Tuấn Kiệt đứng bên cạnh Quang Dương nhìn cậu lo lắng mà chẳng biết làm gì. Ông biết mình có lỗi với Tuấn Kiệt nhiều lắm, cả đời nay ông biết mình không thể mang đến hạnh phúc. 

Cánh cửa mở ra, trong mắt Quang Dương lóng lánh. Bác sĩ bảo Hà Uyên đã qua cơn nguy kịch. Bất giác ông vui mừng nhào đến ôm lấy Tuấn Kiệt, nhưng rồi lại nhớ về điều gì đó lại lui về. Đúng rồi, người đàn ông này đã có gia đình không còn là của ông nữa. Tuấn Kiệt khó chịu khi Quang Dương tránh né mình, ông nhìn theo bóng dáng Quang Dương mỗi lúc một xa, trong lòng rơi lệ cùng oán hận.

Quang Dương vừa đến cầu thang đã gặp được một người phụ nữ trên tay bế một đứa bé đang khóc òa. Thấy ông, bà vui mừng cười. - Quang Dương, nhóc Tiến cứ khóc hoài không dứt, nên phải làm sao đây?

Hoàng Minh nhìn đứa bé đau sót, đưa tay ra bé nhưng lại bị người bế mất, Dương Quang dỗ dành đứa trẻ đánh cái liếc cho Hoàng Minh. - Tránh xa tiểu bảo bối của chúng tôi ra, cả nhà các người chẳng một ai tốt lành cả.

Đứa trẻ vào lòng Quang Dương bế vỗ vỗ một chút đã nín, nó nhìn ông cười. Nụ cười đẹp biết mấy. 

Hoàng Minh im lặng theo gót Dương Quang đi đến phòng bệnh. Vừa đến đứa trẻ thấy mẹ mình liền mếu máo cọ ngoạy hé miệng ơ ơ a a đòi bế. Nhưng mà có được đâu, nó lại bật khóc. 

Vì trong bệnh viện dơ bẩn nên Dương Quang bế đứa bé về nhà còn Hoàng Minh thì ở lại chăm sóc Hà Uyên. Suốt trận đường về nhà, Tuấn Kiệt luôn theo sau Quang Dương.

Đến nhà, Quang Dương đặc em bé vào nôi trong phòng, nhìn nhìn Hoàng Tiến đưa ngón tay cái vào miệng mút mà nở nụ cười, đứa nhóc này thật đáng yêu mà cũng thật đáng thương, liệu nó có nên ở trên thế gian này. Phải cuống bếp pha sữa cho bé thôi.

Quang Dương xuống bếp vừa cầm hộp sữa bột lên liền có thứ gì đó từ sau lưng vồ lấy. Hộp sữa bột trên tay rớt xuống, bột sữa vương vãi khắp nhà. 

Quang Dương dường như cảm nhận được điều gì đó liền dùng sức đẩy nười sau lưng ra, hét lớn. - Tại sao anh lại vào đây được?

Tuấn Kiệt nhìn Dương Quang trả lời. - Anh leo rào vào...

Quang Dương chỉ ngón tay vào mặt Tuấn Kiệt tức giận. - Anh... anh... tôi sẽ đi kiện anh tôi đột nhập phi pháp vào nhà người khác...

Tuấn Kiệt nhếch mép cười. - Em kiện anh sao, đột nhập phi pháp, vậy tội anh luôn tội cưỡng bức bạo hành người khác luôn đi...

Lời nói vừa dứt ông đã nhào đến áp cả người Quang Dương xuống sàn, mạnh bạo xé toạt áo ông ra. Mạnh bạo hôn xuống miệng cắn xé đến có mùi máu tanh. 

Quang Dương ngạt thở, xô mạnh kẻ điên kia lấy lại từng hơi thở. - Đồ khốn, anh chính là thằng khốn, suốt cả đời nay tôi không bao giờ tha thứ cho anh.

Ngay giờ phút này Tuấn Kiệt thật sự rất giống kẻ điên, nhào đến đè rì Quang Dương xuống. - Anh chính là đồ khốn, là một thằng khốn đã mang lại cho em nổi đau. Nhưng anh không thể rời xa em, suốt cuộc đời này anh không thể rồi xa em... vì anh yêu em...

"Chát..."

Âm vang thanh thúy vang lên, lòng Quang Dương đau lắm. Ông có phải đang hối hận tại sao trước giờ lại cứ phải yêu một người đàn ông ngu xuẩn như vầy. - Tuấn Kiệt... anh điên rồi... hãy bỏ cái trò ngu này đi... anh nhớ rằng chúng ta không còn gì là của nhau, anh đã có gia đình, có vợ con... chúng ta đến đây là đi quá xa rồi...

Quang Dương nắm chặt cổ áo Tuấn Kiệt, như muốn mang cả thân thể chôn vào lòng ông ta. - Tôi hận anh, suốt đời này hận anh...

Dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Tuấn Kiệt ôm lấy Quang Dương đang nức nở vào lòng. - Quang Dương, anh xin lỗi. Em hãy giao tất cả nỗi đau lại cho anh, anh xin hứa, kể từ nay sẽ không bao giờ làm em đau thêm lần nữa. Hãy hứa đi dù có xãy ra chuyện gì em cũng ở bên anh, chỉ cần thế gian này có em thôi. Quang Dương...

Tuấn Kiệt đưa bở môi xuống, hai người dường như đang muốn cắn nuốt lẫn nhau, cắn nuốt cả nổi đau, cắn nuốt hết thực tại. Hòa hợp cùng nhau, mãi mãi bên nhau không bao giờ rời xa nữa.

......

Tuấn Phong chưa từng biết người đàn ông mà lòng oán hận bao nhiêu năm nay lại có một nổi đau như thế. Có lẽ nó đã quá sai lầm khi luôn trách ông ta. Và còn cả biết bao thắt mắc không lời giải.

- Sau đêm đó, tại sao cha mẹ vẫn chung sống sau tám năm, mà còn lại rất vui vẻ nữa.

Hoàng Minh nhìn Tuấn Phong trong lòng vừa oán vừa sót. - Chuyện không như con nghĩ đâu. Ba người bọn họ đã hứa sẽ cùng nhau một chỗ, nhưng mẹ con đau dễ dàng bỏ qua tất cả. Oán hận chồng chất lên người bà ta rất lâu, rất lâu. Có lẽ là suốt cả tám năm đi, bề ngoài bà ta vẫn tươi cười, thực chất bà đang suy tính một bụng chuyện ác.

Đêm hôm đó, tiếng chuông điện thoại reo cuối cùng vào mười hai giờ khuya. Giọng một người phụ nữ u ám bên đầu dây điện thoại. - Trò đùa của các người đã kết thúc rồi, tôi muốn chơi một trò khác, nếu như gia đình tôi còn ai sống sót anh hãy chăm sóc cho họ...

Hoàng Minh hoảng sợ khi tiếp đó là một loạt tiếng la hét. Và đêm đó, căn nhà đã xảy ra hỏa hoạn, mà người làm nên việc này chính là do mẹ Tuấn Phong. Người mà nó luôn yêu mến, là người đã làm tổn thương người khác, cướp mất sinh mệnh của cha nó cả chính mình rồi xém chút luôn cả nó. Người phụ nữ này là mẹ nó sao? 

Dòng nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, gần đây nó phát hiện mình khóc rất nhiều rồi. Nó đã thật sự trở nên yêu đuối khi không có Hoàng Tiến bên cạnh. Đau quá, Tiến ơi, tao nhớ mày, rất nhớ mày.

"Hoàng Tiến..." miệng bất giác gọi tên người nào đó.

Mọi chuyện dường như chỉ vừa mới bắt đầu, chuông điện thoại trong người nó ra lên. Nhìn một dãy số lại trong lòng nó có chút mon đợi lại có chút đau buồn. - A lô...

Một giọng nói nặng chịch từ phía đầu dây vang lên vừa gấp gáp vừa sợ hãi. - Thằng Tiến, có chuyện rồi...

Nhìn sắc mặt trắng bệch, Hoàng Minh chưa kịp hiểu gì nó đã điên cuồng chạy ra khỏi phòng. Hoàng Tiến có chuyện, tại sao lại xảy ra việc như thế được. Không bao giờ, không thể nào.

Địa điểm nói trong điện thoại là gần bệnh viện hơn một nghìn mét. Tuấn Phong điên cuồng chạy đến, khuôn mặt trắng bệch nhìn về phía con hẻm nơi cuối đường. Giữa một bọn người cầm nhiều thanh gỗ dài là hai dáng người nằm co lại dưới đất. Toàn thân là máu cùng bụi bẩn. Trong chớp mắt Tuấn Phong không ngần ngại quăng chiếc điện thoại trên tay đi, nhặt lấy một thanh sắt dài hơn một mét bên cạnh bãi rác, hét lớn nhào đến một đám khoảng sáu người đánh tới. 

- Lũ chó khốn nạn, tụi bây đánh chó phải biết mình mặt chủ chứ...

Thanh sắt đưa tới một cú từ trên cao hạ một lúc hai tên. Tuấn Phong nhanh nhẹn đánh bốn tên còn lại đang nhào đến mình. Thanh sắt lại một lần nữa giơ lên cao một tên tiếp theo bị hạ. Nhưng sau đó đầu óc Tuấn Phong trở nên choáng ván, trên trán chảy xuống một dòng chất lỏng ngã ngay ra mặt đất, co người lại cùng Hoàng Tiến ôm lấy nhau chịu đựng từng cây giáng xuống. Cho đến khi ánh mắt mờ dần không còn biết được gì nữa, tất cả điều chìm sâu vào trong bóng tối.

Những âm thanh hệ thống nhẹ nhàng vang lên, ù ù bên tai. Tuấn Phong từ từ mở mắt, nghe xung quanh là những tiếng khóc thảm thương. Nó đứng nhìn chú, Hà Uyên, Hải Kỳ mặt lặng lẽ cuối xuống không ai nói lời nào. Miệng chưa kịp hỏi đã thây một thân ảnh trắng từ trong phòng cấp cứu bước ra, Quang Dương đau buồn cuối mặt nói. 

- Em xin lỗi, em đã dùng hết sức lưc của mình rồi. Nhưng Hoàng Tiến đã...

Tiếp theo đó là một chiếc giường được kéo ra, thân ảnh quen thuộc bị một lớp vải trắng phủ lại. Hoàng... Hoàng Tiến... mày tại sao mày lại bỏ tao? Tao không tin... nó đau khổ tuyệt vọng ôm lấy cái đầu đau nhứt của mình hét. 

- Không, không thể nào? Mày không thể chết... Tiến... tao yêu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play