- Lão Nguyên soái, cẩn thận là quỷ kế của Hàn Sơn Hà!
Phó Báo Quốc giật nảy mình.
- Không sao.
Thu Kiếm Hàn chắc nịch.
Có Bạch Y Tuyết cùng Phương Mặc Phi cận thân bảo vệ, phóng nhãn khắp thiên hạ, muốn tìm một người có thể đối mặt liền giết lão, thực đúng là không nhiều.
Chớ nói chi ở đây chỉ là mấy tiểu tử choai choai?
Mà chỉ riêng tình huống trước mắt, mấy tiểu tử này rõ ràng đúng là thủ hạ lưu tình, càng không có dấu hiệu nói dối!
Thu Lão Nguyên soái là ai? Đương nhiên sẽ không thể nào tuyệt đối hóa vấn đề như mấy tên lão binh kia được, cái gọi là sơ hở trong lòng bọn hắn, ngược lại mới thực sự là không sơ hở, gian tế chân chính, hận không thể che giấu bản thân đến mức không chút nổi bật mới tốt, nào có thể như một đám choai choai kết bè kết đảng đến? Lại còn mang theo mười mấy thớt lương câu bảo mã, lại còn trực tiếp kêu tên mục tiêu, chuyện này càng thêm quỷ dị, tuyệt không phải lý do này!
- Lão già ta chính là Thu Kiếm Hàn mà các ngươi muốn tìm.
Thu Lão Nguyên soái mỉm cười nhìn mấy tên tiểu tử:
- Là ai nói các ngươi tới? Thư ở đâu?
Tiểu gia hỏa cầm đầu mở miệng hoài nghi:
- Ngươi nói ngươi là Thu Kiếm Hàn, có gì làm bằng chứng?! Đám người này nói xấu lão sư, chúng ta không tin ngươi!
Câu nói này thực như thần lai chi bút.
Thu Kiếm Hàn một trận ngẩn ngơ.
Đúng ta, ta nói ta là Thu Kiếm Hàn, có gì làm bằng chứng?
Phó Báo Quốc không nhịn nổi mà bật cười, sải bước đi ra, nói:
- Ta chính là Phó Báo Quốc mà các ngươi muốn tìm. Các ngươi có muốn bằng chứng không?
Tiểu gia hỏa đối diện hơi giật mình:
- Đương nhiên phải có bằng chứng, ngươi bằng cái gì mà tự nói là Phó Báo Quốc? Chúng ta mới muốn tìm hai người, hai người các ngươi liền lập tức đi ra, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Ngươi nghĩ chúng ta là đồ ngốc sao?
Phó Báo Quốc: “...”
Thu Kiếm Hàn cảm thấy thú vị, nói:
- Lão phu tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai gặp mà lại yêu cầu lão phu chứng minh thân phận, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt...
Giờ phút này, đám binh tướng bên cạnh cùng cung kính hành lễ:
- Tham kiến Thu Lão Nguyên soái, tham kiến Phó đại soái!
Tiểu tử choai choai cầm đầu ngạc nhiên, tựa như nằm mộng:
- Ngươi ngươi... Cái này... Cái này... Thu Kiếm Hàn lại là Đại Nguyên soái? Phó Báo Quốc cũng là Đại Nguyên soái...? Chẳng lẽ Thượng Quan cô nương kia cũng là Đại Nguyên soái... Ta ta...
Mười hai tiểu tử choai choai đứng trong gió lộn xộn, triệt để ngơ ngác!
Mấy tiểu tử trực tiếp mặt cắt không còn giọt máu, bọn hắn không biết Thu Kiếm Hàn, Phó Báo Quốc là ai, nhưng lại biết Đại Nguyên soái là vị trí gì, chí ít ở trong Thiết Cốt quan này, là người có quyền uy tuyệt đối!
- Tốt tốt, lão đầu tử ta càng lúc càng hứng thú với lão sư các ngươi! Hiện tại cũng đã chứng minh, có thể lấy thư ra được rồi chứ?
Thu Kiếm Hàn cười ha ha.
Mấy ngày nay thực khó có thể thấy Thu Kiếm Hàn vui vẻ như vậy, mấy đứa nhỏ này coi như lập công lớn. Phó Báo Quốc đang nghi ngờ cũng phải dở khóc dở cười.
- Ừm, thư... Thư ở đây...
Tiểu tử choai choai luống cuống một trận, mở lớp áo bỗng, đưa tay luồn vào nội y, tìm tòi nửa ngày, mới móc ra một cái túi da đóng chặt.
Mở từng tầng một, bên trong là một phong thư.
Một thân vệ của Thu Kiếm Hàn tiến lên, đem thư cầm vào trong tay, quay người cung kính dâng cho Thu Kiếm Hàn.
Thu Kiếm Hàn tiếp nhận phong thư, hờ hững xé bì nói:
- Lão sư các ngươi họ gì? Sao lại có thể dạy ra mấy tên cực phẩm như các ngươi...
Tiểu tử choai choai kính cẩn nói:
- Lão sư nói, hắn họ vân...
Hai tay Thu Kiếm Hàn đang mở thư đột nhiên dừng lại, trong mắt bắn ra thần sắc lăng lệ:
- Lão sư ngươi hiện đang ở đâu?!
Sau khi thốt ra câu nói này, lập tức một cỗ cảm giác không ổn phun trào.
Lập tức nhét phong thư còn chưa xé hết vào trong ngực, gấp giọng nói:
- Toàn bộ người ở đây theo bản soái về soái trướng, mang theo mười hai tiểu tử này! Toàn thành giới nghiêm! Kẻ nào vọng động, xử trí theo quân pháp!
Lập tức sải bước đi đầu.
Phó Báo Quốc cũng rùng mình một cái, vội vàng theo sau, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có, nào còn nửa phần ý cười.
Đám tiểu tử bị một đống sĩ quan tướng lĩnh vây quanh, ngơ ngác khủng hoảng đi tới soái trướng.
Thu Kiếm Hàn đọc kỹ tin tức, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, nhìn mấy tên tiểu tử đối diện:
- Ngoại trừ phong thư này, lão sư các người còn có nói gì không?
Thu Lão Nguyên soái đọc thư vô cùng cẩn thận, trong thư cũng không nói gì nhiều. Chỉ nói để lão cùng Phó Báo Quốc chiếu cố mấy tiểu tử này một chút, hoàn toàn không có tin tức gì khiến lão thực sự chú ý.
- Lão sư nói... Nói, chậm nhất nửa tháng, hắn sẽ đến.
Tiểu gia hỏa thực sự có chút sợ hãi.
Mắt nhìn soái trướng sâm nghiêm, tới tới lui lui đều là tướng lĩnh quyền cao chức trọng, hắn thực không nghĩ tới, người mà lão sư bảo tới tìm, lại là đại nhân vật như vậy!
Lúc này đã có thể nói một câu trọn vẹn, đã có thể nói là tố chất cứng rắn a!
Nhiều nhất nửa tháng!
Thu Kiếm Hàn cùng Phó Báo Quốc nghe được lời này, ánh mắt lập tức rạng rỡ, trong lòng thầm cuồng hỉ!
Ánh mắt nhìn đám tiểu tử kia, như được nhìn thấy tuyệt thế bảo tàng vậy.
- Lão sư các ngươi... Hiện tại, thế nào?
Thu Kiếm Hàn trầm ngâm một chút lại hỏi.
- Tình huống của lão sư không phải rất tốt. Xương cốt toàn thân bị gãy rất nhiều... Lúc chúng ta rời đi, lão sư còn không đứng dậy nổi, ta đã lớn như vậy rồi, mà còn chưa thấy qua người nào bị thương nặng đến vậy.
Sắc mặt Thu Kiếm Hàn nhất thời chuyển thành khó coi.
Xương cốt toàn thân bị gãy nhiều chỗ, không đứng dậy nổi.
Tình huống như vậy, cho dù là tu giả cao giai, cũng khó mà chữa lành được, trong vòng nửa tháng sao có thể đuổi tới?
Nhưng tóm lại là đã có tin tức.
Mặc dù không phải tin tức tốt lắm, nhưng xác thực là còn sống, như vậy đã đủ!
- Lão sư các ngươi... Dung mạo ra sao?
Phó Báo Quốc trầm ngâm nửa ngày, rốt cục hỏi vấn đề mà Thu Kiếm Hàn vẫn muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Tiểu tử choai choai khổ sở suy nghĩ, dùng sức vò đầu, đem da đầu cào xuống như hoa tuyết, chần chờ nữa ngày mới nói:
- Cái này... Thực đúng là khó nói... Tuổi tác của lão sư không lớn, nhưng bởi vì bị... Thương thế quá nặng, không nhìn được diện mục thực sư. Dù sao toàn thân hắn đều là vết hương... Có điều sau khi điều thương, hắn rất đáng gờm!
“...”
Phó Báo Quốc không còn gì để nói.
Lời này cũng thực bằng không nói.
Chẳng lẽ vừa rồi là hắn không nên hỏi, hoặc là hỏi không đúng trọng tâm?!
- Vương Định Quốc!
Phó Báo Quốc hét lớn một tiếng:
- Đám tiểu tử này giao cả cho ngươi! Nhớ xem kỹ cho ta, tận lực không để hao tổn.
Vương Định Quốc đáp ứng một tiếng:
- Theo ta!
Đám tiểu tử vội vàng nói:
- Chúng ta không cần chăm sóc, chúng ta đến đây là để đánh Hàn Sơn Hà, là để bảo vệ quốc gia, bị chăm sóc thì còn làm được gì? Chúng ta được lão sư chân truyền, chúng ta muốn ra chiến trường thực sự, muốn đem quân công về nhà...
Phó Báo Quốc cười to:
- Ta nào có nói không để các ngươi ra chiến trường? Chỉ cần các ngươi một mực theo Vương Định Quốc, liền không cần lo không có quân công! Có điều trên chiến trường chú trọng quân quy quân luật, thứ đầu tiên cần học đó là phục tùng, đi xuống đi!
Mấy tiểu tử nghe lời đi xuống.
Nhìn bóng lưng mấy tiểu tử kia rời đi, Phó Báo Quốc quay đầu nhìn Thu Kiếm Hàn, thử nói:
- Lão đại nhân, ngài xem... Liệu có phải...
Thu Kiếm Hàn cũng nhíu chặt lông mày:
- Lão phu cũng không có nắm chắc, không dám khẳng định cái gì...
Lão thâm ý nhìn Phó Báo Quốc:
- Nhưng có một điều có thể khẳng định... Đối phương nhất định là người của chúng ta.
Phó Báo Quốc hớn hở ra mặt:
- Vậy đến cùng có phải Vân Tôn đại nhân?
Hắn nghe được, hiển nhiên Lão Nguyên soái không muốn nói đến vấn đề này.
Nhưng Phó Báo Quốc lại đang kích động, không nhịn được mà muốn hỏi thăm.
Thu Kiếm Hàn thở dài:
- Người kia chỉ nói hắn họ Vân, mà họ Vân... Chưa hẳn chính là Vân Tôn a.
Phó Báo Quốc ngạc nhiên:
- Nếu đã nói họ Vân, không phải Vân Tôn đại nhân thì còn có thể là ai?
Thu Kiếm Hàn trừng mắt liếc Phó Báo Quốc:
- Cao giai tu giả họ Vân có rất nhiều, ngoại trừ Vân Tôn còn có người đã lâu chưa lộ mặt như Thiên Ngoại Vân Hầu - Thất Bộ Sát Sinh Kiếm Vân Tiêu Dao. Cho dù là nhi tử của Vân Tiêu Dao, Vân Dương cũng là một cao giai tu giả, một thân tu vi siêu diệu huyền bí, có thể nói là người đứng đầu trong thế hệ thiếu niên Ngọc Đường. Ngoại trừ hai người bọn họ, mới đến Vân Tôn! Xưa nay Vân Tôn luôn lấy thân phận Phong Tôn ra lộ diện, cho nên người đó nói là họ Vân, Vân Tôn tuyệt không phải lựa chọn đầu tiên!
- Vân lão sư này, cố nhiên là một trong ba người bọn họ, điểm ấy không thể nghi ngờ. Nhưng cụ thể là ai, vẫn còn cần người đó đến, mới có thể biết được.
Phó Báo Quốc khó nén hưng phấn:
- Đúng đúng. Bất kể là ai đến, đều là chuyện tốt. Có điều... Vị Vân Dương công tử kia thì coi như xong, tới... Cũng không có tác dụng gì.
- Thế thì chưa hẳn... Nếu Vân công tử kia mà tới, chưa hẳn ít tác dụng, thậm chí còn có thể đưa đến cho chúng ta càng nhiều kinh diễm, lúc nãy lão phu nói, hắn là người đứng đầu trong thế hệ thiếu niên Ngọc Đường, chỉ là nói không thôi sao?!
Phó Báo Quốc nói:
- Chẳng lẽ tiểu tử kia còn là thiên tài tu luyện, mạnh hơn cả phụ thân hắn sao?
Thu Kiếm Hàn đột nhiên không nhịn được:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Tên hỗn nhà người có thể mạnh hơn tiền bối của mình, vì cái gì người khác lại không được? Còn chưa cút ra ngoài xem lính của ngươi đi, chờ ở đây là muốn làm biếng sao? Đại soái này là làm như vậy sao? Mau mau cút!
Mang theo mặt mũi đầy nước bọt, Phó Báo Quốc vừa lau vừa ngơ ngác đi ra, nói gì cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng còn đang vui vẻ hòa hợp như thế, tại sao lại đột nhiên bị đổ cả bô cẩu huyết lên đầu?
Chẳng lẽ Vân công tử kia, thực sự có thủ đoạn đặc biệt, lại hoặc hắn mới là người họ Vân mà Lão Nguyên soái nghĩ tới, rất có thể, dù sao mấy tiểu tử choai choai kia có nói, tuy không nhìn thấy diện mục, nhưng tuổi tác lại không lớn. Thiên Ngoại Vân Hầu Vân Tiêu Dao, tuổi tác đương nhiên không thể nhỏ, Vân Tôn tu vi cao thâm mạt trắc, cũng phải có tuổi nhất định, như vậy có vẻ như chỉ có Vân công tử, mới có thể xưng là tuổi không lớn lắm. Nhưng nếu như vậy, không phải là người mà hắn cùng Lão Nguyên soái trông đợi, lại thực không thể tới sao?!
Thiếu gia Thiên Ngoại Vân phủ Vân Dương, cho dù có kinh diễm tuyệt liên, cuối cùng vẫn không thể so được với Vân Tôn a!
Thực sự như trời xa đất cách, xa xa không thể so sánh được.
Phó Báo Quốc cảm giác như tìm được nguyên nhân mà Thu Lão Nguyên soái trở mặt!
Trong soái trướng.
Vẻ mặt Thu Kiếm Hàn tràn đầy tâm thần bất định nghi hoặc, đi đi lại lại, trong miệng lầm bẩm, hung hăng thì thào:
- Phải ngươi hay không? Đến cùng có phải ngươi hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT