"Không đâu ạ, con ăn uống rất thoải mái. Con thấy như vậy là đầy đủ rồi"
Chu Thiên Ngạo sau khi nghe thấy hai chữ "đầy đủ" phát ra từ đôi môi nhỏ xinh của Mẫn Mẫn thì anh đã phụt cả miếng dưa hấu ra ngoài và nhanh chóng lấy khăn giây che miệng mình lại.
Thanh Mẫn ngồi kế bên không nhịn được liền liếc anh một cái. Muốn gì đây? Chê cô điện nước không được đầy đủ?
"Anh có ý gì?" Cô quay lại hỏi.
Anh sờ sờ mũi đáp: "Không có gì"
“ Ý anh là nói tôi điện nước không đầy đủ chứ gì, có cần tôi đem ra đập chết anh luôn không? Tôi sẽ cho anh sung sướng trước khi lìa đời. Sao hả, chịu không?”
Tống Thanh Mẫn đưa tay nâng cằm của Chu Thiên Ngạo lạnh lùng đáp, hơi lạnh từ người cô lại làm cho Chu Thiên Ngạo - tên hỗn đản biết sợ. Cô chính là người đầu tiên làm cho hắn biết “sợ” là cảm giác như thế nào