“ Diệp Chính Phù, cô nhìn cho kĩ trên người cô ta có thương tích gì không? Có vết bầm tím nào không? Muốn làm thánh mẫu thì phải phân tích rõ ràng ai đúng ai sai chứ” Tống Thanh Mẫn nhẹ nhàng nói nhưng giọng nói lại chứa đựng sự tức giận

Diệp Chính Phù nghe thanh Mẫn nói thì liền quay sang Đằng Thiếu Mai, cô nhìn sơ lược từ trên xuống dưới đích thực không có vết bầm hay thương tích của việc đánh nhau cả... Đằng Thiếu Mai lừa mọi người à

Đằng Thiếu Mai lúc này mới khóc lóc kể lể

“ Phù tỷ, ban nãy là Mẫn tỷ đẩy em nên em mới té, bọn em không hề đánh nhau đâu! Chị đừng mắng chị ấy nữa!”

Cô ta nói chẳng khác nào đang kể lể: Chị Mẫn chỉ đẩy em té xuống đất chứ có đánh nhau gì đâu

Diệp Chính Phù mới nhìn sang Thanh Mẫn đang ung dung uống nước do Hạ Băng đem tới!

“ Chị Mẫn, cho dù chúng ta là người trong đoàn không thân thiết với nhau thì chị cũng đừng gây sự với người khác chứ! Chị không sợ đạo diễn biết sẽ đuổi chị sao?”

Câu này nếu nỏi thẳng ra thì sẽ thành như vầy: Chúng ta không thân thiết nên chị làm ơn né ra đừng có mà động vào chúng tôi, coi chừng chúng tôi sẽ mách với đạo diễn để chị khỏi được quay phim luôn

Hơ hơ, tôi sợ quá!

Lúc này Thanh Mẫn muốn cãi lại với cô ta nhưng dường như bên cạnh hông lại bị người khác siết chặt, không phải tay của phụ nữ mà là tay của đàn ông

Chu Thiên Ngạo đưa mắt nhìn cô gái trong vòng tay của mình sau đó lạnh lùng liếc mắt qua đám người kia, đôi mắt ấy lại nhìn chằm chằm vào Đằng Thiếu Mai

“ Đằng tiểu thư, chẳng phải cô đi ngang qua vô tình chạm phải Thanh Mẫn nên cô mới té sao? Sao bây giờ lại đổ thẳng tội lên người bạn gái tôi thế!”

Giọng nói khàn khàn mang tính đặc trung của người đàn ông, hơn nữa từ người anh ta chỉ toàn mùi thuốc súng. Diệp Chính Phù trước đây hay bảo vệ kẻ yếu bây giờ cũng nín thin thít.

Thấy mọi người không nói gì thì anh liền nói tiếp

“ Ban nãy tôi chứng kiến hết mọi việc rồi, Đằng tiểu thư không phải vừa nói cô bị đánh sao. Mau đưa vết thương cho tôi xem sau đó chúng ta cùng lên đồn cảnh sát báo án”

Đồn cảnh sát! Báo án sao?

“ Vị tiên sinh này, không biết anh là ai mà lại có thể đi vào đoàn làm phim của chúng tôi thế. Mời anh đi cho!” Một nữ diễn viên khác lên tiếng

Chu Thiên ngạo vừa bước vào thì đã thu hút mọi ánh mắt của mọi người trong đoàn bất kể là nam hay nữ. Anh ta tiến vào, ôm eo Thanh Mẫn rất thân mật, cứ như người tình ấy!

Vị này là kim chủ của Tống Thanh Mẫn á!

“ Vị tiên sinh này... tôi thực sự... không sao nữa rồi..... lần này tôi bỏ qua cho Mẫn tỷ cũng được”

Đằng Thiếu Mai nhẹ giọng nói, có vài phần uyển chuyển la lướt

Bà đây chưa đánh cô nhé, nếu đánh thì phải đánh cô cho tới khi cô nằm viện 3 tháng mới được ra. Tống Thanh Mẫn chán ngấy cái màn nước mắt khóc la khóc lóc của Đằng Thiếu Mai lắm rồi, ánh mắt tròn xoe của Tống Thanh Mẫn nhìn thì rất bình tĩnh không chút dao động nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra có vài tia tức giận hiện lên

“Đằng Thiếu Mai, tôi chưa hề đánh cô hay động chạm thân thể gì của cô đâu. Nếu đánh cô thì tôi phải đánh cho tới khi nào cô nằm viện đủ 3 tháng mới được ra, như vầy mới gọi là đánh. Hiểu chưa!”

Chỉ một câu nói của cô lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải giật mình. Tống Thanh Mẫn nổi điên thật rồi!

Ai chả biết từ nhỏ Thanh Mẫn đã học võ, đai võ của cô là đai đen, hơn nữa cô còn học cả quyền Anh. Nào, lại đây, bà cho mấy cưng hưởng thụ thế nào mới gọi là đánh nhau nhé!

Tất cả mọi người vây quanh đều không nói gì cả, Chu Thiên Ngạo định ôm eo cô lướt đi nhưng vẫn phải nói một câu

“ Dám động vào người phụ nữ của tôi, cô có muốn sống trong chuỗi ngày giàu sang hạnh phúc nữa không đây?”

Có nghĩa là: Đằng tiểu thư! Tập đoàn Đằng thị hiện đang hợp tác với Chu thị, cô nên cẩn thận chứ nếu không tập đoàn của ba cô sẽ chết chắc! Ngay cả đóng phim thì cũng chẳng ai sẽ mời cô hợp tác chung đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play