Bữa tiệc hơ khô thẻ tre đã được ấn định là vào buổi tối thứ bảy. Tổ phim cũng không có ý định muốn dựa vào bữa tiệc hơ khô thẻ tre này để làm tuyên truyền gì đó, nói rằng mọi người tùy ý là tốt rồi.
Vào ngày hơ khô thẻ tre, Lâm Mặc tìm một bộ quần áo hưu nhàn, áo sơ mi chữ T dài tay cùng quần bò, thoạt nhìn tựa như một sinh viên 17, 18 tuổi, tùy tiện đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, thập phần vừa lòng ra khỏi cửa nhà.
Ở trong nháy mắt đi ra khỏi cửa, Lâm Mặc đột nhiên ý thức được một việc, mình... mình sau khi thay quần áo xong, hình như quên mang chìa khóa rồi. Không chỉ có chìa khóa, ngay cả bóp tiền cùng di động và chìa khóa xe gì đó, tất cả đều để ở trong túi quần trước. Lâm Mặc cào cửa, cửa phòng thân ái, xem phân thượng chúng ta ở chung lâu như vậy, mau để tao đi vào đi!
Cửa phòng tự nhiên là không thèm để ý tới cậu, Lâm Mặc ôm cánh tay đứng ở trong gió lạnh lạnh run. Không có di động, không liên hệ được với chủ nhà cho thuê, cũng không có cách nào tìm được công ty mở khóa. Lục lọi toàn thân từ trên xuống dưới, Lâm Mặc ở trong túi quần của mình tìm được hai đồng bạc mà bản thân đã bỏ quên từ rất lâu, có giá trị một đồng...
Lâm Mặc cầm hai đồng bạc trong túi, thầm nghĩ một đâm đầu chết luôn ở cửa, thực đúng là xui không thể xui hơn!
Lúc này Lâm Mặc hai tiểu chibi đang ở trong lòng không ngừng khắc khẩu, một người bóp cổ đối phương quát: “Vì sao cậu không mang theo chìa khóa, vì sao cậu lại thay quần áo, cậu vì cái gì ra khỏi cửa mà không coi hoàng lịch!”
Người kia không cam lòng yếu thế, bóp ngược trở lại: “Cậu cũng không xem hoàng lịch, dựa vào cái gì mà trách tôi!”
*hoàng lịch: là sách để coi về thời tiết trong ngày tháng.
Hai tiểu chibi bóp tới mệt mỏi rồi, liếc nhau, hừ một tiếng, ai cũng không thèm để ý tới ai. Lâm Mặc hỗn loạn trong phút chốc, dần dần tỉnh táo lại. Mặc kệ nó, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, tâm tình chấn chỉnh lại, vươn tay ra ngăn cản một chiếc taxi, nói ra địa chỉ của khách sạn.
Tài xế lái xe cũng nhận ra được Lâm Mặc, a nửa ngày trời, cuối cùng cũng không gọi ra được tên của Lâm Mặc.
Tới khách sạn rồi, Lâm Mặc đáng thương hề hề nhìn tài xế: “Sư phó, con ra ngoài không mang theo bóp tiền, ngài có thể hay không chờ con một lát, con đi tìm bạn để vay ít tiền.”
Tài xế cũng rất sảng khoái, bàn tay to vung lên, ý bảo cậu cứ đi đi, tôi sẽ chờ.
Lâm Mặc xuống xe nhìn xung quanh một hồi, muốn tìm xem có thấy được ai quen biết hay không. Vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy xe của Sở Diễm đang chậm rãi tiến vào trong bãi đỗ xe.
Lâm Mặc: “...” Có nên hay không vay tiền của kim chủ trước để trả tiền taxi, đây cũng là một vấn đề.
Còn chưa kịp rối rắm xong, Sở Diễm đã từ trên xe đi xuống, đồng thời cùng xuống xe còn có tiểu tình nhân Diệp Thanh của hắn. Lâm Mặc lập tức ném suy nghĩ ra phía sau đầu, quên đi quên đi, quấy rầy thế giới hai người của người ta là hành vi không tốt.
Lâm Mặc nghĩ làm bộ không phát hiện ra, chính là Sở Diễm lại thấy được tiểu sủng vật đang hết nhìn đông lại nhìn tây: “Lâm Mặc!”
“Ai da, Sở tổng, Tiểu Diệp, hai người cũng tới đây để ăn cơm sao? Thực là khéo~” Lâm Mặc xấu hổ quay người lại, làm bộ kinh ngạc chào hỏi.
“Không khéo, hôm nay không phải có bữa tiệc hơ khô thẻ tre hay sao?”
Cái đó quả thực cũng không có gì, Sở Diễm làm người đầu tư, tham dự là chuyện rất bình thường. Chi là có ai tham gia bữa tiệc hơ khô thẻ tre còn mang theo tình nhân a?! Tôi còn tưởng rằng hai người tới đây để hẹn hò nữa đấy có được hay không?
Diệp Thanh lúc này cũng vô cùng nhiệt tình bắt tay với cậu: “Tiền bối khỏe, tôi đi theo Sở tổng tới tham dự bữa tiệc kết thúc của tổ phim các anh, sẽ không quấy rầy đi?”
“Không có, hoan nghênh còn không kịp đâu.” Lâm Mặc cười đi tới trước mặt của Diệp Thanh: “Tiểu Diệp, tôi hôm nay ra ngoài đi quá gấp, quên không mang theo bóp tiền. Cái đó, khụ khụ, có thể hay không cho tôi mượn một ít tiền, để tôi thanh toán tiền xe.”
Nói giỡn, mặc kệ Diệp Thanh có biết được quan hệ trước kia giữa cậu cùng Sở Diễm hay không, ở trước mặt đương nhiên lại dám vay tiền của kim chủ trước kia, chuyện này khẳng định là không tốt. Còn không bằng hỏi Diệp Thanh một phen, nhờ cậu ta ra tay trợ giúp, ai bảo cậu mỗi lần lên sân khấu đều đúng lúc như vậy a!
Diệp Thanh nghe xong đang muốn lấy ra bóp tiền của mình, Sở Diễm đứng ở một bên thế nhưng là trực tiếp lấy ra một tờ tiền đỏ có giá trị cao đưa cho tài xế lái xe, nói không cần trả lại. Tài xế vẫn còn đang chìm đắm bên trong nỗi khiếp sợ ‘Tôi nhìn thấy được đại minh tinh Diệp Thanh!’, mơ mơ màng màng đem xe lái đi.
Lâm Mặc nhìn đuôi xe rời đi mà yên lặng cắn khăn tay, tài xế, ngài liếc mắt nhìn tôi một cái có được không? Anh ta nói không cần trả lại nhưng tôi thì cần a! Ngài không trả lại tiền, tôi buổi tối làm sao về nhà được?
Không khí của bữa tiệc hơ khô thẻ tre vô cùng hài hòa, Lâm Mặc ngồi cùng bàn với một đám diễn viên, nói nói cười cười vô cùng sung sướng. Trên một bàn khác, đạo diễn khó xử nhìn Sở Diễm: “Sở tổng, cái này...”
Sở Diễm lần này đem theo Diệp Thanh tới, quả thực không phải để tú ân ái, mà là đạo diễn gần nhất có quay một bộ phim điện ảnh mới. Bộ phim này đạo diễn đã chuẩn bị từ lâu, bỏ vào không ít tâm huyết, một khi chiếu phim, nhất định sẽ bán được vé với số lượng lớn. Sở Diễm lần này chính là muốn đem vai nam chính đưa cho Diệp Thanh, cho nên mới mang người tới để gặp đạo diễn.
“Như thế nào, không được?”
Kỳ thực Diệp Thanh là một lựa chọn không tồi, hơn nữa nổi tiếng cũng cao, chọn đối phương làm nhân vật chính cũng không phải là không thể, nhưng mà...
“Kỳ thực tôi càng vừa ý Lâm Mặc hơn. Khí chất của cậu ấy cùng với nhân vật vô cùng tương xứng.”
“Cậu ta a...” Sở Diễm ngẩng đầu lên nhìn tiểu sủng vật ở bàn bên cạnh. Nhâm Thiệu Hành không biết đang nói cái gì, chọc cho Lâm Mặc cười không ngừng, hai mắt xinh đẹp híp lại như vầng trăng: “Cậu ta sắp tới sẽ không nhận phim.”
Kim chủ đại nhân rất hiểu tiểu sủng vật nhà mình, quay xong một bộ phim ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba tháng thời gian. Chuẩn xác mà nói, tật xấu này vẫn là do mình dưỡng ra đi. Tiểu sủng vật mỗi khi quay phim, luôn vội tới mức không thấy được bóng người, có đôi khi chạy tới trong núi sâu, mười ngày nửa tháng cũng không liên hệ được. Lần nào trở về bộ dáng cũng bẩn hề hề, hơn nữa mỗi lần còn có thể mang theo thương tích, không phải trầy tay thì cũng là trẹo chân, khiến cho Sở Diễm vừa tức vừa buồn cười. Khi đó hắn đành phải bảo người đại diện trong thời gian sắp tới không cần nhận thêm công tác, để cho tiểu sủng vật ở nhà nghỉ ngơi thoải mái một thời gian.
Một thời gian sau, Lâm Mặc tự dưỡng thành thói quen, quay xong một bộ phim liền nhất định phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Vị Ảnh đế nào đó khi biết được việc này, vô cùng cảm thán, cái tên này chính là bị bệnh nhà giàu!
*bệnh nhà giàu: hay là bệnh cần bồi dưỡng và được nghỉ ngơi.
Nhưng mà những lời này nghe vào trong tai của đạo diễn chính là một ý tứ khác. Đồng dạng là tình nhân, vì cấp cho Diệp Thanh vai diễn, không tiếc chèn ép Lâm Mặc, bên nặng bên nhẹ như vậy thực sự được sao?
Đương nhiên việc này đạo diễn không thể nói ra, đành phải ở trong lòng cấp cho Sở Diễm một chữ thật to ---- Tra!
Ăn cơm xong, mọi người ý do vị tẫn, thấy thời gian còn sớm, có vài người trẻ tuổi liền đề nghị đổi một địa phương khác để tiếp tục. Vài người có tuổi liền về trước, để cho đám người trẻ tuổi tiếp tục thoải mái gây sức ép. Có người hỏi xem Lâm Mặc có muốn đi hay không. Nếu là bình thường, Lâm Mặc không muốn đi góp vui, cơm nước xong về nhà xem TV hoặc lên mạng là tốt nhất. Chính là hôm nay cậu không có mang theo chìa khóa, không về nhà được, đành phải đáp ứng đi cùng.
Sở Diễm nhìn về phía Lâm Mặc, nghĩ nghĩ, đối với một đám người trẻ tuổi đang thương lượng xem nên tới nơi nào để chơi, đề nghị: “Tới Mộ Sắc đi, tôi mời khách.”
Mọi người hoan hô một tiếng, loại địa phương sa hoa tiêu phí giống như Mộ Sắc, bọn họ bình thường đều không có cơ hội đi tới. Hôm nay được lây dính ánh hào quang của Sở tổng, tất cả tô vẻ nhất định phải hưởng thụ một phen cảm giác ngợp trong vàng son của kẻ có tiền.
Lâm Mặc nghe được hai chữ ‘Mộ Sắc’, lập tức liên tưởng tới chuyện trước đó, mặt mày đều tái đi. Bất quá, có nhiều người như vậy, hẳn là không có vấn đề gì... đi?
Một đám người náo nhiệt đi tới Mộ Sắc, nói muốn ngồi phòng VIP, ca hát uống rượu gì đó. Lâm Mặc không thích ồn ào, tìm một góc rồi co rụt người lại, chuyên tâm ăn bỏng ngô đang ôm trong lồng ngực.
Nhâm Thiệu Hành nhìn thấy Lâm Mặc nhàm chán như vậy, liền đề nghị chơi trò chơi. Nhiều người như thế, trò chơi có thể chơi được cũng không nhiều, cuối cùng mọi người thống nhất đồng ý, chơi trò đại mạo hiểm!
Có vài người hơi lo lắng nhìn sang Sở Diễm, dù sao Sở Diễm chỉ là đi theo bọn họ tới đây, thân phận hai bên khác biệt. Kết quả Nhâm Thiệu Hành liền trực tiếp bác bỏ thân phận của Sở Diễm, nói không cần cố kỵ, anh ta mà chơi thì so với tôi còn điên hơn.
Sở Diễm không phản bác, cười gia nhập chiến cuộc.
Ngay cả Sở Diễm cũng đã gia nhập, Lâm Mặc khó lòng cự tuyệt. Đối với loại trò chơi này, Lâm Mặc từ trong nội tâm rất cự tuyệt. Không bởi nguyên nhân gì cả, chính là vì... mấy trò chơi nói thật lòng này, Lâm Mặc từ trước tới giờ chưa bao giờ thắng qua! Ban đầu hắn cảm thấy là do vấn đề kỹ thuật, sau đó lại cảm thấy là do vấn đề phong thủy, cuối cùng của cuối cùng, Lâm Mặc phát hiện, hoàn toàn là do vấn đề nhân phẩm của một người!
Quả nhiên, ván đầu tiên Lâm Mặc liền thua. Người thắng là người ghi chép trường quay của tổ phim, một tiểu cô nương hơn 20 tuổi.
Lâm Mặc chọn nói thật, vấn đề đầu tiên người ta thường hỏi rất ôn hòa. Tiểu cô nương quả nhiên cũng không hỏi quá mức: “Lâm ca, anh có người trong lòng không?”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều đồng loạt quay về phía Lâm Mặc, cũng có người hiểu chuyện liền cầm lên cái chén, đem vài chai rượu mạnh pha trộn vào nhau. Người nói dối hoặc là không trả lời sẽ bị phạt rượu, ba chén!
“Có.” Lâm Mặc ôn hòa cười cười.
Mọi người ồn ào, truy vấn là ai. Lâm Mặc lắc lắc bài trong tay: “Đây là vấn đề thứ hai của cô, thắng anh sẽ trả lời sau.”
Vì thế ván thứ hai không phụ sự mong đợi của mọi người, Lâm Mặc lại thua rồi.
Lâm Mặc: “...” Tôi chỉ biết trò này quả thực không thích hợp với tôi!
Người thắng lần này là Diệp Thanh. Diệp đại minh tinh rất thành thực, hỏi vấn đề mà mọi người quan tâm nhất: “Tiền bối, người anh thích là ai vậy?”
Nhâm Thiệu Hành gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Mặc, liền ngay cả Sở Diễm cũng nhìn lại đây. Lâm Mặc hận không thể tự đấm cho bản thân hai cái, tự mình đào hố để chính mình nhảy vào gì đó, có cần ngược như vậy không!
Một trận trầm mặc qua đi, Lâm Mặc cười cầm lấy chén rượu trên bàn: “Tôi tự phạt ba chén.”
Ba chén rượu vừa trôi xuống cổ họng, cổ họng liền bỏng rát, cũng may trước đó đã ăn qua đồ ăn, trong dạ dày cũng không quá khó chịu.
Ván thứ ba, Lâm Mặc nhìn lá bài trên tay, quả thực muốn buông tha cho trị liệu, hữu khí vô lực đối với người thắng nói: “Cậu hỏi đi.”
“Lâm ca cùng người mình thích đang quen nhau sao?”
Không ngờ ngày hôm nay mọi người lại cứ bám riết không tha về chuyện người tôi thích là ai đi?! Lâm Mặc cam chịu: “Chia tay.”
Sở Diễm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mặc, Lâm Mặc không để ý tới hắn, cúi đầu tráo bài. Mọi người nghe thấy đáp án như vậy, cũng không biết nên nói cái gì.
Đại khái ông trời nhìn cũng thấy không công bằng, ván thứ tư Lâm Mặc dùng ưu thế mỏng manh đứng ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, tránh được một kiếp.
Ván thứ năm, ván thứ sáu...
Một ván lại tiếp một ván, mọi người chơi tới high, đủ các loại vấn đề đều được hỏi ra. Nào là thời điểm nụ hôn đầu là khi nào, thời điểm đêm đầu tiên là lúc nào, địa phương mẫn cảm nhất trên người nằm ở đâu...
Tiểu cô nương ghi chép trường quay chọn đại mạo hiểm, cùng nữ diễn viên chính sau khi ăn xong pocky, trò chơi lại tiếp tục. Lần này người thua là Diệp Thanh, người thắng không có ý tốt cười: “Diệp đại minh tinh, đêm đầu tiên là với ai?”
Diệp Thanh thoải mái thừa nhận: “Cùng Sở tổng.”
Đám người chuẩn bị ồn ào miệng đang há ra lập tức ngậm lại, xấu hổ nhìn về phía hai người Sở Diễm. Tuy rằng loại chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng mà đem lên trên mặt bàn để thảo luận thì lại là một việc khác.
Sở Diễm không có phản ứng gì, mặt không đổi sắc tiếp tục tráo bài, tiếp tục chơi tiếp ván tiếp theo. Ánh mắt của Diệp Thanh ảm đạm một chút, rất nhanh, chợt lóc lên, cơ hồ không một ai chú ý qua.
Sự thật chứng minh, chỉ cần dính dáng một chút quan hệ với Sở Diễm, nhất định sẽ không hay ho. Vận khí tốt cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Mặc cầm bộ bài rất nát trên tay, khóc không ra nước mắt.
Lần này người thắng là Nhâm Thiệu Hành, Lâm Mặc đã sợ nói thật, vừa định chọn đại mạo hiểm, Nhâm gia nhị thiếu liền lên tiếng: “Lần này chơi nói thật đi.”
Lâm Mặc: “...” Cậu vui vẻ là tốt rồi.
“Người anh thích... có mặt ở đây không?” Những lời này vừa mới hỏi ra, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Nhâm Thiệu Hành không thèm để ý tới ánh mắt của những người khác, một chữ lại một chữ lặp lại vấn đề vừa rồi: “Anh ta, có mặt ở đây không?”
Lâm Mặc mặt không chút thay đổi nhìn Nhâm Thiệu Hành, trong nháy mắt kia, mọi người cảm giác được Lâm Mặc là thực sự tức giận. Lâm ca tính tình luôn luôn rất tốt, tựa như ngay một giây sau sẽ đạp một cước lên trên người của Nhâm gia nhị thiếu.
Không khí đang huyên náo liền lạnh xuống, có người đã bắt đầu hòa giải: “Được rồi được rồi, người yêu của Lâm ca cũng sắp bị các người đào móc ra rồi. Nhâm thiếu, không nghĩ tới cậu cũng bát quái như vậy a, ha ha.” Nhâm Thiệu Hành không có nói tiếp, chính là vẻ mặt như trước quật cường nhìn chằm chằm Lâm Mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT