*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Mặc đột nhiên cười rộ lên, bưng lên chén rượu, uống xuống ba chén, tiện đà gõ gõ cái bàn, nói: “Được rồi, nếu như tôi nói người kia ở đây, vấn đề kế tiếp của cậu khẳng định sẽ là hỏi tôi xem, người tôi thích kia có phải hay không là cậu. Tiểu tổ tông, tôi thích cậu nhất, được chưa?”
Sáu chén uống xuống, Lâm Mặc tửu lượng chỉ thường thường lúc này đã có chút không chịu nổi, choáng đầu vô cùng. Hướng mọi người khoát khoát tay, tôi nghỉ một lát, các người cứ tiếp tục.
Ván tiếp theo, Nhâm Thiệu Hành thua, người thắng chính là Sở Diễm. Nhâm gia nhị thiếu không chút do dự chọn đại mạo hiểm.
“Chống đẩy hít đất, ba mươi cái.”
“Sở ca, anh cũng quá coi thường em rồi, đừng nói là ba mươi cái, một trăm cái cũng không thành vấn đề.” Nhâm Thiệu Hành có chút khiêu khích nhìn Sở Diễm.
“Bằng một tay.”
Nhâm thiếu: “…”
Mọi người cũng hiểu được thế này có chút không ổn, hai tay cùng một tay không phải là chung một khái niệm. Một tay hít đất lực yêu cầu đối với thắt lưng là phi thường cao, một người thường có thể chống đẩy hít đất được bằng hai tay, nhưng mà nếu dùng bằng một tay thì cơ bản là không đứng dậy nổi.
Nhâm thiếu không nói gì nữa, xắn tay áo lên bắt đầu thực hiện. Sau khi hít đất xong ba mươi cái, cả người đều có chút thoát lực, tay phải hơi hơi run lên.
Phong thủy thay đổi, lại thêm một ván nữa, Nhâm thiếu cầm bài trong tay đắc ý hướng Sở Diễm tươi cười. Mọi người trong lòng không yên, Nhâm thiếu không phải là sẽ bắt Sở tổng cũng chống đẩy ba mươi cái bằng một tay đấy chứ? Như vậy còn có thể vui vẻ chơi đùa được tiếp hay sao!
Nhâm Thiệu Hành lấy qua một chén rượu, bên trong trộn vào vài loại rượu mạnh, đặt lên trên mặt bàn, “Sở ca tùy tiện chọn một người, đem rượu này đút cho đối phương, phải bằng miệng.” Dừng một chút, “Sau đó lại thêm một nụ hôn sâu tiêu chuẩn, như thế nào?”
Yêu cầu này đối với người thuộc diện ăn chơi bậc nhất tại cao tầng thủ đô như hai người mà nói, cũng không phải là điều gì quá phận, hơn nữa Sở Diễm còn tự mang theo tình nhân. Thời điểm nhóm con cháu thế gia như bọn họ chơi đùa, hở một chút là sẽ chơi trò one minute stand.
* one minute stand: tức là hai người nào đó sẽ thân mật trong vòng 60 giây trước mặt tất cả những người khácDiệp Thanh đã bưng lên chén rượu kia, mỉm cười nhìn Sở Diễm. Sở Diễm tiếp nhận chén rượu, nhưng không có nhìn Diệp Thanh, ánh mắt quét qua một vòng tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người của Nhâm Thiệu Hành. Nhâm thiếu cúc hoa căng thẳng, Sở Diễm sẽ không chọn mình đi? Không thể nào, không thể nào? Như thế nào có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình vậy chứ.
Kết quả Sở Diễm chính là hướng y nâng lên chén rượu, “Chủ ý phi thường không tồi.” Dứt lời lập tức hướng về phía góc ghế lô đi tới.
Trong một góc sopha, Lâm Mặc đầu óc đang quay cuồng vẫn còn ôm gối chưa tỉnh rượu, đột nhiên cảm giác người mình bị ai đó túm lên, ngay sau đó liền ngã vào trong một vòng ôm quen thuộc.
Lâm Mặc dù say tới mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn nghe thấy được lời của Nhâm Thiệu Hành, hiện giờ bị người ta ôm lấy, liền sinh ra một suy nghĩ, cầu buông tha! Không thể uống nữa, uống nữa sẽ chết mất!
Ngửi thấy hương rượu nồng đậm đang kề sát vào mình, Lâm Mặc nghiêng đầu muốn trốn tránh, anh muốn thắng lợi, nhưng mà tôi thì không thể uống tiếp được nữa! Kết quả vừa mới né tránh hai cái, chỗ mẫn cảm trên lưng liền bị sờ, toàn thân đều nguyễn xuống, tiểu sủng vật trốn tránh không kịp miệng liền bị kim chủ đại nhân ngậm lấy. Rượu từ chỗ hai đôi môi gắn kết đổ vào, cậu còn chưa kịp nuốt xuống, lại bị lưỡi của kim chủ cuốn trở về.
Lâm Mặc nghi hoặc nâng lên con ngươi, nhìn thấy trong mắt của kim chủ mang theo vài phần giảo hoạt. Sở Diễm buông tha cho môi của tiểu sủng vật, ghé vào lỗ tai của cậu khẽ nói: “Không nên uống nữa, đêm nay em đã uống quá nhiều rồi.” Dứt lời lại uống xuống một ngụm, một lần nữa hôn lên môi của cậu.
Một chén rượu lấy phương pháp như vậy bị kim chủ đại nhân uống sạch, cuối cùng là một nụ hôn sâu đúng tiêu chuẩn. Đây là phương thức hôn mà Lâm Mặc sợ hãi nhất, chỗ cổ họng tựa như bị đầu lưỡi của Sở Diễm mạnh mẽ quét qua, cảm giác hít thở không thông đánh úp lại, chỉ có thể nắm chặt bả vai của đối phương, ý đồ tìm được một nơi dựa dẫm.
Nụ hôn vừa kết thúc, tiểu sủng vật vốn đã say tới mơ hồ giờ càng thêm muốn xỉu. Cậu lấy gối ôm che đầu, ngã vào trên sopha không đứng dậy nổi, căn bản không chú ý tới không khí xấu hổ bên trong phòng.
Uống rượu xong, sinh lý càng thêm rõ ràng. Lâm Mặc nằm trong phút chốc, cuối cùng cũng không đấu tranh lại được với sinh lý, nghiêng ngả đi ra khỏi phòng, hướng về phía toilet.
Xả nước, rửa qua mặt, Lâm Mặc cuối cùng cũng thanh tỉnh được hơn một chút. Vừa mới nâng đầu lên, cậu liền phát hiện ra đứng bên cạnh chính là Diệp Thanh hai mắt đỏ rực, hoảng sợ.
Hồi tưởng lại chuyện đêm nay, Lâm Mặc cũng có chút xấu hổ, dù sao hiện tại Diệp Thanh mới chính là chính chủ. Sở Diễm bày đặt chính chủ cũng không cần, chạy tới đi mớm rượu một tiền nhiệm từ 800 năm trước như cậu, quả thực là không thể nói nổi. Cậu đành phải mở miệng giải thích: “Đêm nay… Sở tổng chơi có chút điên, có lẽ tùy tiện liền túm lấy tôi, cậu đừng có để ý…” Nói tới một nửa, Lâm Mặc cũng không nói nổi nữa, trong lòng thầm mắng Sở Diễm là cái tên bị bệnh thần kinh.
“Tôi cùng Sở tổng đã chia tay rồi.” Diệp Thanh đột nhiên nói ra những lời này, khiến cho Lâm Mặc sợ tới mức tâm can run lên.
“Đừng đừng đừng, là tôi không tốt, cậu đừng cùng anh ta so đo. Sở tổng chính là người như vậy, ngẫu nhiên sẽ có thể chơi đùa một chút.”
Diệp Thanh cười khổ, “Tiền bối, anh không cần phải an ủi tôi, tôi đi theo Sở tổng hơn ba tháng, cũng biết không ít chuyện. Người bên cạnh anh ấy, không có mấy ai lưu được tới hơn ba tháng. Thời điểm anh ấy bảo đạo diễn dành một nhân vật trong bộ phim mới cho tôi, tôi đã biết đây chính là phí chia tay. Anh ấy chính là người như vậy, vốn không phải là đối tượng mà chúng ta có thể hy vọng xa vời.”
“Đúng vậy, chung quy cũng không phải người thường.” Lâm Mặc cảm thán một câu.
Những lời này chạm tới chỗ đau của Diệp Thanh, đôi mắt lại đỏ lên vài phần. Một người tinh xảo xinh đẹp như vậy, dù cho có khóc hay không, cũng đủ để khiến cho Lâm Mặc đau lòng.
(Tác giả: Kỳ thực tôi muốn viết rằng Lâm Mặc tiến lên hôn môi của Diệp Thanh, thì thầm nói, ‘Đừng ở cùng Sở Diễm nữa, theo tôi đi’. Chỉ cần có tình yêu, cho dù hai tiểu thụ có dựa vào nhau để □□, cũng vẫn có thể trải qua được một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Viết như vậy có thể hay không sẽ bị các bạn độc giả dùng dao đâm chết?)
Lâm Mặc đỡ Diệp Thanh cảm xúc đã tốt hơn trở về phòng VIP. Mới vào cửa, Diệp Thanh liền bỏ tay của Lâm Mặc ra, ở trên bàn tìm tòi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một chai rượu còn chưa khui nút. Cậu ta quay đầu hỏi: “Tiền bối có thể cùng tôi uống vài chén được không?”
Lâm Mặc thực sự không muốn uống nữa, hơi do dự một chút. Ngay lập tức cậu lại thấy được khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ở trước mặt trầm xuống, hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng: “Quên đi, tiền bối hôm nay đã uống không ít rồi.” Nói xong Diệp Thanh tự mình ôm lấy chai rượu, đi tới một góc khuất trong phòng ngồi xuống.
Nhìn theo bóng dáng của cậu ta, tâm của Lâm Mặc tựa như bị chích một cái, sau đó đau đớn chua xót dần dần lan ra. Diệp Thanh của hiện tại, thực giống bản thân hai năm trước.
Lâm Mặc cuối cùng vẫn cầm theo hai chén rượu đi qua, đoạt lấy bình rượu trong tay của Diệp Thanh. Rót đầy hai chén rượu, cậu đưa cho người bên cạnh một chén, khàn khàn nói: “Không muốn sống nữa sao? Uống hết chai rượu này sẽ chết người đó.”
Diệp Thanh tiếp nhận chén rượu, một hơi uống cạn, sau đó liền ho sằng sặc. Lâm Mặc cũng theo chân uống xuống một chén, kết quả rượu vừa trôi vào cổ họng liền thiếu chút nữa phun ra. Cầm lấy chai rượu nhìn thật kỹ, Lâm Mặc khuôn mặt thiếu chút nữa liền biến thành màu của rượu. Tiểu tổ tông, cậu sao lại đi lấy cái chai rượu này, thực sự là muốn chết sao? Nói tới cùng là người nào chọn chai rượu này a?!
Nhãn hiệu bên trên viết cái gì, Lâm Mặc không rõ. Chính là ở bên dưới có một hàng chữ nhỏ mà hắn có thể đọc được —– La fée verte. Đây là loại rượu màu xanh biếc được rất nhiều quốc gia liệt vào loại rượu cấm, Absinthe.
* Absinthe (la fée verte / green fairy / nàng tiên xanh): là một thức uống chưng cất, có độ cồn cao. Absinthe thường bị coi như một loại ma túy tác động trí tuệ gây nghiện và gây ảo giác nguy hiểm. Hợp chất hóa học thujone, dù chỉ hiện diện trong loại thức uống này ở nồng độ vừa phải, nhưng vẫn có tác động gây hạiLâm Mặc bên này còn đang sững sờ, đại minh tinh ở bên cạnh đã đoạt lấy được chai rượu, liên tiếp uống xuống vài chén. Lâm Mặc bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng đoạt đi. Diệp Thanh đột nhiên túm lấy Lâm Mặc, cái đầu chôn ở trên hõm cổ của cậu, hai vai hơi hơi co rúm lại.
Cảm nhận được chỗ nào đó thấm ướt, Lâm Mặc chân tay luống cuống, này này, đại minh tinh, cậu đừng có khóc a!
“Thực sự khó bỏ qua như vậy sao?” Lâm Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Diệp Thanh, an ủi.
“Anh không hiểu.” Diệp Thanh nghẹn ngào.
Tôi thực sự không hiểu sao? Lâm Mặc cúp mi mắt, cười khổ.
“Cậu theo anh ta bao lâu rồi?”
“Ba tháng.”
“Tốt lắm, Diệp đại minh tinh, ba tháng này anh ta đối với cậu có tốt không?”
Diệp Thanh nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, “Không tốt, tuyệt đối không tốt.”
Này này, cậu có thể hay không đi theo kịch bản của tôi, hiện giờ cậu nói như vậy thì tôi còn biết nói sao nữa? Nói ra thì Sở Diễm đối với tình nhân hẳn là cũng không quá tệ đi? Ít nhất ở trước khi bị hắn chán chét, hắn quả thực đối với cậu rất tốt. Chẳng lẽ hắn không phải đối với tất cả các tình nhân đều như vậy sao?
“Nhưng mà…” Diệp Thanh ngưng lại một chút, tiếp tục nói, “Chỉ cần có thể đi theo ở bên người của anh ấy, tôi cũng đều rất vui vẻ. Anh nói xem, tôi có phải hay không thực tiện?”
Là rất tiện, mọi tình nhân đi theo bên người của Sở Diễm đều vô cùng tiện. Lâm Mặc thỉnh thoảng cũng thường hoài nghi, không biết kim chủ đại nhân có phải hay không mang theo hào quang hấp dẫn những tiện thụ trên người.
“Cho nên a, đại minh tinh, cậu nghĩ lại xem, ở bên người của Sở Diễm, cậu cũng không tổn thất cái gì cả. Chẳng những có được kỹ thuật □□ siêu tốt, còn buôn bán lời ba tháng vui vẻ, cuộc mua bán này có phải hay không thực lời?”
Đang mang hộp đường lại đây cho Lâm Mặc, vừa lúc nghe được những lời □□ này, Sở Diễm: “…”
Lâm Mặc xấu hổ cười cười, tiếp nhận hộp đường, dùng khẩu hình miệng khoa chân múa tay nói một tiếng ‘cảm ơn’. Sở Diễm nhìn nhìn hai người, không nói gì cả, xoay người rời đi.
Diệp Thanh không có chú ý tới Sở Diễm, chỉ tiếp tục nói chuyện cùng Lâm Mặc: “Anh nói xem, vì ba tháng vui vẻ, liền đem tâm của mình ném vào, có lời hay không?”
Tôi đây vì một năm vui vẻ, thiếu chút nữa thua cả cái mạng. So với tôi, cậu có phải hay không lời hơn rất nhiều?
Lâm Mặc cầm lấy tay trái của Diệp Thanh, đem nó đặt lên trước ngực trái của đối phương, “Cảm giác được sao?”
“Cái gì?”
“Tim đập. Tâm của cậu vẫn ở nơi này, vài thứ cậu ném đi kia, chỉ cần cậu nguyện ý, rất nhanh có thể kiếm được lại. Như vậy có lời hay không?”
Hai tên ngu toán ngốc nghếch tính toán cả nửa ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra một sự thật, đấy chính là vụ mua bán này có lời. Diệp Thanh cởi bỏ được khúc mắc, cầm lấy bình Absinthe, đổ xuống hai chén, “Lâm Mặc, cảm ơn anh, tới, tôi kính anh.”
“Ai, đừng đừng!” Lâm Mặc vội vàng ngăn lại đại minh tinh đang nâng lên chén rượu, “Đừng có uống nữa, uống nữa không tốt đâu.”
“Ở trước khi tôi thu hồi lại được những gì mà bản thân đã ném mất, để cho tôi uống một chút có được hay không?”
“Được rồi, bất quá đừng có uống như vậy.” Lâm Mặc bất đắc dĩ, cầm lấy một khối đường, giảo hoạt cười, “Tôi dạy cho cậu.”
Hai người nghiên cứu ra 108 phương pháp uống rượu Absinthe, chai rượu cũng đã tới đáy. Diệp Thanh tửu lượng không tồi, vẫn còn có chút thanh tỉnh. Lâm Mặc lúc này đã hoàn toàn gục vì say rượu, cậu ôm lấy Diệp Thanh ngây ngô cười không chịu buông tay ra, đem đối phương lay vài cái, qua hai giây, lại thiếp đi.
Diệp Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể để mặc cho cậu ôm mình.
Sở Diễm nhìn nhìn đồng hồ, đối với mọi người nói đã không còn sớm, hôm nay nên kết thúc đi. Mọi người không có dị nghị gì, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Sở Diễm đi tới trước mặt của Diệp Thanh, đem Lâm Mặc từ trên người cậu ta kéo xuống, ôm vào trong lòng của mình. Diệp Thanh há miệng thở dốc, lời nói tới miệng liền biến thành: “Làm phiền Sở tổng đưa tiền bối trở về, tôi tự gọi xe là được rồi.”
Kim chủ đối với thái độ của Diệp Thanh vô cùng hài lòng, gật gật đầu, nửa ôm nửa đỡ tiểu sủng vật rời khỏi quán bar.
Gió đêm tháng năm mang theo một chút mát lạnh. Lâm Mặc say rượu ra một thân mồ hôi, bị gió thổi qua liền rùng minh, cố gắng chui vào trong lồng ngực của kim chủ đại nhân. Bất đắc dĩ là Sở Diễm cũng không mang theo áo khoác, đành phải nghiêng người, tận lực ngăn trở gió đêm cho người trong lòng.
Tới bãi đỗ xe, đem ‘băng keo’ trên người mình kéo xuống, thả vào ghế phó lái. Hắn còn chưa kịp đóng cửa xe lại, lại bị đối phương ôm chầm lấy. Lặp đi lặp lại vài lần, Sở Diễm trực tiếp đem dây bảo hiểm thắt lại, Lâm Mặc tránh vài cái, không giãy được nữa, cúi đầu, thập phần ủy khuất ngồi yên.
Kim chủ đại nhân bị bộ dáng ủy khuất này của cậu cào cho trong lòng ngứa ngáy, cúi đầu hôn hôn má trái của tiểu sủng vật. Người bị hôn ngẩng đầu lên, híp mắt nửa ngày, tựa như nhận ra được người trước mắt là ai, thập phần cao hứng nghiêng gò má phải qua, ý bảo bên này cũng muốn!
Thật vất vả mới tới được căn hộ của Lâm Mặc. Trong lúc kim chủ đại nhân lái xe đã bị tiểu sủng vật không ngừng quấy rối, hết hôn má lại muốn hôn trán, hôn trán xong thì muốn hôn mắt, không hôn liền túm chặt bàn tay đang lái xe của hắn nhất quyết không chịu buông ra. Lái xe vạn phần nguy hiểm, vài lần thiếu chút nữa đã bị cảnh sát giao thông ngăn lại.
Sở Diễm ngựa quen đường cũ ôm Lâm Mặc đi lên trên tầng. Đứng ở trước cửa phòng mà Lâm Mặc đã từng tương thân tương ái, vươn tay từ trong túi quần lấy ra một chuỗi chìa khóa. Cầm một chìa trong số đó, nhét vào khóa cửa, ‘lạch cạch’ một tiếng, cửa mở ra.
Nếu lúc này Lâm Mặc thanh tỉnh, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm mà hỏi, vì sao anh lại có chìa khóa của nhà tôi?!
~ ~ ~ ~ ~
* Absinthe: