Liên quan tới chiến đấu tranh đoạt Thiên Vận Kỳ, phải kéo dài nhiều trận, bao gồm chiến đấu một đấu một giữa chiến lực đỉnh phong.
Trận này đa số do cao thủ mạnh nhất môn phái xuất chiến.
Sau đó là quyết chiến giữa giới cao tầng của hai thế lực, cơ bản đều là ba trận, nhưng cũng có một số tình huống phải dựa theo tình hình thực tế.
Tiếp đó là trận chiến giữa đệ tử hạch tâm, phần này chí ít năm trận, nếu không ai đối chiến coi như không chiến mà bại.
Chí ít trong mắt đám người Lãng Phiên Thiên, Cửu Tôn phủ của Vân Dương không có hy vọng thắng bất cứ trận nào!
Thắng một trận đã là hy vọng xa vời, còn nói chi đên nhận được Thiên Vận Kỳ, thậm chí thắng liền bốn vòng, liên tục khiêu chiến những môn phái Thiên Vận Kỳ xếp hạng phía trước!
Tu vi đám người Sử Vô Trần mặc dù bất phàm, nhưng nếu đem so với những môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm xếp đầu,nhiều nhất cũng chỉ ngang với những đệ tử hạch tâm mà thôi, giờ chỉ còn mấy ngày là mở màn trận chiến đoạt cờ, làm sao đột phá trong thời gian ngắn như vậy được?
Cho dù gặp may, đột phá được… Cũng tuyệt đối không thể đột phá toàn bộ, không có tư cách kéo môn phái Thiên Vận Kỳ xếp hạng cuối Thương Ngô môn xuống ngựa!
Lãng Phiên Thiên lo lắng bước đi.
- Nhiều nhất bảy ngày, ta sẽ trở về!
Năm người Lãng Phiên Thiên phi thân lên trời, nhanh chóng bay về phía nam.
...
Hai huynh đệ Tống Trường Cung cùng Lý Nhất Tâm ở lại Cửu Tôn phủ. Cửu Tôn phủ rất an phận, ở trong tiểu vịn mà Vân Dương bố trí, không bước chân ra khỏi nhà.
Đương nhiên, nguyên nhân chính khiến hắn an phận là huynh đệ của mình. Từ sáng đến tối phải luôn dùng huyền khí tinh thuần của mình điều trị kinh mạch cho nghĩa đệ, công việc này cơ hồ không nghỉ không ngủ, không dám lơi lỏng chút nào.
Lý Nhất Tâm khuyên can đủ đường, nhưng Tống Trường Cung bỏ mặc ngoài tai, vẫn tiếp tục hành động.
- Hy vọng, là của hai người, không phải một người.
Tống Trường Cung bướng bỉnh nói.
- Nếu chỉ một người nhận được, chẳng bằng cả hai đều không được, cùng đi xuống Cửu Tuyền còn hơn.
- Huynh đệ chúng ta không làm được đại sự kinh thiên động địa, nhưng riêng phần tình nghĩa huynh đệ này tuyệt đối không thể khinh nhờn, tuyệt đối không cho ai làm vấy bẩn, cũng tuyệt đối không cho phép gạt bỏ! Cho dù là bản thân chúng ta cũng vậy!
...
Sau khi bọn Lãng Phiên Thiên đi khỏi, sáng hôm sau hai người cuối cùng của Thiên Tàn Thập Tú,Tử Bào Kim Châm Ngô Mộng Huyễn, Tinh Hồn Đao Khách Lạc Đại Giang cũng lần lượt tới Cửu Tôn phủ.
Ngô Mộng Huyễn cùng Lạc Đại Giang đến trễ như vậy ngoai trừ lộ trình của họ xa nhất, còn do hai người dẫn theo người nhà tới, trước khi tới dường như không hề suy nghĩ tới việc Cửu Tôn phủ không thu lưu.
Hai đội xe ngựa gặp nhau trước cửa sơn môn.
Ngô Mộng Huyễn nhảy xuống xe, ánh mắt sâu kín nhìn sơn môn Cửu Tôn phủ, một lúc lâu sau vẫn không cử động. Ở bên cạnh, Lạc Đại Giang cũng hành động y hệt.
Hai người đều thấy nhau đi vào nhưng lại như không nhìn thấy.
Lại đi được nửa đường, Lạc Đại Giang thở dài:
- Xem ra ngươi đã quyết định.
Ngô Mộng Huyễn lẳng lặng đáp:
- Đúng vây, ngươi cũng đã quyết định.
Hai người vẫn không nhìn đối phương, vừa đi vừa cười nói bi thương.
- Nếu đám Sử Vô Trần đã tới, chắc hẳn Cửu Tôn phủ chính là nơi Thập Tú hội tụ, sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
Sắc mặt Lạc Đại Giang lạnh lùng như nước, giọng điệu cũng bình thản như nước.
- Ha ha… Bao nhiêu năm như vậy, chúng ta đâu thiếu cơ hội gia nhập môn phái, nhưng mỗi lần chân chính dấn thân vào chỉ là thêm một lần thất vọng, một lần nhục nhã…
Ngô Mộng Huyễn nói:
- Nhục nhã như vậy trước đó đã phải chịu quá nhiều, sớm đã chẳng buồn để ý. Nhưng nếu lần dho bản thân Thiên Tàn Thập Tú chúng ta mời chào nhưng cuối cùng lại luân lạc tới cảnh ngộ như trước, ta chỉ sợ sẽ không chịu nổi.