Chú nhìn nó ngây dại hồi lâu, ông trầm tư nói. - Chắc con biết chuyện của anh chị hai với Quang Dương?
Nó gật đầu. - Vâng.
Khuôn mặt Hoàng Minh dường như trở nên đau thương và khổ sở, ông tiếp tục nói. - Trước kia, đã rất lâu rồi, cha mẹ con chính là hanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Mẹ con hay đến nhà chúng ta chơi và rất được lòng nội con, bà rất muốn sau này lớn lên sẽ tính chuyện vợ chồng cho họ...
......
Càng lớn, Tuyết Minh (mẹ Tuấn Phong) càng trở nên xinh đẹp càng trở nên được bà nội yêu thích, ham muốn được mang về làm con dâu càng lớn. Nhất là khi bà nhìn thấy hai đứa trẻ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, với lại hai đứa ngày thường cũng rất thân thiết ăn ý. Suốt ngày là luôn miệng gọi Ngọc Lan là con dâu. Nhưng bà không biết rằng, con trai bà yêu thương lại cùng một nam nhân.
Ngày ấy lên cấp ba, Tuấn Kiệt càng lớn lên còn đẹp trai, tướng mạo khí chất điều toát ra hơi thở thanh xuân tràn trề. Còn Quang Dương, một cậu học sinh đáng yêu, chỉ biết vào mỗi buổi chiều ngồi dưới gốc cây vẻ lại ảnh người nam nhân chơi đàn dưới gốc hoa phượng. Không biết là cậu đang say mê tiếng đàn hay say mê người chơi. Ngày nào họ cùng ngồi liếc nhìn nhau, và đến cùng đã yêu nhau.
Tình yêu đồng tính muốn đến được với nhau đâu phải là chuyện dễ, cả hai lén lút gia đình yêu nhau. Và bí mật cứ thế bị vùi chôn khi Tuấn Kiệt lên đại học, mỗi lần về nhà ăn cơm điều bị bà nội hỏi, "Thằng ngốc này khi nào mới định cưới Ngọc Lan cho ta?". Cơm đang ăn trong miệng bị nghẹn lại, Tuấn Kiệt chỉ nhìn bà nhàn nhạt trả lời, " Dạ mẹ, con với cô ấy chỉ là bạn bè, chẳng thể nào? Nhưng con hứa, rồi một ngày con sẽ mang người yêu về cho mẹ gặp."
Bà nhìn con trai mình mỉm cười, lại gấp thức ăn cho nó. Trong lòng bà thật vui khi có đứa con trai ngoan như vậy, nhưng chỉ có trong lòng em trai và ông mới biết chuyện gì đang xảy ra. Tuấn Kiệt ngồi nhìn Hoàng Minh, lại nhìn mẹ trong miệng cơm ăn chẳng đành. Mọi thứ cứ thế, Tuấn Kiệt trốn tránh việc dẫn bạn gái về nhà cho mẹ. Ông thấy có lỗi với bà lắm nhưng ông đã lỡ yêu một người con trai mang tên Quang Dương rồi. Quang Dương, cái tên luôn tỏ sáng đến thế, khiến ông có thể từ bỏ tất cả. Và cho đến sinh nhật lần thứ hai mươi bốn của ông, nỗi đau đã đến từ đấy. Trong cơn say ông đã cùng Tuyết Minh là chuyện suốt đời mang tội, để cả đời ông có lỗi với người ông yêu. Nhưng cái tội lỗi đó không phải do ông mà do những người đứng sau vở kịch đó. Mà người thiện lương nhất mang vẻ mặt đáng thương chính là người làm nên bi cảnh.
Tuyết Minh bề ngoài là một cô gái hiền lành, nhưng đâu phải trong lòng cũng thế. Người ta nói bản tính của phụ nữ vốn ích kỷ có lẽ là đúng. Bà yêu thầm Tuấn Kiệt từ rất lâu nhưng khi biết được ông đã có người trong lòng thì lòng bà đau lắm. Cái thứ mà người ta gọi là ích kỷ nó thật khủng khiếp và ghê tởm. Bà đã dùng tất cả mọi cách để ngăn cách hai người họ. Một người phụ nữ đạo mạo đoan đoan chính chính, tự hiến thân cho người đàn ông luyến ái. Cái là điều tốt đẹp sao? Có thể tranh đoạt được tình yêu cùng người khác đấy chính là một điều rất hạnh phúc. Nhưng cái hạnh phúc đó chỉ là riêng bà, bà mang thai có con. Chỉ là một chuyện được sắp đặt từ trước, mà người khổ nhất chính là Quang Dương, chỉ còn biết căm nín nhìn người mình yêu cùng một người phụ nữ khác vào lễ đường.
Đêm ấy trời mưa rất to, một người cầm cây dù đứng lặng lẽ nhìn Quang Dương dầm dưới cơn mưa nức nở. Ông trời, sao ông làm khổ tôi? Hạt mưa càng nặng, gió càng lớn, dường như không thể nghe được tiếng khóc thét đó. Cuối cùng Quang Dương không chịu nổi cú sốc lớn đến thế, ngất đi. Trong mơ màng, ông thấy được được vài người cầm dù bao xung quanh, dùng chân đá vào mặt cười cợt rồi bế ông lên. Khi ông nhận ra điều gì đó thì cơ thể không còn một mảnh che, những tiếng cười cợt của bọn nam nhân ghê tởm. Bọn họ như những con thú đói dã man, vồ lấy Quang Dương cắm xé đến không còn thứ gì.
Đến khi tỉnh dậy, nhìn vào thân thể ghê tởm của mình, ông hoảng sợ và rơi vào căn bệnh trầm cả. Suốt ngày nhốt mình trong phòng chẳng muốn gặp ai, đôi khi còn đập phá đồ la hét, căn bệnh theo ông một năm. Trong thời gian đó, mỗi ngày điều được bác sĩ tâm lý điều trị. Đến khi Quang Minh hoàn toàn hồi phục thì cũng chính là lúc ông nhìn thấy một gia đình ba người hạnh phúc.
Cả ba nhìn nhau có chút thẩn thờ, đã một năm như thế mà không một ai khác. Tuất kiệt trong đôi mắt vẫn toát ra vẻ dịu dàng và ôn nhu đến thế, Tuyết Minh trên tay bế đứa trẻ tinh nghịch. Quang Dương chạm mặt nở nụ cười một ái, nhưng trong lòng đầy những vết thương chẳng thể lành.
Tuấn Kiệt lưu luyến nhìn theo bóng lưng Quang Dương xa mãi rồi biến mất. Nhưng hiện giờ ông đã là người đàn ông có gia đình, có lẽ sẽ không bao giờ như trước kia được nữa. Nói cũng thật buồn cười, chẳng phải một năm trước kia Quang Dương đã để lại lá thư cho ông bảo chia tay rồi sao? Trong thư Quang Dương đã theo người mới... Cuối cùng thì ông ấy chính là trở thành người phụ bạc. Một kẻ phụ bạc...
Nhưng cái tình yêu mà, có thể tha thứ cho tất cả. Đêm hôm ấy, Quang Dương thẩn thờ đứng cạnh bờ sông, dòng sông êm đềm lắm, như thể cuốn trôi cả linh hồn ông. Nếu có thể quên đi tất cả, ông sẽ nhảy xuống dưới. Con sông này đã mang cho ông quá nhiều kỷ niệm rồi. Ánh trăng đâu đó Quang Dương vẫn còn nhìn thấy Tuấn Kiệt mỉm cười, con người của một năm trước. Nhưng bây giờ đã mất rồi.
Phía sau lưng ông chỉ nồng nực mùi rượi, Tuấn Kiệt từ phía sau lưng nhào đến, ôm chặt lấy người vào lòng. "Quang Dương đừng bỏ anh đi nữa, anh yêu em..."
Quang Dương giật mình đẩy Tuấn Liệt ra. "Anh đã say rồi nên về nhà với vợ con."
Tuấn Kiệt mỉm cười, nụ cười thật đáng khinh thường. "Anh không muốn về, chỉ muốn ở cùng bên em thôi... Quang Dương à..."
Dương Quang dùng sức vô người điên say rượi ra, gắp gáp bỏ đi. Tuấn Kiệt như con mãnh thú đói khát nhiều năm nhào đến xiết lấy Quang Dương. "Em không được đi nữa, anh sẽ tha thứ cho em tất cả, hãy về bên anh đi."
Tha thứ cho em? Quang Dương kinh bỉ câu nói đó. "Tôi chả có lỗi gì với anh cả. Xin hãy tự trọng."
Tuấn Kiệt nào biết hai từ liêm sỉ, chỉ biết nhào đến người kia, điên cuồng hôn nút. Nhưng Quang Dương bây giờ chẳng phải là Quang Dương hiền lành của trước kia, tát vào mặt Tuấn Kiệt, lửa giận quát lớn. "Anh thật sự chính là một thằng khốn nạn, tôi không có lỗi gì với anh cả. Tôi chưa từng có... anh không cảm thấy mình có lỗi với tôi có lỗi với vợ con anh hay sao?"
Tuấn Kiệt lắc đầu, xoa lên bên mà, thật sự rất đau dường như ông đã tỉnh rượi rồi. Ông moi trong áo mình ra một chiếc hộp giấy, quăng về phía Quang Dương, lớn tiếng. "Anh yêu em nhiều đền thế chẳng lẽ không bằng tên tình nhân kia của em? Em chính là kẻ phản bội tôi."
Quang Dương nhìn chiếc hộp lăn dài trên đất, nổi giận. "Anh là một thằng đàn ông rất khốn nạn, tại sao lại đổ lỗi tất cả cho tôi?"
Nhìn Quang Dương một lời minh bạch khiến Tuấn Kiệt tức điên lên, xông đến bóp lấy cổ Quang Dương. Thân thể to lớn của ông ngồi lên người Quang Dương. "Em dám nói em không phản bội tôi sao? Em đúng là một thằng tiện nhân, tôi phải giết chết em, để tôi và em cùng bên nhau mãi mãi. Em sẽ không bao giờ thoát được..."
Trong ánh mắt Quang Dương tràn đầy tia máu mặt đỏ bừng không tìm thấy được chút hơi thở. Nước mắt rơi xuống, tại sao mình lại phải ngu ngốc đến mức yêu nhằm người đàn ông này. Trong lúc Tuấn Kiệt đang điên cuồng thì phía sau lưng bị người đánh tới, hai người cùng vật lộn dưới bãi cỏ. Hoàng Minh rống lên đầm vào mặt anh trai mình một cái. "Anh có tỉnh lại chưa hả? Bức thư không phải do Quang Dương viết, đó chỉ là nét chữ giả thôi. Anh ta chưa từng có ỗi với anh bao giờ cả mà anh mới chính là người có lỗi. Anh đúng là một thằng đần, chẳng lẽ anh chưa bao giờ tìm hiều hay đi tìm sau một năm cậu ta mất tích?"
Tuấn Kiệt im lặng nhìn em trai mình. Một năm? Khi Quang Dương mất tích, ông chưa từng tìm hiểu đến bao giờ cả. Hoàng Minh nắm lấy cổ áo ông hạ xuống một quyền. "Tất cả mọi việc điều do cô vợ ngoan của anh làm. Anh có từng biết tâm địa cô ta độc ác đến mức nào không. Ngay đêm tân hôn của anh cô ta mướn cả bọn người làm nhục Quang Dương. Khiến tinh thần cậu ấy đảo lộn cả một năm trời, bây giờ tại sao anh còn chưa buông tha. Hay anh muốn ả tiện nhân kia ép cậu ấy đến chết mới thôi."
Cô vợ ngoan? Làm nhục Quang Dương? Tâm ông hoảng loạn, ông thật sự không biết gì về việc này. Ông luôn nghĩ Quang Dương là kẻ phụ tình. Nhưng ông nào biết con người kia bị người ta vũ nhục đến mức nào, mà con người đó chẳng ai khác mà chính là vợ ông. Thời gian qua ông đã thực sự rất sai lầm rồi, ông còn con đường nào quay lại?
Ông ngồi dậy nhìn Quang Dương ngồi trên đất mà lòng đau nhói. Bản thân thật đáng hận mà. Tuấn Kiệt nhẹ nhàng đến ôm lấy thân thể run rẩy vì khóc của Quang Dương vào lòng, người này luôn yếu đuối đến thế. Thân ảnh vẫn gầy gò, không thay đổi. Tim bỗng dưng nhói lắm. "Quang Dương, anh xin lỗi. Anh không nên làm như vậy, tha tứ cho anh đi."
Quang Dương không nói gì, chỉ biết đưa tay ôm lấy thân thể người đàn ông đã từng thuộc về mình mà nức nở. Hoàng Minh đứng một bên nhìn cả hai rồi đột nhiên nói. "Đừng như vậy nữa, hãy đến bệnh viện mau, cơn bệnh đau tim của Hà Uyên tái phát đang cấp cứu trong bệnh viện."
Quang Dương giật mình. Chị hai? Đừng là em sợ.
Chưa nói lời nào Quang Dương đẩy Tuấn Kiệt ra, một mạch cùng Hoàng Minh chạy đến bệnh viện. Phòng cấp cứu vẫn u u ánh đèn, ông tuyệt vọng nhìn vào cửa, cánh cửa im lìm không tiếng động. Chỉ biết là tim đau nhói lắm, Quang Dương lo lắng nhưng vẫn còn một người lo lắng hơn ông nữa, đấy là Hoàng Minh, người anh rể mà ông luôn chán ghét. Ông hận người có cái tên Tuấn Kiệt, hận tất cả những người thân của ông ta. Nhưng đến giờ phút này ông không còn để ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh mình là ai nữa. Ông thương xót nhìn cánh cửa vẫn còn đóng lại cầu mong. Chị hai ơi, cố gắng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT