“Vương gia, nhiều người chạy việc bán trong chợ đêm đều là những đứa trẻ không có cơm ăn trong thành, họ và Tiểu Nhị không cha không mẹ, vì phải sống mới giúp việc Trương Ngũ làm mấy chuyện trộm gà trộm chó như thế. Van cầu Vương gia khai ân, cho họ một con đường sống.”
Khuôn mặt thằng bé vẫn còn non nớt, mặc bộ đồ nhỏ lên người nhưng cũng rộng thùng thình. Thân thể gầy đến trơ xương, như thể chỉ dư lại một miếng da phủ trên xương cốt, còn bao nhiêu đứa bé cũng như cậu nữa, phải chịu khổ sở đến thế.
Thẩm Hành bất giác nắm chặt chén trà trong tay.
Chợ đồ cổ tên là Đào Lăng, là nơi tìm kiếm những mặt hàng đáng giá để giao dịch. Người muốn đến chợ đêm Đào Lăng này đều là người tiền dắt đầy đai. Nếu âm thầm móc được thì tất nhiên là tuyệt, nhưng nếu đụng phải ai lợi hại, dù bị đánh cho tàn phế cũng là chuyện bình thường.
Bọn họ nhẫn tâm thế nào mà lại bắt nạt những đứa bé không cha không mẹ như thế!
Người cửa son rượu thịt, người đông lạnh bên đường.
Dù vương triều có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể xóa hết mọi dơ bẩn trong cuộc sống.
Luôn có những người như vậy, là tầng lớp thấp nhất trên thế giới này, bọn họ mò mẫm trong những góc nhỏ tối tăm chật hẹp nhất, thậm chí chỉ cần ăn một bữa cơm no cũng là hạnh phúc lắm rồi. Sống thấp kém như thế, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Nàng cúi đầu nhìn chiếc chén trà thanh hoa đế trắng, giai cấp luôn là thứ khó vượt qua nhất trên thế gian này.
Chén trà trong tay đột nhiên bị một bàn tay rõ từng khớp xương cầm đi, nàng nghe Tô Nguyệt Cẩm đứng bên cạnh nói: “Có bao nhiêu người thì nuôi bấy nhiêu, mấy triều quan chết đói cũng phải để cho dân chúng ăn no”.
Thẩm Hành ngỡ ngàng nhìn hắn, gò má vẫn tuấn tú hững hờ như ngày đó giữa rừng xanh trúc rậm, nhưng trong mắt lại là sự kiên định nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Hắn quay qua nhìn nàng, từ tốn nói ra từng chữ: “A Hành, cô đang dùng cái chén của ta đấy.”
Những gì không thấy được lúc trời sáng thì sẽ được thực hiện vào ban đêm, buổi gặp gỡ Vương chưởng quỹ tiếp theo cũng được sắp xếp vào buổi tối.
Lúc hai người đi tới Lưu Phương cư, ngay cả chó hoang trên đường cũng ngủ hết.
Thẩm Hành ngáp dài nhìn ông già tinh thần phấn chấn đằng kia, nàng nghĩ có lẽ ông ta nên suy nghĩ tới nghề ‘đánh mõ cầm canh’ mới phải, so với nghề lừa bịp thì thích hợp với lão biết bao nhiêu.
“Thật khổ cho hai vị quý nhân quá, chúng ta giờ phải đi xuống mật đạo này, không xa lắm đâu, nói chuyện một lúc sẽ tới”. Vương chưởng quỹ đẩy đống cỏ dại chồng chất trước tấm bia mộ rồi nói.
Ở nơi này, không riêng gì cổ vật mà những “người có nghề” còn đem bán cả những thành phẩm đã được “đánh bóng” thành đồ cũ, nơi thuận lợi nhất chính là khu vực sau mấy tấm bia mộ này đây.
Sự thực chứng minh, suy đoán này vô cùng chính xác.
Nhưng mà bọn họ không ngờ rằng, tấm bia mộ kia chỉ là lối vào, còn chợ đêm thực sự lại ở phía ngoài thành.
Thẩm Hành vuốt mắt, thích ứng với vẻ mông lung trước mặt.
“Chỉ đi mua một khối nghiễn thạch, người không biết còn tưởng chúng ta đang đi tìm bảo tàng gì nữa”. Nàng thuận miệng nói, nhưng thực ra là để nhìn rõ xem trên tấm bia đá kia khắc tên người nào.
Trên đường đi, bọn họ bị một miếng vải đen dày bịt mắt. Nếu không tranh thủ nhớ một số đặc điểm lúc này, chỉ sợ nếu có tới tìm lại cũng sẽ gặp khó khăn.
Vương chưởng quỹ tất nhiên không phải dạng vừa, ông vừa bước vừa cười nói: “Đây là quy định của chợ đêm, nếu có đắc tội với hai vị cũng mong được hai người tha thứ”. Nếu không thể loại bỏ nghi ngờ thì ông phải tìm ra lý do lấp liếm.
“Cái gì mà quy với định, giờ hơn nửa đêm rồi Diêm vương cũng không thèm quản chỗ này, vậy mà nhiều người lại kiêng kị thế nhỉ”. Nàng nói tiếp. “Ta thấy chỗ này hình như là mồ mới, nếu mà có người đi qua thì ai cũng phải cúi đầu bái lạy mà”.
“Ngài không sống ở Vũ Thành nên không biết được quy củ của nơi này đâu.” Ông lão cười cười, lần thứ hai đứng che phía trước nàng, “Nếu là mồ mới không được người ta bái tế thì sẽ ngủ không yên. Còn nếu mồ yên mả đẹp, chỉ đi ngang qua thì lại không nên kinh động mới đúng, ngài nói phải không?”
Thẩm Hành không muốn khiến hắn nghi ngờ, nàng hơi dừng bước rồi cười nói: “Cái miệng của Vương chưởng quỹ sao mà nói hay thế”.
Người này tên là Vương Đức Thắng, trên phố còn có một biệt hiệu khác là Tiếu Diện Hổ, có quan hệ thân thiết với Trương Ngũ gia ở chợ đêm, có người nói con gái của ông là Vương Tuệ Vân được gả cho cháu trai của Trương Ngũ.
Bây giờ ông chỉ mới quá năm mươi, cả nhà già trẻ chưa từng xuất hiện ở Vũ Thành, nếu có ai hỏi thì chỉ nói quê ở Lộc Thành mà thôi.
Lộc Thành cách nơi này hơn hai đường núi dài, mỗi khi tết nhất, thê tử con cái của ông sẽ có mặt nhưng không lại không hề mệt mỏi vì quãng đường xa. Điều này có thấy, gia quyến của ông ta có thể đang sống trong chợ đêm này.
Bắt ông ta lại không bằng tìm hiểu nguồn gốc, nếu Vương Đức Thắng vào đại lao rồi lại không chịu dẫn đường tìm chợ có khi lại phí công một hồi.
Đường mật đạo có vẻ rất rộng, đã qua nhiều năm, tuy lối vào chật hẹp nhưng vẫn cho thấy dấu vết ra vào rất nhiều lần. Đây lại là nơi hẻo lánh, ẩn giấu bí mật, nhìn từ xa thì chẳng thể tìm ra dấu vết gì.
“Mấy người phía trước kia, làm gì thế?!”
Giữa mùi đất bùn nồng nặc, vừa ra khỏi cửa hầm đột nhiên có tiếng người gọi lại.
Một nhóm người cầm đuốc từ từ đi tới, có lẽ là thủ vệ tuần tra ban đêm.
Vương chưởng quỹ thầm than một tiếng, vội vàng che giấu cửa mật đạo, vừa nhanh chóng lôi họ sang hướng khác. Ba người chạy rất nhanh, nhưng cỏ dại dưới chân lại làm chậm tốc độ đi không ít, cuối cùng vẫn bị nhóm người kia bắt lại.
“Tối rồi không ngủ còn ra đây làm gì?” Một tham tướng mang đao lớn đến gần, áo bào màu lam đen, là trang phục của Ngự lâm quân.
Thẩm Hành lén lút liếc nhìn Tô tiểu Vương gia cạnh bên, dùng ánh mắt ra hiệu, sao ngài không nói họ đêm nay đừng đi tuần chỗ này chứ? Lần này không dễ xử lí rồi.
Lính tuần tra ngoại vi tuy nằm trong tam quân nhưng lại không phải biên chế của đại nội, cho nên chưa từng nhìn thấy chủ nhân của mình cũng là điều dễ hiểu. Thẩm Hành không sợ điều này, chỉ lo tên Vương Đức Thắng bị dọa sợ mất mật, lần sau không dám dẫn họ tới nữa thôi.
Trả lời nàng vẫn là một ánh mắt cực kì bình thản của người nào đó.
Hắn quên.
Vương Đức Thắng bị dọa đến mức mồ hôi lạnh đầy người, nét mặt già nua trắng bệnh cười nói: “Không, không làm gì hết, ta nhớ cha nên mới cùng người nhà đi thăm mộ ông một lúc”.
“Nhớ cha?” Tham tướng hừ lạnh, cầm cây đuốc rọi sang tấm bia mộ gần nhất: “Cha ông tên là Lưu Xuân Hoa à?” Đây rõ là mộ của một cô gái.
Vương chưởng quỹ ở Vũ Thành đã nhiều năm, nhưng gặp phải lính tuần đêm thì đây đúng là lần đầu tiên, bên thái dương rỉ ra từng giọt mồ hôi lớn: “Tiểu nhân đến thăm rồi, giờ tiện đường sang xem nương ta”.
Vừa mới nói xong, khóe mắt liếc sang mấy chữ màu đen chói mắt trên tấm bia mộ. Đây rõ ràng là mồ mới của một nữ tử chưa cập kê, mới hai mươi lăm tuổi, ‘nhi tử’ như ông làm sao đã ra đời. Làm trộm gặp qua, khéo đưa khéo đẩy cũng có lúc sai lầm, huống chi lần này lại là cấm vệ hoàng gia.
“Đây là mẹ kế, chưa kịp xuất giá đã tắt thở rồi.”
Tô tiểu vương gia đứng bên cạnh thong thả giải thích, qua loa mà lại vô cùng thành khẩn.
Có lẽ là chưa từng thấy ai dám lừa gạt thị vệ hoàng gia như thế, người vây bốn phía đều cứng đờ ra. Hắn nghênh ngang đi về phía trước, ‘thức thời’ nhét vào tay tham tướng ngân phiếu một trăm lượng.
“Cầm uống rượu.”
Hối lộ thì có thể lén lút một chút được không?
Tên tham tướng kia đứng đờ tại chỗ, mắt trừng càng lúc càng to, Thẩm Hành thấy thế thì vội kéo ống tay áo của Tô Nguyệt Cẩm lại.
Hắn có vẻ không vui, nhưng lại rất biết nghe lời rút ra thêm hai tờ nữa.
“Cho nhiêu đó thôi, số bạc còn lại ta còn muốn mua đồ.”
Phản ứng của tham tướng kia cũng hết sức gọn gàng.
“Người chết đã chết rồi, người sống còn có thể tận hiếu đến vậy đúng là không dễ.” Nói xong, hắn cất ngân phiếu vào rồi trực tiếp mang người đi, bước chân lảo đảo, nhưng biến đi lại cực kì nhanh chóng.
Thẩm Hành và Vương Đức Thắng liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy, quả nhiên có tiền có thể sai ma gọi quỷ, câu châm ngôn này lúc nào cũng là đạo lí.
Trong nhóm người vừa rời đi.
Một tiểu thị vệ chính trực lo lắng nói: “Đại nhân, vừa rồi nam tử kia nói bậy mà, chúng ta phải bảo ông lão đó dẫn tới mộ phận của cha hắn mới đúng”.
Tham tướng nghe vậy cũng không hề dừng bước chân, hắn gõ lên đầu tên này một cái: “Xem mộ phần cha ngươi ấy! Đi nhanh lên.”
Nam tử như mây như gió vừa rồi chính là Thiên Tuế gia đó, Thiên Tuế nói đó là mẹ kế của ông lão kia, chứ có nói là mẹ ruột thì cũng đúng là mẹ ruột.
Yên lặng giữ chặt ngân phiếu trong tay, trong mắt hắn ngập tràn nước mắt: Vương gia a, ngài lớn như vậy rồi còn dọa người của mình lúc nửa đêm, sao mà nhìn cho được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT