Lâm Mặc bị kim chủ đại nhân cột lấy ném tới trên giường của khách sạn, chân tay bị trói ngược ra sau khiến cho cậu không khỏi nhớ tới chuyện của vài năm trước, sắc mặt trở nên trắng bệch. Sở Diễm vốn đang lâm vào trong tức giận định nâng súng lên trực tiếp phế đi hai cái đùi của con mèo nhỏ, nhưng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cậu, bàn tay khựng lại một chút.

“Sở Diễm, anh cời trói cho tôi có được không, van cầu anh.” Trí nhớ vài năm trước đánh úp lại, khiến cho Lâm Mặc cả người phát run.

Kim chủ đại nhân tựa hồ cũng biết được cậu đang nghĩ tới cái gì, tâm tình nguyên bản vốn đang phẫn nộ giống như bị dội tới một chậu nước lạnh. Tỉnh táo lại, vươn tay cởi bỏ dây thừng trên người của Lâm Mặc.

Con mèo nhỏ còn muốn giãy dụa một chút, kết quả trực tiếp bị Sở Diễm bạo lực trấn áp. Xẹt, quần áo trên người bị xé rách, làn da trắng nõn bại lộ ra không khí, hơi hơi run rẩy.

“Sở Diễm, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là vẫn nên bình tĩnh nói chuyện với nhau.” Lâm Mặc cố gắng dời đi lực chú ý của kim chủ đại nhân.

“Ừ, em nói đi.” Động tác trên tay của Sở Diễm vẫn không ngừng lại.

“Tôi... cái đệch!” Lâm Mặc đang cố gắng tìm lời thích hợp, đột nhiên cảm giác được đầu nhũ bên phải bị người ở trên hung hăng nhéo một cái, nhịn không được thốt ra lời chửi.

Điện thoại của Lâm Mặc vang lên rất đúng thời điểm. Kim chủ đại nhân vốn không muốn để ý tới đột nhiên liếc đến cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, động tác trên tay ngừng lại, vươn tay tiếp nhận điện thoại.

“Alo.”

“Tiểu Mặc, em chừng nào tan tầm, anh tới đón em?” Thanh âm của Tề Sách vang lên.

Thực sự là... ‘rất đúng thời điểm’. Lâm Mặc sắc mặt càng thêm trắng, bởi vì cậu nhìn thấy được ánh mắt của Sở Diễm đều đỏ bừng lên.

Kim chủ đại nhân nâng tay đem di động quăng nát, chiếc di động đáng thương lập tức tứ phân ngũ liệt: “Em vẫn luôn ở cùng một chỗ với Tề Sách?”

“Không... A.” Lời biện giải còn chưa nói xong, nòng súng lạnh như băng liền chui vào trong miệng của Lâm Mặc, ngăn chặn tất cả mọi lời nói tiếp theo của cậu. Một khắc kia, Lâm Mặc cảm giác, Sở Diễm là thực sự muốn giết chết mình.

Vì cái mạng nhỏ của bản thân mà suy nghĩ, con mèo nhỏ cố gắng lắc đầu, đồng thời cong một chân lên lấy lòng cọ xát thân thể của kim chủ đại nhân. Nòng súng xâm nhập tới tận yết hầu, Lâm Mặc bị đau tới mức trong hai mắt nổi lên hơi nước. Sở Diễm ánh mắt nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng ngón tay đặt ở trên cò súng vẫn không bóp xuống.

Ngón cái của kim chủ đại nhân ở bên thân nòng súng nhẹ nhàng gõ một cái, lập tức bắt chước động tác giao hợp, nòng súng tối đen liền tiến tiến xuất xuất giữa đôi môi nhạt màu của Lâm Mặc. Không bao lâu sau liền phát ra tiếng nước nhớp nháp, mỗi lần ra vào đều mang theo cả một tia chỉ bạc.

Lâm Mặc bị nòng súng đâm tới khó chịu, lại không dám vươn tay ra ngăn cản, sợ động tác quá lớn sẽ kích thích tới thần kinh của Sở Diễm. Ngón tay của hắn hơi co giật vẫn đặt ở trên cò súng, vì giải thích cho bản thân, cậu đành phải hơi hơi dùng sức cắn răng nanh, cắn lên nòng súng bên trong miệng, ai oán nhìn về phía kim chủ.

Cảm nhận được lực cản nòng súng, Sở Diễm khẽ khàng cúi xuống bên tai của con mèo nhỏ, thân thiết thì thầm tựa như tình nhân với nhau, mà lời nói cũng tương tự như vậy: “Ngoan ngoãn liếm, không được dùng răng, nếu không tôi liền bóp cò.”

Lâm Mặc bất đắc dĩ, đành phải thực sự liếm vật cứng trong miệng, đầu lưỡi hồng nhạt ở họng súng đảo quanh, Sở Diễm nhìn mà miệng lưỡi khô khốc. Buông ra bàn tay đang cầm súng, ngược lại tiến công về phía hạ thân của con mèo nhỏ.

Quần áo bên dưới hạ thân đều đã bị xé bỏ, kim chủ đại nhân nhìn phân thân đang run rẩy của con mèo nhỏ, cười khẽ. Mở ra cái đùi thon dài của cậu, hắn vùi đầu vào phần đùi trong non mịn, ở trên da thịt không ngừng gặm cắn, để lại những dấu vết xanh xanh tím tím dày đặc phủ kín.

Sở Diễm vừa lòng vỗ vỗ phía sau lưng của con mèo nhỏ, đứng dậy đi tìm thuốc bôi trơn. Lâm Mặc thừa dịp khoảng thời gian trống kim chủ đại nhân đứng dậy, vội vàng đem nòng súng được mình ngậm trong mồm lấy xuống, há to miệng thở dốc.

Thở dốc đủ rồi, nâng mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Sở Diễm, con mèo nhỏ trái tim như ngừng đập, theo bản năng cầm lên khẩu súng. Kim chủ đại nhân than nhẹ một tiếng: “Như thế nào không học được cách ngoan ngoãn một chút chứ?” Ném xuống thuốc bôi trơn trong tay, từng bước một đi tới bên giường, vươn tay ra cầm lấy nòng súng của chính mình ở đối diện: “Em đã thích nó như vậy, vậy thì dùng nó đi.”

Lâm Mặc còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ý tứ bên trong đó, cổ tay liền đau xót, khẩu súng đã trở lại trong tay của Sở Diễm. Ngay sau đó, phía sau của cậu đã bị một vật cứng lạnh như băng kề sát vào.

Sợ hãi đánh úp tới, Lâm Mặc toàn thân căng thẳng, nhanh chóng bắt lấy ống tay áo của kim chủ đại nhân, cầu xin: “Không cần.”

Sở Diễm không chút nào để ý tới lời cầu xin tha thứ của cậu, chỉ đem con mèo nhỏ đầy ngă xuống trên giường, ở bên hông của cậu nhéo một cái: “Thả lỏng.”

Không có thuốc bôi trơn, nòng súng trong nháy mắt tiến vào kia, Lâm Mặc đau tới cả người run rẩy.

“Xem ra còn liếm chưa đủ ướt.” Sở Diễm tuy rằng nói như vậy, nhưng bàn tay đang cầm súng cũng không tiếp tục sử dụng lực.

Hôn lên đôi môi của con mèo nhỏ, ngón tay không ngừng chạy dọc những điểm mẫn cảm trên cơ thể của Lâm Mặc. Cảm thấy thân thể của người bên dưới dần dần thả lỏng, Sở Diễm mới tiếp tục động tác vừa rồi.

Lâm Mặc ôm lấy cổ của kim chủ, đầu chôn vào trong lồng ngực của kim chủ, thân thể vô lực theo động tác của người bên trên mà phập phồng. Vật cứng rắn lạnh như băng trơn nhẵn vẫn tiếp tục ở phía sau không ngừng ra vào. Mỗi khi nòng súng kia đột ngột mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể, thân thể của Lâm Mặc sẽ run rẩy một trận.

“Tôi cho em một cơ hội nói lời giải thích.” Sở Diễm thanh âm ám ách vang lên bên tai.

Giải thích cái gì? Là giải thích vì sao bản thân lại rời đi, hay là giải thích vì sao Tề Sách lại có số di động của chính mình? Lâm Mặc tin tưởng, mặc kệ là giải thích cái gì thì cũng tương tự như nhau, sẽ khiến cho người ở trên thân thể của mình tức giận. Thân thể còn đang hàm chứa nòng súng, Lâm Mặc thực sự không muốn tự mình đi tìm đường chết.

“Sở Diễm, Sở Diễm...” Con mèo nhỏ một lần lại một lần gọi tên của nam nhân, mái tóc mềm mại cọ xát vào trong lồng ngực của nam nhân.

Tuy rằng không đạt được lời giải thích mà bản thân mong muốn, bất quá Lâm Mặc làm nũng vẫn khiến cho Sở Diễm thánh tâm đại duyệt, động tác trên tay cũng mềm nhẹ đi rất nhiều. Nhìn con mèo nhỏ phân thân mềm nhũn nằm úp sấp, vươn tay nhéo nhéo, vừa lòng nghe được tiếng thở dốc của người trong lòng: “Như thế nào, không thoải mái sao?”

Đương nhiên không thoải mái! Chẳng những không thoải mái, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng. Chỉ sợ tay của Sở Diễm run lên một cái, làm cho súng nổ, chính mình liền xong đời. Loại tình huống này còn có thể ‘cứng’ mới là lạ!

“Sở Diễm, đem thứ kia lấy ra được không?” Thanh âm của con mèo nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở.

“Không muốn thứ này, em muốn thứ gì?”

Tôi cái gì cũng không muốn, anh là đồ biến thái muốn chết, thối hỗn đản, tôi muốn ‘làm’ anh!

“Tôi... tôi muốn về nhà.” Lâm Mặc thật cẩn thận liếm lên vành tai của kim chủ đại nhân.

Sở Diễm ngẩn người: “Vậy vì sao không trở về nhà?”

Lâm Mặc không có trả lời, chậm rãi cởi bỏ quần áo của nam nhân, vươn tay ra thật cẩn thận ở trên người của nam nhân không ngừng châm ngòi khiêu khích. Tuy rằng kỹ thuật vô cùng tệ, chính là Sở Diễm vẫn cảm thấy được hạ thân của mình càng lúc càng trở nên cứng rắn hơn.

Phân thân bán cương bị ngón tay lạnh lẽo cầm lấy, đầu ngón tay không ngừng nghịch ngợm ở trên đỉnh lỗ nhỏ đảo quanh. Sở Diễm mắng một tiếng, rút khẩu súng ra, ném qua một bên, đem con mèo nhỏ không an phận áp đảo trên giường. Dũng đạo đã bị nòng súng khai thác qua, rất dễ dàng tiếp tục bị xâm nhập, vừa ấm áp lại vừa chặt chẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play