Ngụy Thanh bị giam trong tử lao của Đại Lý tự, Thẩm Hành đã vào ra nói chuyện nhiều lần với ông ta, muốn mời ông ta đứng ra chứng minh sự trong sạch của cha mình. Nhưng ông ta chỉ lắc đầu thở dài, tỏ ý chính bản thân ông ta cũng lực bất tòng tâm.
Mặc dù bây giờ đã có chứng cứ chứng minh cha nàng không gửi tiền vào ngân hàng tư nhân Bảo Thông, nhưng tờ giấy kia lại do đích thân ông chuyển đến. Ngụy Thanh nói, ông ta đã là người sắp chết, vốn dĩ không nên lôi Thẩm Quát xuống nước. Nhưng tội che giấu không báo phải tịch biên gia sản, ông ta không thể vì mình mà liên lụy đến già trẻ lớn bé trong nhà.
Ý người kia là, tờ giấy đó do chính Thẩm Quát viết. Nàng cũng đã xem thử tờ giấy nọ, ngay cả cha nàng cũng không nhận ra chữ viết trên tờ giấy ấy có khác gì với chữ viết của mình không.
Phủ của Ngụy Thanh đã bị niêm phong, nhưng gia quyến của ông ta có tất cả mười sáu nhân khẩu. Thẩm Hành đã dò hỏi xung quanh, hóa ra thê tử của ông ta đưa con nhỏ và mẹ già lén lút dời đến một ngôi miếu đổ nát ở phụ cận kinh thành.
Chạng vạng tối, nàng và Tô Nguyệt Cẩm cùng đến thăm nơi đó. Tường không che nổi mưa, cửa không chắn được gió, một gian miếu thờ đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Bên trong có một nhóm người quần áo lam lũ, thượng vàng hạ cám đủ cả, vừa nhìn thấy họ, trong ánh mắt tràn ngập nỗi đề phòng. Thẩm Hành chia màn thầu và bánh bao nhân thịt đã chuẩn bị từ trước cho từng người, cuối cùng mới tìm ra gia quyến Ngụy gia quần áo tả tơi ngồi trong góc khuất.
Trên mặt họ lấm lem bụi bẩn, thời tiết xuân hàn mà chỉ mặc một tấm áo mỏng manh. Ngụy phu nhân ưỡn lưng thẳng tắp, cúi đầu chào họ, không hề mất đi phong phạm đoan trang, cẩn thận của phu nhân nhà quan.
Thẩm Hành đã từng nghe cha mình kể lại, Ngụy phu nhân Nhạc Sầm cũng là tiểu thư nhà thư hương môn đệ, dù nhà mẹ đẻ không phải kinh quan, nhưng phụ thân cũng là một quan văn tứ phẩm ở một tỉnh. Khi Ngụy đại nhân còn tại chức, ông cũng chiếu cố cho vị nhạc phụ này không ít. Có lời đồn đại rằng, Ngụy Thanh nhận tám mươi vạn lượng vàng kia cũng là vì trưởng tử Nhạc gia là Nhạc Lăng Vũ bị kiện tội giết người, cho nên cần có tiền dàn xếp.
Nhưng khiến người ta khó hiểu là, sao Ngụy gia sa sút mà không tìm nhà mẹ đẻ của mình để xin cứu viện? Thẩm Hành là người thẳng thắn, nghĩ thế là hỏi ra miệng luôn, nhưng chỉ đổi lại một nụ cười ảm đạm của Ngụy phu nhân. Đột nhiên nàng hiểu ra, đằng sau nụ cười kia là chua xót bao nhiêu.
Đúng vậy. Còn tiền còn bạc còn huynh đệ, hết tiền hết bạc hết ông tôi. Từ cổ chí kim, giàu có thì xa mấy cũng thân, còn bần hàn thì gần đâu cũng lạ. Có lẽ Nhạc gia cũng thế.
Mẫu thân của Ngụy đại nhân là Ngụy lão phu nhân, từ nhỏ đã bị ngốc, cứ mơ mơ màng màng, có khi còn kéo tay tôn nhi của mình rồi gọi tên của Ngụy đại nhân. Thẩm Hành nhìn thấy cảnh ấy đã thấy lòng khó chịu. Chuyến đi lần này, vốn dĩ nàng không mong sẽ tìm được chứng cứ gì, chỉ mong có thể xem bệnh cho vị lão phu nhân này.
Tuy Ngụy Thanh nói đã làm liên lụy khiến Thẩm Quát phải ngồi tù, thế nhưng ông ấy vẫn nhiều lần giúp đỡ Thẩm gia, ơn tri ngộ giống như tái tạo. Phần tình nghĩa này, cả đời Thẩm gia đều ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Hành nói với Ngụy phu nhân ý định ngày hôm nay mình đến, bà ấy vô cùng kinh ngạc, sững sờ một lúc lâu mới nói một câu: “Chưa bao giờ dân phụ hỏi đến chuyện triều đình, chuyện của Thẩm gia, dân phụ có lòng mà không giúp được gì cả.”
Nàng không nghĩ đến bà ấy sẽ suy nghĩ như vậy. Thẩm Hành hơi bất đắc dĩ, nàng đành ngồi xổm xuống bên cạnh Ngụy phu nhân. “Phu nhân lo xa rồi, tiểu nữ đến đây chỉ muốn góp một phần sức lực nhỏ bé cho Ngụy gia. Từ khi gia phụ vào làm quan, ông vẫn nhờ sự đề bạt của Ngụy đại nhân, lần này chỉ vì báo ơn, thật sự không có ý nào khác, kính xin phu nhân yên tâm.”
Việc Nhạc Sầm nghi ngờ, Thẩm Hành cũng không thấy bất ngờ. Thử nghĩ mà xem, khi bà ấy gặp rủi ro, đến cha mẹ ruột còn vội vàng cắt đứt quan hệ với bà ấy, không cứu tế cũng chẳng cứu viện, thử hỏi liệu bà ấy còn tin ai trên thế gian này được nữa?
Ngụy phu nhân không ngờ Thẩm Hành lại thẳng thắn như vậy, ánh mắt chân thành đó khiến cho hai mắt bà rưng rưng: “Thẩm cô nương, đa tạ cô.”
Chỉ sáu chữ đơn giản như vậy, bà lại vừa nói vừa khóc không thành tiếng. Hàm răng trắng bóng cắn chặt nỗi đắng cay, đúng là thế đạo vô thường, tình thân lạnh nhạt, thật bi ai.
Thẩm Hành sắp xếp cho gia quyến Ngụy gia ở tạm căn nhà thuê lại của người dân, bạc thuê nhà là nàng mượn của Tô Nguyệt Cẩm. Coi như là một phần tạm ứng trước trong bổng lộc của cha nàng.
Lúc đó, Tô thiên tuế vô cùng sảng khoái móc bạc ra, ngay trước mặt đám người nhà họ Ngụy, hắn quan tâm, nói: “Của ta không phải là của nàng à, con cũng có rồi, còn tính toán những thứ này gì nữa.”
Đối mặt với hàng loạt cặp mắt hâm mộ và sửng sốt của đám người kia, nàng run rẩy vươn đôi tay nhỏ bé ra nhận bạc, “họa từ miệng mà ra” quả thực là chân lý. Không bao giờ nàng muốn ra khỏi cửa cùng với Tô Nguyệt Cẩm nữa!!!
Khi cáo biệt, ngoài dự liệu của nàng, Ngụy phu nhân chạy nhanh hai bước đuổi theo: “Cô nương chờ một chút, bận rộn hơn nửa ngày trời, tóc mai cũng loạn cả rồi.”
Bà vừa nói xong cũng vừa kịp đuổi theo. Hai tay nắm chặt rồi lại thả ra mấy lần, trong phút lơ đãng, bà nói khẽ vào tai nàng như vậy: “Tiểu phụ nhân không biết nhiều về việc triều đình, nhưng trước khi lão gia nhà ta bị bắt vào tù đã nói với dân phụ, Vương Bỉnh Thừa có quan hệ thân thiết với Lâm thừa tướng. Cô nương có thể trở về hỏi Thẩm đại nhân xem thử, tờ giấy này, có phải lúc trước đã từng qua tay ông ta không?”
Thẩm Hành ngạc nhiên ngước nhìn, Ngụy phu nhân đã xoay người rời đi. Nàng hiểu ý của bà, Ngụy gia đã lưu lạc đến bước đường này, bà ấy cũng không muốn gặp phải phiền phức gì hơn nữa.
Cả đời Ngụy đại nhân sống thanh liêm, nhận hối lộ cũng chỉ để giúp người khác chứ chẳng phải bản thân ông. Chỉ trách người đời bạc bẽo, vì bản thân, vì tiền tài chứ chẳng có tình người.
Nàng sắp xếp cho người nhà họ Ngụy ở một khu không phải nằm trong kinh, gần rừng núi lại xa cách đô thành. Địa thế dựa vào núi, sát cạnh sông, cũng không phồn hoa giống như trong thị trấn.
Nhưng dân chúng ở đây lại vô cùng giản dị, cuộc sống tự cấp tự túc và khá là đầy đủ. Lúc từ thị trấn đi ra, trời đã chạng vạng tối, chỉ còn ráng chiều lưng chừng ở đằng xa, phong cảnh hệt như một bức tranh cổ xưa, chỉ kém yên tĩnh hơn một chút. Chân còn chưa đi được vài bước, nàng nhìn thấy một người đàn ông cường tráng đang túm đánh một phụ nhân tóc dài.
“Con mẹ nó, ngươi tưởng mình là nha hoàn nhà giàu đấy hả? Động một tí là nói người không khỏe, không làm được việc của nhà nông, lão tử đây nuôi không ngươi chắc?”
“Từ khi được gả đến đây cũng chẳng phải hoàng hoa khuê nữ, lão tử đây chịu nuôi ngươi với khoản tiền bồi thường kia đã là hết tình hết nghĩa rồi, đừng tưởng có vài phần nhan sắc mà được đà lấn tới nhé.”
Tên tráng hán kia càng nói càng hăng say, động tác cũng càng lúc càng tàn nhẫn. Người phụ nữ bị túm tóc không sao đánh lại được, chỉ còn cách cố gắng xin tha: “Đương gia, đừng đánh nữa. Nước ở trong chậu kia, thiếp đã cố gắng đi lấy rồi. Nhưng mà đường núi không dễ đi, làm đổ đến mấy lần. Ông buông lỏng tay một chút, thiếp sẽ mang nó lại đây.”
Tuy rằng đã lập xuân, nhưng trời vẫn còn se lạnh. Đặc biệt là nơi kề núi thế này, lạnh hơn nhiều so với kinh thành. Phụ nhân kia chỉ mặc áo mỏng tanh, da tay nứt nẻ, đỏ hồng, cả người rét run. Thẩm Hành không phải là hiệp nữ chuyên làm việc nghĩa, nhưng đời này nàng hận nhất thứ nam nhân chỉ biết đánh nữ nhân, không nói hai lời, nàng tiến lên phía trước, đá bay tên tráng hán kia ra xa mấy mét.
“Cậy khỏe mà đánh vợ mình, khí phách ghê ha. Cô không sao chứ?”
Cởi áo choàng bằng lông cừu trên người xuống, khoác lên người phụ nhân kia, Thẩm Hành khẽ hỏi thăm. Vừa dứt lời, đối phương muốn ngẩng đầu lên lại vì nghe giọng mình mà rụt cả người lại, Nàng thấy lạ nên đành cúi đầu nhìn, đối diện với nàng là một gò má sưng đỏ chưa kịp tránh đi. Người này là…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT