*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nửa đêm điên cuồng qua đi, Lâm Mặc sớm đã mệt muốn chết, cánh tay vẫn như trước ôm chặt lấy nam nhân, trong mộng thường thường còn khẽ gọi một tiếng Sở Diễm. Kim chủ đại nhân nhìn một giường hỗn độn, đem con mèo nhỏ ôm vào trong phòng tắm. Trong phòng tắm có một tấm gương cực lớn chiếu lên thân ảnh của hai người, Sở Diễm nhìn thấy những vết xanh tím trên thân thể của Lâm Mặc, cùng với những vết cào hồng ngân trên lưng của bản thân do con mèo nhỏ tạo ra, cười khẽ.
Đi ra, nhân viên phục vụ đã thay mới ga giường, hắn liền đem người đang ôm trong lồng ngực thả xuống giường. Lâm Mặc cảm nhận được chiếc giường mềm mại, than nhẹ một câu, buông ra hai tay đang ôm lấy kim chủ, ngược lại đem gối đầu ôm vào trong lòng, tiếp tục ngủ.
Trong phòng tiếp khách của khách sạn, Sở Diễm thưởng thức khẩu súng trong tay, MZ1620. Đây là loại súng mới nhất của Hoa Kỳ, đường kính đạt tới 0.48 inch Anh, tương đương với khẩu Chim ưng của Sa mạc MRI, chỉ cần một súng liền có thể đem đầu của nam nhân trước mắt này bắn nát.
* inch: ký hiệu hoặc viết tắt là in, là tên của một đơn vị chiều dài trong một số hệ thống đo lường khác nhau, bao gồm Hệ đo lường Anh và Hệ đo lường MỹThời điểm nhận được điện thoại của Tề Sách, Sở Diễm vẫn còn đùa nghịch con mèo nhỏ đang ngủ say. Hai năm không gặp, Lâm Mặc gầy đi không ít, trên khuôn mặt xinh đẹp kia cũng bị mài mòn đi phân nửa sự ngây thơ. Kim chủ đại nhân cúi xuống nhẹ nhàng cắn lên vành tai, hai má cùng môi của con mèo nhỏ. Vì sao lại muốn chạy? Ở lại bên người của tôi, tôi sẽ dùng hết quãng đời còn lại, chậm rãi bồi thường cho em. Chính là hiện tại, tôi chỉ muốn đem em khóa vào trong chiếc lồng bằng vàng lung linh tinh xảo, nhìn cặp mắt trong veo kia của em nhiễm đầy nước mắt.
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?” Sở Diễm không kiên nhẫn nâng lên họng súng. Mặc dù lúc rời đi, Lâm Mặc đã bị hắn dùng còng tay khóa lại ở đầu giường, nhưng mà trong lòng vẫn ẩn ẩn có chút bất an. Loại bất an này, chỉ khi nào ở bên người của con mèo nhỏ, mới có thể được tiêu trừ. Hai năm chia lìa thực sự là lâu lắm, lâu tới mức khi hai người gặp lại, đã trải qua hoan ái kịch liệt rồi, kim chủ đại nhân vẫn còn cảm thấy không được chân thực.
“Tiểu Mặc ở chỗ của anh, tôi tới đưa em ấy đi.” Đối mặt với họng súng, Ảnh đế không chút sợ hãi. Anh chỉ là chậm rãi xoay xoay chất lỏng màu đỏ bên trong ly rượu, tựa như đang cùng một người bạn gặp mặt.
“Không có khả năng, anh có thể đi được rồi.” Sở Diễm cười nhạo, “Anh là tự mình rời đi, hay là để thuộc hạ của tôi nâng anh ra ngoài?”
“Anh đây là phi pháp giam cầm.” Tề Sách nhíu mày.
“Pháp? Cái gì pháp? Đối với Lâm Mặc mà nói, tôi mới là pháp của em ấy.”
* pháp: tức là pháp luật, ám chỉ luật lệ hoặc tiêu chuẩn cao nhất“A, anh là cái gì của em ấy, thế nhưng lại dám dõng dạc nói ra những lời này.”
“Là nam nhân của em ấy.” Sở Diễm đã không còn kiên nhẫn, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị một câu của Tề Sách làm dừng lại bước chân.
“Anh có biết vì sao hai năm trước Tiểu Mặc lại lựa chọn rời đi không?”
Sở Diễm mạnh quay đầu lại nhìn thẳng vào nam nhân đang ngồi trên sopha, nam nhân nói xong những lời này, cũng không tiếp tục mở miệng. Anh chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ bên trong ly rượu, Chianti lâu năm, mùi vị nồng đậm, hương vị phức tạp, thực giống như Ảnh đế lúc này, khiến cho người khác nhìn không ra suy nghĩ.
Hồi lâu không nói gì, kim chủ đại nhân đột nhiên cao ngạo cười, “Vì sao đã không còn quan trọng, quan trọng là… về sau này, em ấy sẽ không có cơ hội để rời khỏi tôi nữa.”
“Cho nên?”
“Cho nên anh có thể cút.”
“Sở Diễm, anh cho là…” Tề Sách dừng lại một chút, “Nếu không giao ra Lâm Mặc, anh có thể rời khỏi Italia hay sao?”
Sở Diễm cười lạnh, “Là tôi sơ sót, tôi hẳn là phải gọi anh một tiếng biểu thiếu gia của Borgia?”
* biểu thiếu gia: thiếu gia của bàng chi, không phải thiếu gia chi chính của gia tộc* gia tộc Borgia: một gia tộc nổi tiếng từ thời kỳ Phục Hưng của Italia, có sức ảnh hưởng rất lớn ở hai mảng chính trị và các vấn đề của giáo hộiTề Sách nâng lên ly rượu, ý bảo anh cứ tùy ý.
“Chúng ta đây liền thử xem đi.”
Tề Sách không tiếp tục nói với hắn nữa, nâng lên cổ tay nhìn thời gian. Buông xuống ly rượu trong tay, anh tao nhã hướng Thái tử gia hắc đạo gật gật đầu, “Thời gian không sai biệt lắm, tôi đi trước, anh cứ tự nhiên.”
Thời điểm Sở Diễm ý thức được có cái gì đó không đúng thì đã quá muộn. Hắn hướng về phía phòng ngủ, mở cửa ra chỉ thấy trên giường trống trơn cùng với còng tay trơ trụi đã bị mở khóa, mà Lâm Mặc không thấy tung tích đâu.
…
Thời điểm Lâm Mặc tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Tòa lâu đài theo phong cách Châu Âu cổ xưa, những mảnh vụn dương quang xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo nên một mảnh màu sắc ấm áp, khiến cho con mèo nhỏ cả người đều cảm thấy lười biếng.
Cửa bị đẩy ra, con mèo nhỏ vẫn còn đang cùng chiếc giường lớn mềm mại tâm sự, mày mau buông tao ra, đã giữa trưa rồi, tao muốn rời giường; một mặt khác lại nắm chặt lấy chăn, hai má không nhịn được liên tục cọ cọ trên gối đầu, đây nhất định là lông của thiên nga nha, thực thoải mái ~
Tề Sách bưng bữa sáng đi vào vừa nhìn thấy liền buồn cười, đem con mèo nhỏ đang lại giường kéo ra khỏi ổ chăn, cầm ly sữa trong tay đưa cho cậu.
* lại giường: trạng thái tâm lý vừa mới tỉnh dậy, không muốn rời khỏi giường mà muốn tiếp tục ngủ tiếpLâm Mặc nghi hoặc xoa xoa mắt, nếu nhớ không lầm thì tối hôm qua bản thân đã bị Sở Diễm bắt được đi, như thế nào hôm nay tỉnh lại lại nhìn thấy Tề Sách? Chẳng lẽ đụng phải kim chủ đại nhân đều là do bản thân mơ? Vậy địa phương phía sau ẩn ẩn đau xót là chuyện gì đã xảy ra?
Nhìn thấy Lâm Mặc không có vươn tay ra nhận lấy ly sữa, Ảnh đế đại nhân kiên nhẫn đem ly sữa đưa tới bên miệng của cậu. Con mèo nhỏ theo bản năng uống xuống một ngụm, lại ngẩng đầu lên, quanh môi liền dính một vòng tròn màu trắng sữa. Ảnh đế đại nhân tính tình tốt cầm lấy khăn tay giúp con mèo nhỏ lau miệng, Lâm Mặc thời điểm phản ứng lại kịp, mặt liền đỏ bừng lên. Cậu vội vàng tiếp nhận khăn tay, lắp bắp kêu một tiếng: “Tề ca.”
Một tiếng động ở cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí ám muội của hai người. Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, một nam nhân người Italia có đôi mắt màu xanh, khuôn mặt rất dễ nhìn, trúc trắc dùng Hán ngữ chào hỏi, “Honey, ngủ ngon sao?”
Lâm Mặc vốn tưởng những lời này là hỏi Tề Sách, không nghĩ tới vị soái ca kia lại đi đến bên giường, cúi người hôn xuống trên khóe miệng của con mèo nhỏ.
Đều nói nam nhân của Italia rất nhiệt tình, động một chút là kiss. Lâm Mặc tuy biết thì biết, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhiệt tình như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả tên cũng không biết, đã kiss người ta một cái, nhất thời con mèo nhỏ chân tay liền luống cuống, “Anh… xin chào.”
Tề Sách bất động thanh sắc kéo ra nam nhân đang muốn tiếp tục hôn, cùng Lâm Mặc giới thiệu, “Đây là Loreto, là bằng hữu của anh, tối hôm qua là cậu ta đem em mang đi.”
Loreto mưu tính lớn tiếng kêu lên: “Tề, vì cậu mà tôi đã đắc tội với Sở, phỏng chừng sinh ý làm ăn cũng không thành công a.”
Tề Sách từ một chỗ khuất hung hăng đạp cho gia chủ của gia tộc Gambino một cước, ý bảo đối phương mau câm miệng lại. Gia chủ Gambino kinh ngạc sờ sờ cái mũi, cười hì hì tiến tới trước mặt của Lâm Mặc, “Mỹ nhân, là tôi cứu em, muốn lấy thân báo đáp hay không a?”
Con mèo nhỏ không hiểu tiếng Itatia, tuy rằng không biết nam tử đang nói cái gì, nhưng tựa hồ là câu hỏi, vì vậy nhanh chóng gật đầu, “Ừ.”
Tề Sách: “…”
Ảnh đế khó khăn đuổi đi vị gia chủ ồn ào nào đó, một lần nữa trở về bên giường, vươn tay ra nắm lấy khuôn mặt của con mèo nhỏ vẫn đang mơ mơ hồ hồ. Lâm Mặc không thoải mái nghiêng người né tránh, trừ bỏ Sở Diễm cùng với lúc đóng phim ra, cậu cơ hồ chưa từng cùng người khác làm ra hành động thân mật bao giờ. Tề Sách cũng không miễn cưỡng, hai tay như có như không ôm lấy bên hông của con mèo nhỏ, cúi đầu hỏi người trong lồng ngực: “Về sau có tính toán làm gì không?”
Tính toán? Những lời này xem như đâm vào đúng chỗ đau của Lâm Mặc. Tính ra bản thân năm nay cũng đã 25 tuổi, nhà không có, tiền không có, ngay cả sự nghiệp cũng không có, về sau phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ như vậy đi khắp nơi lang thang phiêu bạc sao?
“Muốn về nước không?”
Lâm Mặc gật đầu, cậu thực sự muốn về nước. Trước kia là không dám trở về, hiện giờ ở Roma đụng phải Sở Diễm, cậu cũng hiểu được, nước ngoài không nhất định là an toàn. Chỉ cần Sở Diễm muốn, sớm muộn gì cũng có ngày bắt được cậu. Còn không bằng trở về trong nước, tìm một thành phố cấp hai cấp ba, sống một cuộc sống an ổn. Hoặc là liền tiếp tục ở lại bên người của Sở Diễm, mãi cho tới khi hắn chán ngấy mình, những ngày sau đó liền trở lại quỹ đạo cũ.
“Chúng ta cùng về nước đi. Về nước rồi muốn làm cái gì? Tiếp tục đóng phim?”
Lâm Mặc mờ mịt lắc đầu, liền ngay cả chính bản thân cũng biết rằng việc này là không có khả năng. Cẩn thận suy ngẫm lại, bản thân tựa hồ cũng chỉ là diễn viên quay phim mà thôi, một nghệ nhân đột nhiên vô duyên vô cớ biến mất hai năm, còn có công ty nào nguyện ý muốn ký hợp đồng với cậu chứ? Huống chi nếu Sở Diễm tạo áp lực, làm gì có công ty nào dám ký hợp đồng với cậu? Trong tài khoản chỉ còn dư lại bốn con số, trở về trong nước ngay cả tiền thuê nhà cũng không giao nổi. Con mèo nhỏ vì tiền đồ xa vời mà phiền não vô cùng, cậu gãi đầu, không khỏi cam chịu nghĩ, bằng không cứ đi tìm một kim chủ để bị bao dưỡng là được rồi.
Ảnh đế nhìn bộ dạng này của cậu, cười khẽ, cẩn thận tránh đi cổ tay của con mèo nhỏ bị Sở Diễm trói tới xanh tím, cầm lấy móng vuốt của cậu, từng chút một nói: “Muốn tới văn phòng của anh hay không? Có một bộ phim điện ảnh mà bọn anh đã dự tính từ lâu, còn thiếu một diễn viên.”
Lâm Mặc có chút động tâm. Một nghệ nhân nhị tuyến đã biến mất hai năm, muốn lại một lần nữa quay trở về trong vòng giải trí, Lâm Mặc đã làm tốt chuẩn bị phải bắt đầu lại từ đầu, thậm chí là đóng vai quần chúng hoặc là bị vấp phải không ít trắc trở. Chính là…
“Em có thể sao? Em đã lâu rồi không đóng phim, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng đóng qua vai chính.”
Tề Sách ngạc nhiên, cẩn thận nghĩ lại, con mèo nhỏ thực sự đúng là chưa từng đóng qua vai chính, tốt nhất cũng chỉ là vai nam thứ, “Không cần lo lắng, vai diễn này cùng khí chất của em tương xứng vô cùng. Lần này là song nam chủ, anh diễn cùng em, không muốn đối diễn với anh hay sao?”
Muốn, đương nhiên là muốn, Lâm Mặc cùng Tề Sách khi đối diễn với nhau rất hòa hợp. Thậm chí có thể nói Tề Sách đạt được Ảnh đế, phần công lao lớn nhất phải quy công cho Lâm Mặc.
“Có thể không cần ký hợp đồng với văn phòng của anh. Nếu em nhận kịch bản, bao ăn bao ở, thù lao từng này.” Ảnh đế vươn ra một ngón tay.
“Mười vạn?”
“Một trăm vạn.”
Một trăm vạn, một trăm vạn, một trăm vạn! Lâm Mặc bị số tiền này làm cho ngốc lăng. Từ sau khi bản thân xuất đạo cho tới giờ, còn chưa có bộ phim nào có thể lấy được tiền thù lao lớn tới như vậy.
“Em thật sự đáng giá nhiều tiền vậy sao?!” Con mèo nhỏ kích động.
“Bộ phim này có hy vọng đạt được giải thưởng, em nói có đáng giá không?”
Nhất thời Lâm Mặc cảm thấy thế giới tràn ngập tình yêu, hạnh phúc ôm lấy cổ của Ảnh đế đại nhân, “Ảnh đế đại nhân, anh bao dưỡng em đi!”
…
Ba ngày sau, Bắc Kinh, trong văn phòng của Tề Sách.
Lâm Mặc cầm được kịch bản, khóe mắt co giật: “Đây là kịch bản có thể đạt được giải thưởng của anh? Loại đề tài này chiếu ở trong nước, sẽ không sao chứ?”
Đúng là song nam chủ, nhưng mà nó không có nữ chủ a! Đề tài đồng tính luyến ái, nghĩ cũng thực giỏi, khẳng định sẽ bị Tổng cục cấm đoán! Kịch bản quả thực không tồi, là một bộ phim văn nghệ, nói về cuộc tương ngộ của hai lữ nhân trên xe lửa, cùng nắm tay mà đi, trong hành trình chung đường luôn luôn trợ giúp cho nhau, cuối cùng cọ sát ra tình yêu. Ở trong quãng đường đi vô câu vô thúc, phát sinh điên cuồng ái ý, chính là hành trình vẫn phải kết thúc, hai người trở về cuộc sống đô thị bình thường, lại gặp phải trở ngại thật lớn. Tề Sách vào vai một nam nhân ưu tú, bởi vì bị áp lực xã hội, không thể không lựa chọn chia tay với thiếu niên mới ra ngoài xã hội mà Lâm Mặc thủ vai. Sau khi chia tay, thiếu niên ngày ngày buồn bực, cuối cùng lựa chọn tự sát để chấm dứt đoạn tương tư đau khổ này. Nhiều năm sau, nam nhân trở lại chốn cũ, nhớ tới đủ chuyện năm xưa, buồn bã rơi nước mắt.
* lữ nhân: người lữ hành* vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.Ảnh đế vẻ mặt vô tội, “Được nhiên không phải hướng tới giải thưởng trong nước, em đã xem qua chưa? Nổi danh bởi vì đạt được giải thưởng Quả cầu vàng cùng với giải thưởng Oscar. Nói đi, Nhân, Hùng, Sư cùng Cành cọ, em thích cái nào, chúng ta liền lấy cái đó. Hơn nữa, đại bộ phận cảnh quay của điện ảnh đều sẽ được quay ở Tây Tạng.” Tề Sách dừng lại một chút, tuy rằng vạn phần không muốn đề cập tới cái tên kia, nhưng vẫn nói ra, “Sở Diễm đã về nước, em không hy vọng gặp lại anh ta đi?”
* Nhân, Hùng, Sư, Cành cọ: các giải thưởng điện ảnh lớn trên thế giới. Nhân là Oscar, là giải thưởng điện ảnh của Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh của Hoa Kỳ. Hùng là giải Gấu Vàng (Goldener Bär), là giải thưởng cao nhất của Liên hoan phim quốc tế Berlin của Đức. Sư là giải Sư tử vàng (Leone d’Oro), là giải cao nhất của Liên hoan phim Venezia của Italia. Cành cọ là giải Cành cọ vàng (Palme d’or), là giải thưởng cao nhất của Liên hoan phim Cannes của PhápNghe tới cái tên này, Lâm Mặc cứng đờ, một trận trầm mặc. Lúc trước chọn rời đi, chính là bởi vì không biết phải đối mặt như thế nào khi Sở Diễm đột nhiên chuyển biến thái độ. Hiện tại tìm tìm trốn trốn, tất cả lại trở về điểm ban đầu, cậu vẫn như trước rối loạn không biết phải làm sao. Nếu Sở Diễm vẫn là vị kim chủ từng cao cao tại thượng trước kia, bản thân sẽ lấy thân phận của một tình nhân tiếp tục ở lại bên người của hắn, sau kihi bị nam nhân bao dưỡng hai năm, bản thân mình kỳ thực cũng tốt lắm; mà Sở Diễm của hiện tại, khiến cho cậu cảm thấy giống như trở lại thưở mới quen. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến Sở Diễm, cậu sẽ nhớ lại khi đó có bao nhiêu ngọt ngào, sau đó lại rơi vào bấy nhiêu khổ sở. Nói rắng ra, cậu không dám nếm thử lại tư vị kia, cậu sợ vết thương mất vài năm vừa mới đóng vẩy sẽ lại bị xé toác.
A, Sở Diễm cũng vậy, cậu cũng vậy, hai người từng bước một đi tới ngày hôm nay, đến tột cùng là bởi vì cái gì?
Sở Diễm, Sở Diễm, mặc niệm cái tên này hai lần, trong lòng lại nổi lên một trận đau đớn chua xót.
“Được, kịch bản này em nhận.” Lâm Mặc ngẩng đầu lên, tình tự trong con ngươi đều bị che dấu đi, chiếu vào trong mắt của Tề Sách, chỉ còn lại một mảnh thanh minh.
~ ~ ~ ~ ~
* MRI (Desert Eagle, Chim ưng của Sa mạc): là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI cho công ty Magnum Research
* Chianti: một loại rượu được sản xuất ở vùng Chianti, Tuscany, Italia
* giải Oscar: là giải thưởng điện ảnh của Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh của Hoa Kỳ
* giải Gấu Vàng (Goldener Bär): là giải thưởng cao nhất của Liên hoan phim quốc tế Berlin của Đức
* giải Sư tử vàng (Leone d’Oro): là giải cao nhất của Liên hoan phim Venezia của Italia
* giải Cành cọ vàng (Palme d’or): là giải thưởng cao nhất của Liên hoan phim Cannes của Pháp
* Brokeback Mountain: là một bộ phim Mỹ của đạo diễn Lý An (Ang Lee) được trìnhchiếu vào cuối năm 2005. Nội dung phim được phỏng theo một truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx (từng đoạt giải Pulitzer), Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980