Thượng Quan Linh Tú cũng tới.

Theo nàng là hai nữ tướng cao gầy, hiên ngang bước tới cửa:

- Lão Nguyên soái, nghe nói có tin tức cần nói cho ta?

Thu Kiếm Hàn đang trầm tư, nghe vậy nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, ở đây.

Đem tin tức đưa ra.

Thượng Quan Linh Tú nhìn thoáng qua, có chút khó hiểu:

- Người này là ai?

Thu Lão Nguyên soái nhìn nàng một cái:

- Hắn nói hắn họ Vân.

Thân thể mềm mại của Thượng Quan Linh Tú chấn động:

- Vân Tôn đại nhân?

Thu Lão Nguyên soái nhìn vẻ mặt chấn động của Thượng Quan Linh Tú, nói:

- Vậy cũng chưa chắc.

Ánh mắt Thượng Quan Linh Tú càng thêm sáng hơn:

- Là Vân Dương công tử?

Thu Lão Nguyên soái híp mắt lại, nói:

- Cái này, lão phu không biết.

Thượng Quan Linh Tú mỉm cười:

- Mặc kệ là ai, đều là chuyện tốt.

Một bên, Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê đồng thời biến sắc.

Bất kể là Vân Tôn đến hay Vân Dương đến đều là chuyện tốt, đối với hai người mà nói cũng là chuyện tốt.

Nếu là Vân Tôn tới, hai người liền có thể nghe ngóng tin tức Phong Tôn, ừm, cũng chính là tin tức của Kế Lăng Phong. Còn nếu Vân Dương tới... Hai người nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải tính sổ với tên hỗn đản này!

Có điều... Sao Thượng Quan Linh Tú lại hưng phấn như vậy?

Vân Tôn tới, có lợi cho cục diện chiến đấu, nàng cao hứng cũng đúng. Nhưng nếu là Vân Dương tới, nàng cao hứng làm cái gì?

Sắc mặt hai người biến hóa, hoàn toàn thu lại trong mắt Thu Kiếm Hàn, nói:

- Hai vị này... Rất là lạ mặt a.

Thượng Quan Linh Tú mỉm cười giới thiệu:

- Hai vị này là giang hồ nghĩa sĩ, thân thủ cao đường... Trên đường tới đây...

Lời còn chưa dứt, Nguyệt Như Lan đã nhàn nhạt nói:

- Để Lão Nguyên soái biết cũng được... Tiểu nữ là Nguyệt Như Lan, đây là em chồng ta, Kế Linh Tê.

Thu Kiếm Hàn hơi híp mắt:

- Tên rất hay.

Thu Lão Nguyên soái sống cả đời người, cũng là lão nhân tinh,vị Nguyệt Như Lan Nguyệt cô nương này ôn nhu nhã nhặn, lần này lại cướp lời, hiển nhiên là có dụng ý. Cho nên Lão Nguyên soái cũng không chen lời, lẳng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, Nguyệt Như Lan nói:

- Ừm, cô em chồng này của ta, chính là hôn thê của Vân Dương Vân công tử.

Thân phận muội muội cùng hôn thê của Phong Tôn hiển nhiên là chưa thể nói. Nhưng, thân phận hôn thê của Vân Dương Vân công tử thì cũng không sao.

Câu nói này vừa ra, ba người đồng thời giật nảy mình.

Thu Kiếm Hàn trợn trừng tròng mắt, Thượng Quan Linh Tú bỗng nhiên quay đầu, liền ngay cả bản thân Kế Linh Tê cũng lập tức đỏ mặt tía tai, xấu hổ nói:

- Lan tỷ, tỷ nói bậy gì đó.

Kế Linh Tê cũng có chút khó hiểu.

Từ lúc nào mà nàng trở thành hôn thê của tên hỗn đản kia? Lan tỷ đang nói lung tung gì vậy.

Sắc mặt Nguyệt Như Lan không chút biển đổi, nàng cùng Kế Linh Tê đều đã dịch dung, mặc dù có biến sắc cũng không bị người nhìn ra được. Từ từ nói:

- Vị Vân công tử này rất không hiểu chuyện, đem chúng ta ném lại Thiên Đường thành, sau đó không biết đi đâu, chúng ta còn đang tìm hắn.

Nhưng trong lòng thì lại đang thầm tiếc rèn sắt không thành thép, muội muội a muội muội, ngươi thật là ngốc. Ngươi còn nhìn không ra, tình cả của vị nữ tướng quân này đối với Vân Dương, cơ hồ đã đến tình trạng không chút che giấu?!

Ngươi còn không lĩnh hội được, chỉ sợ... Vân Dương sẽ bị người cướp mất a!

Thượng Quan Linh Tú có chút hồn bay phách lạc:

- Hôn thê của Vân Dương?

Thu Kiếm Hàn nhíu mày, đột nhiên nói:

- Đến cùng Vân Dương có mấy vị hôn thê? Mấy ngày trước lão phu còn cùng Thượng Quan phu nhân thương lượng, gả Thượng Quan Linh Tú cô nương cho Vân Dương, làm sao... Hiện tại lại thêm một vị?

Thân là cây trụ chống trời của quân đội Ngọc Đường, Thu Kiếm Hàn đương nhiên có hơi hướng thiên vị Thượng Quan Linh Tú. Người già tự nhiên thành tinh, hành động thường ngày của Thượng Quan Linh Tú sớm đã để hai lão nhân tinh bọn họ cảm nhận được.

Hơn nữa hiện tại lão cũng nhìn ra được, câu nói kia của Nguyệt Như Lan, rõ ràng chính là cố ý đả kích Thượng Quan Linh Tú!

Cho nên không nhịn được mà trực tiếp hát đệm. Ngươi nói láo, lão phu sống cả đời người, chẳng lẽ còn không bằng ngươi cho được?

Kế Linh Tê biến sắc:

- Lại có việc này?

Nguyệt Như Lan nhìn Thu Kiếm Hàn, nói:

- Lão Nguyên soái nói đùa.

Thu Kiếm Hàn phân bày:

- Nơi này là quân doanh, nào có chuyện nói giỡn: Đều ra ngoài, ra ngoài cho ta, soái trướng là nơi nghiêm túc, sao có thể thành nơi tranh giành tình nhân! Còn ra thể thống gì nữa?!

Vung tay lên, đuổi cả ra ngoài.

Thượng Quan Linh Tú bước ra ngoài, nhìn Nguyệt Như Lan, lại nhìn Kế Linh Tê, một bụng tiếng mà không nói nên lời.

Kế Linh Tê cũng cúi đầu, ngẫu nhiên dò xét Thượng Quan Linh Tú, thầm nhận xét, luận dung mạo, có lẽ nàng hơn một chút, nhưng nếu luận khí thế, người ta khí khái hùng, anh tư bừng bừng như thế, nàng thực sự kém một chút!

Nguyệt Như Lan đã thành công chôn xuống một cái đinh trong lòng Thượng Quan Linh Tú, lại thêm một đường đi tới, tình cảm ba người cũng không tệ, cho nên cũng không muốn tiếp tục kích thích, dứt khoát ngậm miệng không nói.

Ba nữ một đường trầm mặc, không hẹn mà cùng hạ quyết tâm: Hết thảy, chờ đánh xong trận này lại nói.

Cái này khiến lão già mà không kính, muốn theo đuôi xem nào nhiệt Thu Kiếm Hàn lại phải thất vọng: Thế mà còn không làm ầm ĩ lên...

Ba nữ một đường đi về.

Ven đường là từng đám từng đám binh lính đang giúp nhau cầm máu trị thương, nhưng có thể nhận thấy, trên thân mỗi người đều mang theo một ý chí chiến đấu sôi sục, trong mắt chứa đầy quyết tử chi ý!

Tựa như cái chiến trường thê thảm này, không những không khiến bọn hắn sợ hãi, mà chỉ có không sợ cùng anh dũng.

Trong mấy ngày nay, nhìn từng tên tráng sĩ Ngọc Đường đẫm máu sa trường, bách chiến không từ. Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê đều rất chấn động!

Hai người đột nhiên như hiểu rõ, hiểu rõ tại sao Kế Lăng Phong lại trở thành Phong Tôn của Ngọc Đường, tại sao lại liều mạng để bảo vệ cái quốc gia này.

Bởi vì... Những người này đều là người đáng kính!

Thân thiết!

- Chúng ta đến đây, tự nhiên cũng phải lên chiến trường. Đến lúc đó, ba người tỷ muội chúng ta, liền đồng sinh cộng tử là được.

Nguyệt Như Lan nói.

Thượng Quan Linh Tú nở nụ cười nhàn nhạt, gật gật đầu:

- Đa tạ. Những chuyện khác, ta tạm thời không cân nhắc qua.

Kế Linh Tê cũng không chịu thua:

- Ta cũng không cần nhắc qua.

Tâm tình ban đầu của Thượng Quan Linh Tú cũng rất nặng nề, nhưng nghe được câu nói háo thắng của Kế Linh Tê, cũng nhịn không được mà mỉm cười.

...

Ba ngày tiếp đó, doanh trại Đông Huyền trú đóng nơi đối diện Thiết Cốt quan không hề có chút động tác.

Cứ vậy trở mắt nhìn binh mã Ngọc Đường đem từng thùng nước tưới lên đầu thành, để dòng nước thấm vào từng khe hở.

Phó Báo Quốc sợ thời tiết quá lạnh, nước đội xuống chưa kịp thấm vào đã đông kết, dứt khoát hạ lệnh dội nước nóng xuống, cứ như vậy có thể phát huy tác dụng thẩm thấu tối đa.

Về phần phía ngoài thành, đương nhiên không cần phải kiêng kỵ như vậy, trực tiếp từng thùng từng thùng đổ xuống là được.

Dưới sự lao động không ngừng nghỉ của Ngọc Đường, chỉ ba ngày ngắn ngủi, Thiết Cốt quan đã biến thành một tòa băng thành!

Băng tuyết phía ngoài treo lơ lửng, đã ròng rã dày thêm hai thước, độ dày như vậy, coi như Thí Thần cung có bắn trực tiếp, cũng không thể nào xuyên qua!

Công Thành tiễn đương nhiên có thể xuyên được, thế nhưng... Cần Công Thành tiễn công kích tường băng, có ý nghĩa sao?!

Chí ít, ý nghĩa quá nhỏ!

Có thể nhìn thấy, sĩ khí Ngọc Đường đại chấn, bóng mã thất bại trước đó đã sớm bị quét sạch!

Ngay cả mây đen chiến tranh lâu ngày bao phủ, cũng đều tán đi triệt để.

Tất cả mọi người, đều tràn đầy lòng tin cho một trận đại thắng!

Chỉ có Thu Kiếm Hàn vẫn như cũ, mỗi ngày đều mặt ủ mày chau, liên tục kiểm tra vật tư dự trữ đã chuẩn bị.

Đối diện, Hàn Sơn Hà vẫn luôn quan sát động tĩnh của Ngọc Đường, hắn thấy được, sau ba ngày tưới nước, Thiết Cốt quan rốt cục đình chỉ hành động, dù sao có dày thêm nữa, có vẻ như cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, quy mô như hiện tại đã đủ rồi.

Chờ đến khi quân đội Đông Huyền tiến công, bị công kích là hư hại, lúc đó tiếp tục tưới nước lên là được!

Bĩnh sĩ Ngọc Đường lòng người yên ổn, nhưng mà... Đám binh sĩ đứng trên tường thành, lại bắt đầu cảm thấy lạnh giá, chân chính lạnh đến thấy xương.

Cũng là ngày thứ ba.

Hàn Sơn Hà gọi Chiến Ca đến:

- Đồ vật nói các ngươi chuẩn bị trước đó, tất cả đều chuẩn bị xong chưa?

- Đã sớm chuẩn bị xong!

Hàn quang trong mắt Hàn Sơn Hà lấp lóe:

- Như vậy, tiến công đi!

...

Ngay khi Hàn Sơn Hà hạ lệnh tiến công, Ngọc Đường đã lại lần nữa nhận được viện binh.

Viện binh lần này chỉ có một người, là một người họ Vân!

Thiên Ngoại Vân Hầu một đường phong trần mệt mỏi, từ phương bắc ngày đêm gấp rút chạy đến.

Thiên Ngoại Vân Hầu đã sớm vượt qua bình cảnh Sơn cảnh đại viên mãn, thành công tấn cấp Thiên cảnh!

Đối với sự xuất hiện của Vân Tiêu Dao, Phó Báo Quốc đầu tiên cảm thấy đại hỉ, sau đó lại là một cảm giác thất lạc không nói ra lời...

Mẹ nó, sao lại là gia hỏa này tới?

Coi như con của hắn tới, bản soái cũng sẽ không phải thất vọng như thế a...

Dù sao trong sự đánh giá của Thu Kiếm Hàn, trong tam Vân, vị Thiên Ngoại Vân Hầu này là được đánh giá thấp nhất, có vẻ như vẻn vẹn chỉ là có còn hơn không mà thôi!

Đối với chuyện Vân Tiêu Dao đột nhiên tới, Thu Kiếm Hàn cũng không chút ngạc nhiên, bình bình thản thản hỏi thẳng:

- Phía bắc thế nào rồi?

Đối với Thu Lão Nguyên soái, Vân Hầu vẫn vô cùng tôn kính:

- Tình huống phía bắc rất ổn định. Thiết đại soái lựa chọn chủ động xuất kích, suất quân quyết chiến Thiên Tứ, ba trận thắng cả ba, uy thế chưa từng có. Hiện tại Thiên Tứ đã rút năm trăm dặm, mặc dù song phương tạm thời đang giữ thế giằng co. Có điều tin rằng bên Thiết đại soái đã không còn vấn đề nữa, bắc tuyến vững như đại sơn, không thể dao động.

- Tiếc nuối duy nhất, Thiên Tứ vẫn đang không ngừng tăng binh, cho nên Thiết đại soái cũng không dám cắt binh đến tiếp viện.

Thiên Ngoại Vân Hầu Vân Tiêu Dao, không hổ là phụ thân trên danh nghĩa của Vân Dương, ngoài bộ dáng xuất chúng, dáng người thẳng tắp, tuấn lãng phi phàm, phong độ tiêu sái, thần thái bức nhân, lại để cho người thấy lập tức sinh hảo cảm:

- Tại hạ ở Bắc vương hơn một năm, Thiết đại soái thấy chiến sự ổn định, liền thương nghị với bản hầu, mời bản hẩu một mình đến đây trợ giúp, thế là bản hầu ngày đêm xuôi nam, rốt cục hôm nay chạy tới Thiết Cốt quan, cố gắng giúp chút sức mọn.

Vân Hầu ôn tồn lễ độ cười một tiếng:

- Cuối cùng cũng không phải quá muộn, còn có thể đuổi kịp trận chiến thế kỷ này, cận thân quan sát chung cực quyết đấu!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play