Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Thất công chúa và Lưu Nhã Quân đứng phía sau kinh ngạc thốt lên, Thẩm Hành dồn hết sức lao tới trước nhưng vẫn cách xa một bước.

Thấy chiếc bụng tròn kia sắp ngã lăn xuống đất, không ngờ bên tai lại vang lên tiếng gió vút qua.

Làn váy tím nhạt phiêu bồng vẽ thành một đường cong xinh đẹp giữa không trung, ngay lúc Trương Vãn Quân sắp ngã sấp xuống đất thì thoáng cái đã có người đón được.

Tất cả mọi người đứng đó đều choáng váng, đờ đẫn nhìn nữ tử lạnh lùng vừa đột nhiên xuất hiện. Nàng ấy ôm Trương Vãn Quân, khuôn mặt sắc sảo hơi nhíu lại, rồi nói một câu vô cùng khó hiểu.

“Đứng đây tìm chết à?”

Sau khi nhìn rõ nữ nhân kia, Tô Nguyệt Hoa và Lưu Nhã Quân vội vàng quỳ xuống đất, Trương Vãn Quân còn sợ sệt đến nửa ngày cũng không nói ra lời.

Nữ tử mặc bộ váy dài màu tím nhạt tao nhã kia, không ai khác, mà chính là người đang dưới một người trên vạn người – Hoàng Hậu nương nương. Trương Vãn Quân run khóe môi cầm cập, cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt giả vờ đáng thương.

Ai ngờ Hoàng Hậu nương nương vĩ đại lại chẳng có ý nhìn xem, sau khi đỡ lấy nàng ta thì không chút kiên nhẫn vội buông tay.

Lưu thiên kim bên cạnh thấy thế thì chớp vội thời cơ, lo lo lắng lắng chỉ vào Thẩm Hành bẩm tấu: “Hoàng Hậu nương nương minh giám, mới vừa rồi Thẩm Hành đẩy ngã Lâm phu nhân, mưu toan giết chết đứa bé trong bụng nàng ấy, đúng là làm cho người ta run sợ. Thỉnh cầu Hoàng Hậu nương nương thay Vãn Quân phân xử, cho nàng ấy một câu trả lời.”

“Nhi thần cũng có thể làm chứng, là Thẩm Hành đẩy Trương Vãn Quân. Đường đường là một tiểu thư quan gia nhưng lòng dạ lại độc ác đếnvậy, đến một đứa bé chưa chào đời mà cũng không buông tha.”

“Chúng nô tỳ cũng có thể làm chứng.”

Người ta vẫn nói cây ngã do người đẩy, cái cây Thẩm Hành này vốn gốc rễ chẳng sâu, các nàng cùng nhau đẩy, cũng ung dung nhẹ nhàng.

Ý đồ mưu hại dòng dõi người khác, tội này quả là nghiêm trọng. Nhìn “nhân chứng” quỳ đầy đất, lần đầu tiên Thẩm đại tiểu thư bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nhân phẩm của mình sao lại kém đến mức độ này, đến Thất công chúa chưa gặp qua vài lần và mấy nha hoàn lần đầu gặp gỡ cũng đều ghét nàng như vậy.

Miệng đời nung chảy vàng, nàng có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa.

Thế nhưng, ngoài dự liệu, Hoàng hậu nương nương lại không hề thấy chuyện này có gì to tát.

“Các ngươi muốn làm chứng cái gì? Tự nàng ta không đứng vững, liên quan gì tới Thẩm Hành đây?”

Mặc dù bà không nhìn thấy tình hình lúc đó, nhưng lúc đón được nữ nhân kia, rõ ràng bà cảm nhận được, nàng ta theo bản năng đã chếch người về phía bên phải chỗ có ít sỏi đá nhất, có thể giảm bớt thương tổn cho chính mình. Người bị người khác đẩy ngã bất ngờ thì sao có thể dự đoán được phương hướng mà ngã xuống? Cái trò vặt vãnh này, bà lăn lộn trong cung bao nhiêu năm còn nhìn thấy ít sao?

Nếu câu này do Thẩm Hành tự nói, thì dù nàng có thanh minh mãi cũng khó địch nổi miệng lưỡi nhiều người, nhưng lời kia lại là do Hoàng Hậu nương nương nói đấy, nhất thời tất cả chẳng còn ai dám cãi.

Sắc mặt Trương Vãn Quân cứng đờ, nhưng lại vô cùng thông minh khi im lặng, chỉ tỏ vẻ khúm núm liếc mắt lén nhìn Thất công chúa.

Tình cảnh phút chốc đóng băng, Hoàng Hậu nương nương cũng không thèm để ý, bà thong thả đi tới trước mắt Thẩm Hành, mặt vô cảm nói:

“Trong cung ta nuôi một con chồn tuyết mắt đỏ, con có muốn qua xem không?”

Chồn tuyết, mắt đỏ?

Đề tài vừa chuyển sang này cũng quá không liên quan ấy nhỉ.

Thẩm đại tiểu thư ngơ ngác nhìn bà. “Ngài nói, là Bạch Thánh Huyên sao?”

Cái tên họ kia Tô Nguyệt Cẩm từng nhắc tới, sủng vật khó nuôi?

Trên mặt Hoàng Hậu nương nương vẫn là dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng như cũ, chỉ có điều trong ánh mắt lại có thêm chút tâm tình khó hiểu. Có vẻ như là... đắc ý?

“Chính là nó. Ta dẫn con đi xem, nhìn nó trông rất đẹp.”

Bà nuôi nhi tử đúng là chẳng ra sao, nhưng riêng con chồn tuyết này thì nuôi quả không tồi.

Thẩm Hành chật vật cất tiếng: “Bây giờ, đi ngay sao ạ?”

Xin ngài, tốt xấu gì cũng nhìn qua mấy thiếu nữ... miệng sắp sùi bọt mép kia chứ?

“Không thì sao chứ?” Bà nhíu mày.

Nhưng mà sự thực chứng minh, Hoàng Hậu nương nương vẫn còn chút mắt nhìn, bởi vì trước khi nhấc chân đi, lão nhân gia ngài vẫn rất trịnh trọng nói với các nàng một câu:

“Ta muốn khởi giá, các ngươi cũng nên đi ăn cơm đi.”

Dáng vẻ như thể ta đây rất là bận rộn trăm công nghìn việc, nhưng ai sáng suốt đều hiểu ra, vị nương nương này xưa nay chẳng làm được chuyện gì đứng đắn.

Trương Vãn Quân nghe vậy thì yên lặng nâng khăn gạt lệ, dáng vẻ oan ức cực kỳ.

Thất công chúa ở bên nhìn thì đâu thể đành lòng, nàng không cam lòng rê đầu gối lên vài bước.

“Nhưng mà mẫu hậu, vừa rồi rõ ràng nhi thần thấy Thẩm Hành đẩy Trương Vãn Quân, ngài như vậy... ”

Nàng ta không dám nói bà làm vậy là bất công thiên vị, nhưng cũng không muốn cứ như thế mà buông tha Thẩm Hành.

Mỗi một kẻ đương nhiệm sẽ đều tự động tưởng tượng người tiền nhiệm thành kẻ địch giả tưởng, Thẩm đại tiểu thư quỳ thôi cũng trúng đạn, nàng càng sâu sắc ý thức được rằng, sau này mình ít đi ra ngoài là tốt nhất.

Hoàng Hậu nương nương sửa sang lại làn váy, ném lại một câu:

“Nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật. Nếu mắt đã không tốt thì nên dụng tâm suy nghĩ nhiều hơn một chút, tuổi còn trẻ quá mà, sao lại không có đầu óc như vậy chứ.”

Sau đó, bà cũng chẳng nhìn vẻ mặt đối phương, trực tiếp lôi Thẩm Hành ngồi lên phượng giá tiến cung.

Lời nói này kỳ thực còn có thâm ý khác, chỉ tiếc Tô Nguyệt Hoa không thể hiểu được ý tứ kia. Trương Vãn Quân siết chặt khăn lụa trong tay, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Thẩm đại tiểu thư chưa từng vào cung, ngoại trừ vài lần ăn qua ngự thiện cha nàng mang về, nàng không hề có bất cứ liên quan gì tới cung cấm. Ngồi ở trong phượng liễn to đùng, đột nhiên nàng lại lý giải được, vì sao mỗi lần xuất hành người trong cung lại phải phô trương như thế.

Bởi vì đoạn đường từ khi “Xuất môn” đến khi “Hồi môn” này, không phải xa bình thường. Hoàng Hậu nương nương ngồi xếp bằng trên đệm lót màu vàng kim, hào phóng lấy một quyển thoại bản ra đưa cho nàng.

“Cầm giết thời gian đi, xem xong là đến nơi rồi.”

Nàng cúi đầu nhìn độ dày của quyển sách kia, im lặng nhận lấy. Hai người đều không phải người nói nhiều, dọc đường đi mỗi người đều đọc đến cực kì thích ý.

Trên đường tiến vào Nguyệt Hoa Môn, đột nhiên Hoàng Hậu nương nương lại nghiêm túc hỏi nàng.

“Vừa nãy ta bỏ đi như vậy có phải không giữ mặt mũi cho Tô Nguyệt Hoa không nhỉ?”

Cho dù không phải con ruột của mình, nhưng hình như cũng phải làm cho ra vẻ.

Thái dương Thẩm Hành rần rật lên, nàng thật lòng rất muốn hỏi một câu.

Có phải phản ứng của ngài đã quá chậm rồi không? Thất công chúa cũng đã cách xa tới mức chỉ còn một chấm đen, ngài có định bay sang kiếm lại cho nàng ta chút thể diện không đó?

Nhưng ngoài miệng nàng cũng chỉ có thể cứng ngắc đáp một câu:

“Thần nữ ngu dốt, cũng, cũng không hiểu lắm những thứ này.”

Hoàng Hậu nương nương phút chốc lại xoay chuyển, “Nhưng mà hôm qua mẹ của Tô Nguyệt Hoa mới lấy mấy thứ đồ sứ ở chỗ ta, ta không ưa con gái nàng ta, hình như cũng không có vấn đề gì.”

Thẩm Hành ngẩng mặt nhìn trời, nàng cảm thấy, Tô Thiên Tuế trưởng thành thành dáng vẻ không đáng tin như bây giờ, đúng là không thể không có công lao của Hoàng Hậu nương nương.

Phượng Miên Cung còn sang trọng hoa lệ hơn so với tưởng tượng của nàng, bên ngoài rường cột trạm trổ uy nghi không gì nói hết. Nhưng khi đi qua mấy đoạn hành lang, Chính Điện mới thực sự hiển lộ dáng vẻ chân thật nhất của cung điện này.

Cỏ dại rậm rạp, rừng rậm xanh um, che đậy hết châu ngọc xa hoa bên dưới, khiếu thưởng thức đặc biệt này quả nhiên y hệt Tô Thiên Tuế. Chỉ có điều Hoàng Hậu nương nương vẫn cao hơn một bậc, bởi vì ngay cả lá rụng đầy đất ngài ấy cũng không cho người ta quét dọn.  Hai người bước trên thảm lá rụng rậm rạp, cảm giác mờ ảo như thể bước trên mây.

Thời điểm Bạch Thánh Huyên lên sàn quả nhiên vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác. Một khối tròn vo trắng như tuyết, cười to “khanh khách” lao xuống từ mái hiên, như sấm chớp rạch ngang trời.

Chỉ là, tia chớp này có hơi bị to, cho nên nói nó giống một đám mây to nện xuống mặt đất mới càng thêm chân thực. Trước đây Thẩm Hành chưa từng tiếp xúc với thứ động vật này, cũng không nghĩ tới nó có thể phát ra tiếng cười như người vậy. Nhưng thấy cục tròn trắng như tuyết kia tung tăng cọ tới co lui bên chân Hoàng Hậu nương nương, con mắt đỏ như mã não cũng vô cùng đặc biệt mới mẻ.

Có vẻ tâm tình của Hoàng Hậu nương nương không hề tệ, hình như còn muốn ôm nó lên sờ một cái, chỉ là vừa ôm được một nửa lại vì nặng quá mà không thể không vứt lui xuống đất.

Bụi mù tung bốn phía, Bạch Thánh Huyên ngã chỏng vó lên trời, nằm dưới đất ” a a” bất mãn, ăn vạ dùng móng vuốt khua hết mấy thứ hỗn tạp trên mặt đất đến chân nương nương, chất a chất a, như thể muốn chôn.

Thẩm Hành nhìn thấy thú vị, buột miệng nói một câu: “A Bạch mập mạp này, nhìn thật đáng yêu.”

Nàng thật lòng khen ngợi, nhưng vẻ mặt của Hoàng Hậu nương nương dường như hơi quái dị.

“Bạch Thánh Huyên, không thích người khác gọi nó là A Bạch.”

Nó có thể nghe hiểu tiếng người à? Thẩm Hành kỳ lạ nghiêng đầu, “Gọi thì sẽ làm sao ạ?”

Vừa mới nói xong, trong nháy mắt nàng đã bị cục lông tơ tròn vo kia nhảy lên tập kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play