

Trong nháy mắt đó, cảm giác hạnh phúc mà cả đời này nàng chưa bao giờ trải nghiệm, cả cuộc đời này, nửa đời sau này, nàng sẽ giao lại cho nam tử đó. Lòng bàn tay man mát, là nhiệt độ của hắn mà nàng từng quen thuộc, nhưng lúc này lại ươn ướt mồ hôi.

Hóa ra, không phải chỉ có mình nàng lo lắng. Nàng nghịch ngợm khều khều lên tay hắn, người kia lại siết lấy chặt hơn.

Tế bái thái miếu, hai người được Lễ bộ thị lang Lý Triệu Hách dẫn đường, bước lên thềm đá, tiến hành hát lễ. Thẩm Hành bị khăn voan che phủ, nên không nhìn rõ thứ gì, chỉ biết chăm chú đan tay vào lòng bàn tay dịu dàng chân thật, khiến cho nàng cực kỳ an tâm.

Sauk hi buổi lễ kết thúc, nàng nghe tiếng cha nàng tấm tức khóc, tiếng nương nàng dịu dàng an ủi, và cả hai tiếng “Ha ha” của Hoàng hậu nương nương. Hoàng đế bệ hạ từ trước tới nay vẫn cực kỳ nghiêm túc, nhưng giờ lại im lặng không nói năng gì. Trên đường trở về vương phủ, Đạo Đạo còn líu ríu bên tai: “Lão gia khóc kinh khủng như thế, sao tiểu thư không cảm động gì thế”. Nàng nắm chặt tay đặt trên đầu gối, nghẹn ngào đáp lại: “Từ Đoan vương phủ tới Thẩm phủ còn không mất một khắc đồng hồ, cha ta chỉ làm quá thôi mà. Em nhìn giúp ta xem, có gỡ được hai hạt ngọc trên mũ xuống được không”.

Đạo Đạo -_-~~ “Cái này không gỡ được, tiểu thư kiềm chế lại đi.”

Tân phòng bố trí không hề xa hoa, nhưng lại cực kỳ trang nhã, Thẩm Hành được Tô Nguyệt Cẩm dìu xuống ngồi trên giường hỉ.

Trong giây phút khăn voan được nhấc lên, nàng nhìn thấy khuôn mặt phong hoa tuyết nguyệt kia, đuôi lông mày khẽ nhướng cao, ý cười không sao kìm nén được.

Vì trong phòng còn có nhiều người khác, nàng không thể không biết rụt rè, chỉ có thể cong môi cười lại với hắn.

Làm Tô tiểu thiên tuế bất giác cười to.

Hai phu thế động phòng hoa chúc lại cùng cười khúc khích, làm mấy lão ma ma đã hầu hạ nhiều năm cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy, ho khan đến toác cả họng mà hai người kia cũng chẳng buồn để ý đến mình.

Bà lấy táo đỏ quăng lên mặt giường, vừa nhẹ nhàng nói vài câu chúc tụng cát tường.

Người nào đó lại vờ như không biết, nằm ườn trên giường không chịu dậy.

“Đã đưa vào động phòng rồi mà, mấy người còn tới đây làm gì?”

Trong thoại bản chỉ tả tới đây thôi.

Nhóm đầy tớ lại ho khan một trận, cũng may Quế Viên công công chạy lại trình bày.

“Vương gia, hoàng thất gả cưới không thể so sánh với dân gian, bách quan còn đang đợi ở bên ngoài đó.”

Quả thật, những điều Tô tiểu vương gia hành động từ trước tới nay vẫn vô lý vậy thôi.

Ông thấy ngài ghé sát tai Thẩm Hành nói một câu gì đó, sau mới mang vẻ mặt “Ta thành hôn mắc mớ gì đến mọi người” cực kỳ bất mãn đi ra ngoài.

Để lại Thẩm Hành đỏ bừng cả mặt và Đạo Đạo tò mò mắt to trừng mắt nhỏ.

“Tiểu thư, Vương gia vừa mới nói gì đó ạ?”

“Không nói gì hết.”

“Không nói gì là sao?”

Thẩm Hành nhìn hàng lông mày chữ bát của nàng ta, nếu không nói chắc người kia sẽ nhất quyết không tha, nên đành đáp vội:

“Chàng nói ta nên ăn gì đó tạm đi, buổi tối chờ chàng về ăn tiếp.”

Chỉ thế thôi?

“Thế thôi mà.”

“Thế tiểu thư đỏ mặt làm gì?”

“Ai đỏ mặt? Ta nóng mà.”

Nàng không nói đâu, tên khốn Tô Nguyệt Cẩm kia còn nói thêm một câu, ăn nhiều sẽ không tiện…ờ~~ nữa?

Đồ xấu xa đáng ghét!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play