Đám Lãng Phiên Thiên cùng Phong Quá Hải là người của Thiên Hạ Thương Minh, chức vị cao, đương nhiên am hiểu thương đạo, làm sao không biết lời Vân Dương nói rất có lý, không phải vì suy tính cho bản thân mà là tính toán lợi hại được mất trên tất cả các phương diện, có thể nói có đủ thành ý rồi.

- Vân huynh đệ nói rất có lý.

Lãng Phiên Thiên đáp sảng khoái:

- Là do chúng ta quá chú ý tới thần hiệu của sinh linh chi khí, quá mức nóng vội.

Hắn suy nghĩ, rốt cuộc không nhịn nổi hỏi:

- Như vậy Vân huynh đệ cảm thấy bao lâu nên đi vào một lần?

- Lần tiếp theo đi vào những thứ chúng ta chuẩn bị phải cao hơn lần này hai thành.

Vân Dương trước tiên nói điều kiện sau đó mới suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Về phần thời cơ đi vào, cho dù tốc độ nhanh nhất cũng phải nửa tháng nữa. Mà thời gian này đã tính là khẩn cấp rồi, tuyệt đối không thể ngắn hơn.

Hăn nhấn mạnh thêm:

- Lần sau tiến vào phải kéo dài thời gian hơn một chút mới là tốt nhất.

- Nửa tháng… có lâu quá không?

Lãng Phiên Thiên trầm ngâm.

- Đây đã là thời hạn ngắn nhất, vượt qua khoảng cách mỗi lần ta tiến vào Linh Chi Mộ Địa rồi.

Vân Dương nói như chém đinh chặt sắt:

- Còn một việc ta phải nói trước, có thể những lần sau, trong số vật phẩm giao dịch ngoại trừ thiên tài địa bảo, linh ngọc thượng phẩm, kỳ kim dị thiết, còn cần có khí vận chi lực.

Hắn cười khổ một tiếng, nhún vai nói:

- Nói thật, ta định cố gắng giảm thấp tần suất tiến vào Linh Chi Mộ Địa, đồng thời tăng tốc độ xây dựng môn phái, mong kiếm được khí vận chi lực mức độ nhất định trong thời gian giữa những lần tiến vào. Mà giờ ta chỉ vừa thành lập Cửu Tôn phủ, còn lâu mới thu được khí vận chi lực? Nếu lúc đó vẫn không thể giao ra, sợ rằng sẽ bị hủy tư cách giao dịch, lúc đó có hối hận cũng đã muộn…

- Căn cứ theo điểm này, chúng ta còn phải chừa lại chút thời gian giảm xóc, để môn phái có thể phát triển. Tối thiểu thì cũng phải có tư cách tranh đoạt khí vận chi lực… Như vậy mới là kế sách lâu dài.

Lãng Phiên Thiên trầm ngâm rồi chậm rãi nói:

- Vân huynh đệ nói… có lý.

Bên cạnh, năm người Thiên Hạ Thương Minh cũng trầm tư rồi gật đầu liên tục.

Dựa theo quy luật từ trước, Vân Dương giờ nên thừa thắng xông tới, mở rioongj chiến quả mới đúng.

Chuyện làm ăn, ai không biết đạo lý rèn sắt khi còn nóng?

Nhưng Vân Dương lại làm ngược lại, không những không vội, ngược lại khuyên người khác cũng không vội...

Tư thế này khiến đám người kiềm lòng, không khỏi càng tin tưởng thêm đối với “Linh Chi Mộ Địa”, cũng càng tán thưởng đối với Vân Dương.

Đổi lại nếu mình ở vào vị trí của Vân Dương, dưới ích lợi lớn như vậy sợ rằng chưa hửn làm được tốt hơn, thanh tỉnh hơn hắn.

Đây mới là đầu óc thanh tỉnh mà người làm đại sự nên có!

Một kẻ chỉ thấy cái lợi trước mắt, chỉ sợ không làm được việc gì lớn. Nếu thật sự không vào được Linh Chi Mộ Địa, vậy cũng thật sự hỏng việc!

An nguy cá nhân Vân Dương với họ cũng chửng sao, nhưng hy vọng mới dấy lên của Thiên Hạ Thương Minh cũng theo đó tan thành mây khói, không thể tiếp tục.

- Vân huynh đệ nhìn xa trông rộng, sống yên ổn nghĩ tới ngày tháng an nguy, chúng ta bái phục.

Đám người cùng nói.

- Vậy nửa tháng nữa!

Lãng Phiên Thiên nói:

- Theo lượng vật tư ta mang tới lần này, dựa theo số lượng giao dịch lần này, cũng đủ cho ba bốn lần…

Hắn thở đài:

- Đúng như Vân huynh đệ nói, tài nguyên Thiên Hạ Thương Minh kiếm được cũng chỉ có cực hạn, lần này ta đã mang tới đây một nửa tích lũy mấy vạn năm của Thiên Hạ Thương Minh… Nhưng của cải tích lũy này cũng không chống đỡ được mấy lần giao dịch, nếu chỉ vì cái trước mắt mà liều lĩnh, quả thật không nên làm, ngu không ai bằng…

- Lãng phó minh yên tâm, huynh đệ chúng ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức. Những tài nguyên này chỉ cần để tâm tìm kiếm, thiên hạ to lớn vẫn rất có hy vọng.

Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ đột nhiên tụ tin hơn gấp trăm lần, ánh mắt bừng sáng.

Hai người đã hạ quyết tâm.

Thật sự không được, chúng ta sẽ đi trộm, đi cướp!

Bất luận ra sao cũng phải kiếm được thêm chút tài nguyên. Thiên tài địa bảo… toàn bộ đại lục vẫn phải có chứ?

Cho dù nghĩ tới thanh đanh bản thân, thế thì… che mặt cũng được.

- Vậy quyết định như thế. Nửa tháng sau sẽ vào trao đổi lần nữa.

Vân Dương đưa quyết định cuối cùng.

- Được.

Lãng Phiên Thiên cũng là người sảng khoái, làm việc chẳng hề dây dưa dài dòng, nhanh chóng quyết định:

- Đã vậy năm người chúng ta đi trước về, tổng bộ một chuyến. Vì hợp tác đài lâu sau này, chúng ta nhất định phải báo cáo lại với minh chủ, để ngài ấy quyết định.

Vân Dương gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ có phần không muốn, nhưng cũng không có cách nào.

Bọn họ nhất định phải trở về.

Chỉ có trở về báo cáo, bọn họ mới có thể xác nhận tính chân thực của chuyện này, giới cao tầng cũng sẽ xử lý tiếp.

Huống hồ… Trước đó chuyện này vẫn luôn do bón người Lãng Phiên Thiên Tiêu Ngọc Thụ Cố Cửu Tiêu Phong Quá Hải báo cáo

Bốn người này rõ ràng là châu chấu trên một sợi đây thừng, sao có thể để bốn người chứng thực được?

Hai người mình mới coi như người chứng kiến đúng nghĩa.

Mình không về thì ai về?

Về phần Tống Trường Cung… giờ hắn còn phải ở lại chỗ này chăm sóc cho Lý Nhất Tâm, không ai dám quấy rầy.

Để Tống Trường Cung trở về đương nhiên có sức thuyết phục nhất, nhưng ai đám nói?

Thọ hạn của Lý Nhất Tâm đã gần, lúc nào cũng có thể mất mạng.

Vạn nhất trong lúc Tống Trường Cung trở về, Lý Nhất Tâm chét đi… ai chịu nổi lửa giận của Tống Trường Cung?

Đây là chuyện tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Về phần để Tống Trường Cung và Lý Nhất Tâm cùng trở về… Đám người ngấm lại, khả năng này tốt nhất đừng động đến. Nếu đám nói ra không khéo bị Tống Trường Cung đánh thành thịt nát ngay tại chỗ.

- Cáo từ!

Lãng Phiên Thiên ôm quyền ân cần căn dặn:

- Vân huynh đệ, ngươi phải cố gắng lên. Chỉ còn không tới nửa năm nữa đã là trận chiến tranh đoạt hạ phẩm Thiên Vận Kỳ. Bản tọa chúc ngươi nhận được tư cách khiêu chiến Thiên Vận Kỳ.

Trước đó Lãng Phiên Thiên không buồn để ý tới chuyện Vân Dương thành lập môn phái, không hỏi tới nửa câu.

Một môn phái nhỏ nhoi mới thành lập, phát trienr nhanh chậm gì cũng chẳng liên quan đến ta!

Về phần cướp đạt Thiên Vận Kỳ… Chậc, ngươi nằm mơ à?

Thiên Vận Kỳ dễ đoạt được như vậy sao?

Nhưng giừ, Lãng Phiên Thiên quan tâm chuyện này hơn bất cứ ai, còn hơn cả phủ chủ Vân Dương!

Thâm chí muốn bản thân hạ tràng chiến đấu thay Cửu Tôn phủ!

Việc có Thiên Vận Kỳ quá cáp thiết.

Tuyệt đối không thể mất được!

Vân Dương gật đầu:

- Yên tâm!

Thầm nghĩ: ta còn gấp hơn ngươi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play