Editor: Thiếu Quân

Cửa nhỏ của đạo quan để khép hờ.

Hoa quế đang thì nở rộ, gió xao động, mây lững lờ, trời như lưu ly, trong sáng như gương.

Những chùm hoa màu vàng nhạt ánh bạc mọc kín đầu cảnh, đè nặng xuống, ép cành cây hơi oằn mình xuống, hết lần này tới lần khác lại có mấy con chim nhỏ nhảy tới nhảy lui nhốn nháo trên cành.

Chạc cây nhẹ nhàng lay động, cánh hoa cũng theo đó rào rào rơi xuống, rớt đầy đầu đầy mặt nhóc hươu.

Nhóc hươu lắc lắc đầu, nhịn không được hắt hơi một cái.

Hai bên án thượng, trong vài cái chén còn chưa rót nước trà đọng lại không ít cánh hoa rơi vào. Ấm trà được đun bằng lửa nhỏ hơi hơi bốc lên hương trà. Hương trà lẫn với mùi hoa quế, đem hương vị thanh sạch ngọt ngào giữ ở một điểm cân bằng kỳ diệu, khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy được thư sướng.

Quế rơi trà ấm, đạo quan thanh tĩnh, không thể nghi ngờ chính là một thứ cảnh đẹp ý vui, đủ để đi vào trong thư họa. Nhưng cái Dương Quảng chú trọng lại chẳng phải nơi này.

Hắn nhìn người đang pha trà ở kia.

Đối phương mặc một thân đạo bào, tóc búi cao đầu, nhìn qua chỉ là một bộ trang phục tầm thường, nhưng Dương Quảng không thể không thừa nhận, càng là đơn giản, trái lại càng tăng thêm sự xuất sắc của người này.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, đến bây giờ đã là bao nhiêu năm? Dương Quảng chưa hề ngẫm nghĩ, nhưng mình từ thiếu niên trở thành thanh niên, chung quy vẫn là qua không ít năm nhỉ. Người này lại vẫn giống như thần tiên, một chút nét già cũng không hề thấy.

Đương nhiên, Dương Quảng biết, võ công luyện đến cảnh giới nhất định, quả thực sẽ như người này vậy, thanh xuân mãi ở. Có người nói trên giang hồ có không ít người như vậy, nhưng đời người có mấy lần được nhìn thấy vẻ đẹp như vậy. Dương Quảng mỗi lần gặp gỡ, đều không tránh được mà nhìn thêm vài lần, lúc này đã khắc sâu ấn tượng.

“Hậu viện đơn sơ, không có cách nào chiêu đãi khách quý, nếu muốn vấn đạo cầu tiên, vẫn xin tới cửa trước đi.”

Tiếng nói thanh sáng bình hòa từ phía sau cửa truyền đến, Dương Quảng có chút xấu hổ, không khỏi liếc mắt nhìn sang người bên cạnh mình.

Người kia hàng mi vẫn hạ, sắc mặt bình tĩnh, cũng không có vì cùng Dương Quảng đợi lâu mà tỏ ra nông nóng thiếu kiên nhẫn, cũng không có vì thế mà trở nên xấu hổ bối rối. Hắn dường như thật sự chỉ là người nhiều năm đi theo Dương Quảng du ngoạn, đem sự tồn tại của bản thân mình hạ xuống thấp nhất.

Nếu đã bị phát hiện, Dương Quảng cũng chỉ đơn giản cười một tiếng, đẩy cửa đi vào: “Bản vương thấy đạo quan thanh tĩnh, liền tùy ý đi dạo một vòng, không ngờ lại đi tới nơi này, quấy rầy sự thanh tịnh của chân nhân, vẫn xin thứ tội.”

Trong miệng tuy rằng nói thế, nhưng không hề thấy khó mà lui, ngược lại nhanh chóng tiến lên, không hề cho rằng chủ nhân đạo quan có thể cự tuyệt không gặp hắn.

Dương Quảng từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, phụ mẫu sủng ái khiến cho hắn hầu như chưa từng gặp phải chuyện gì không được viên mãn như ý, cho nên tính cách cũng theo đó mà có chút duy ngã độc tôn.

“Hóa ra là Tấn vương, mời đến.”

Thẩm Kiều mỉm cười, vẫn chưa lộ ra chút không vui nào —— Dương Quảng cho rằng đây là vì đối phương không dám để lộ sự không vui đó —— Huyền Đô Sơn nếu đã muốn đặt chân phát triển tại Trường An này, vậy thì không thể thiếu sự nâng đỡ của triều đình.

Bời vì vừa rồi đứng ở bên ngoài, khó tránh khỏi có chút hiềm nghi phi lễ chớ nhìn. Lúc này Thẩm Kiều không đứng dậy hành lễ, Dương Quảng cũng không tiện tính toán với người, liền hạ vạt áo, ngồi xuống bên đối diện, đảo khách thành chủ, chìa tay ra, ý bảo người bên cạnh mình cũng cùng ngồi xuống.

“Mới vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy chân nhân pha trà, hương trà mê người, nhịn không được dừng lại nghỉ chân, thiết nghĩ chân nhân cũng sẽ không trách chúng ta đường đột đến thăm hỏi chứ?”

Thâm Kiều cười nói: “Tất nhiên là không. Chẳng hay vị khách nhân này là?”

Dương Quảng giả vờ ảo não: “Vậy thật sự lại quên không giới thiệu với chân nhân, vị này chính là đại đệ tử của Trí Giả đại sư, hòa thượng Ngọc Tú, nói rõ ra thì còn là sư đệ của phụ thân đấy!”

Trí Giả thiền sư xuất thân từ Thiên Nhai tông, tên Pháp Nhất, sư huynh đệ với đám người Tuyết Đình. Hai năm trước, để thu phục Phật Môn, Dương Kiên không tiếc thân hoàng đế tôn Trí Giả thiền sư làm sư phụ, tỏ vẻ mình rất coi trọng Phật Môn. Việc này một khi truyền ra, thanh thế địa vị của Phật Môn như nước lên thì thuyền lên, nhất thời phong quang vô lượng.

Nhưng vị hòa thượng Ngọc Tú ở trước mắt này, trên đầu hắn vậy mà không hề có chút tóc nào, nhưng thường phục mặc trên người lại không phải là tăng y. Cho nên khi Thẩm Kiều nghe nói về thân phận của hắn, trên mặt khó tránh khỏi cũng hiện lên chút cảm giác bất ngờ.

Dương Quảng: “Ta đem tăng nhân dẫn đến đạo môn, chân nhân sẽ không mất hứng chứ?”

Thẩm Kiều cười nói: “Tất nhiên sẽ không, người tới là khách. Tấn vương và thiền sư nếu không chê, vậy mời nếm thử chút trà thô bần đạo nấu.”

Dương Quảng thản nhiên cười: “Chân nhân tự tay pha trà, cho dù thế nào cũng muốn thử một lần, trở lại mới có cái hay khoe cho phụ mẫu!”

Hắn cùng với Ngọc Tú nhận lấy chén trà cúi đầu thưởng thức.

Trà thật sự là trà thô, dù có cả mùi hương hoa quế, nhưng cũng khó che đậy được vị đắng chát trong đó. Dương Quảng không uống quen chút nào, nếm thử một cái không khỏi nhíu mày. Hắn đặt chén trà lại, liếc mắt nhìn sang Ngọc Tú. Người kia cũng đang im lặng cầm chén trà, từng ngụm từng ngụm, không nhanh không chậm, uống hết toàn bộ.

Dương Quảng tự cười nhạo nói: “Xem ra là ta không hiểu trà đạo, trà này cho ta, quả là uổng phí rồi.”

Thẩm Kiều: “Tấn vương nói quá lời, lá trà pha thành nước trà, đó đều là cho người uống. Tấn vương uống cũng là uống, người ngoài uống cũng là uống. Uống vào trong thân thì vẫn còn ở đó, một khi đã vào trong thân, không thể nói là lãng phí hay không lãng phí được.”

Dương Quảng sửng sốt, một lúc lâu sau vẫn không thể tiếp lời.

Ngược lại Ngọc Tú hòa thượng lại nói: “Lời này của chân nhân rất có thiền ý.”

Thẩm Kiều mỉm cười: “Phật-Đạo vốn có chỗ giống nhau, xem ra thiền sư cùng đạo môn ta cũng là có duyên.”

Ngọc Tú cũng cười: “Người bên ngoài đều nói chân nhân ngôn luận vụng về, không chịu khai đàn giảng đạo. Bần đạo thấy cũng không hẳn, chân nhân cũng rất am hiểu thuật biện luận!”

Tướng mạo của hắn vốn chỉ thanh tú, nụ cười này lại có vẻ sán lạn sinh hoa, khiến người khác cảm thấy khung cảnh phía trước sáng hẳn lên.

Dương Quảng: “Ngọc Tú là học trò của Trí Giả đại sư, cũng học võ công từ sư bá Pháp Nhất đại sư, nghe nói là kỳ tài không hiện thế hơn mười năm qua của Thiên Nhai tông, tư chất so với Tuyết Đình năm đó còn tốt hơn. Ta sinh ra là hậu bối, cũng chưa có dịp chứng kiến Tuyết Đình hòa thượng lợi hại cỡ nào, chẳng hay hôm nay có thể may mắn, để Ngọc Tú lãnh giáo mấy chiêu với chân nhân?”

Đường nhìn của Thẩm Kiều đảo qua hai người, rơi vào trên chén trà trước mặt, thản nhiên nói: “Với tư chất của Ngọc Tú thiền sư, sợ là không quá vài năm đã đại thành, bần đạo bất tài, đâu dám tùy ý chỉ điểm?”

Đây là cự tuyệt.

Ngực Dương Quảng rất không thoải mái.

Hắn cố tình giao hảo với hai người Thẩm Kiều và Yến Vô Sư, thế nhưng người sau hành tung bất định, khó có được cơ hội diện kiến một lần, thì cũng sẽ không cho Dương Quảng mặt mũi. Dương Quảng bèn không chịu được mà cáo trạng lên trước mặt phụ mẫu. Ai ngờ phụ mẫu từ trước đến nay luôn dung túng mình, lại có thái độ khác thường, không đứng về phía hắn. Điều này làm cho Dương Quảng rất là ảo não.

Về phần Thẩm Kiều, Dương Quảng vài lần tự mình tới cửa, nếu không phải là đang ăn hoặc bế môn, thì là dùng lời uyển chuyển khước từ. Thẩm Kiều tựa hồ không hề có hứng thú kết giao với Tấn vương điện hạ, ngay cả khách khí lễ độ cũng chỉ làm sơ sơ. Chuyện này đối với thiên chi kiêu tử như Dương Quảng mà nói, không thể nghi ngờ chính là vài cái bạt tai vô hình. Dương Quảng vài lần tức giận đến mức đạp đổ hết đồ đạc bên trong tẩm điện của mình, trong lòng càng lúc càng cảm thấy không cam tâm, ngược lại có chút biến thành chấp niệm cầu mà không được.

Chuyện duy nhất đáng kể, đáng để an ủi, chính là Huyền Đô Sơn và Hoán Nguyệt tông mặc dù không tỏ vẻ lấy lòng tiếp nhận Dương Quảng, nhưng cũng không có ý tứ muốn thân cận với thái tử.

Nhìn sườn mặt tuấn mỹ ôn hòa của Thẩm Kiều, trong lòng Dương Quảng cảm thấy có chút thất bại, lại có chút không cam tâm.

Thẩm Kiều có ân cứu mạng với hắn, hắn biết. Năm đó nghịch tặc Trần Cung bắt cóc hắn đem ra cung. Là Thẩm Kiều chạy tới cứu hắn. Nhưng Dương Quảng cho rằng, mấy năm nay phụ mẫu cho Huyền Đô Sơn cũng quá nhiều rồi, đã đủ để trung hòa ân cứu mạng của hắn với mình. Cho nên ở sâu trong lòng hắn, lòng cảm kích đối với Thẩm Kiều kỳ thực còn rất ít. Phần sâu xa này giữa hai người đối với Dương Quảng có ý nghĩa nhiều hơn là để lôi kéo quan hệ, khiến Huyền Đô Sơn nghiêng về phía hắn.

Nhưng thật đáng tiếc, Thẩm Kiều lúc nào cũng không nóng không lạnh, kể cả Huyền Đô Sơn đối đãi với Tấn vương, cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Nghĩ thì nghĩ, nét mặt Dương Quảng không dám lộ ra chút thất lễ vô phép nào: “Chân nhân quá khiêm tốn rồi, luận bối phận giang hồ, Ngọc Tú còn là vãn bối của ngài, nhận chỉ điểm của ngài cũng là nên làm. Chỉ là nếu như ngài không muốn, tất nhiên ta cũng không thể cưỡng cầu. Mấy ngày nữa là đến ngày hội Trùng Dương, ta đã báo cáo bệ hạ, ngày đó sẽ tổ chức yến tiệc tại biệt trang Thúy Hoa Sơn. Chẳng hay chân nhân có thể vui lòng tới tham dự, bản vương xin tự mình đi tới đón chào.”

Nói đến chỗ này, hắn rất sợ Thẩm Kiều nghĩ có nhiều người, không chịu đến dự, còn cố ý nói thêm một câu: “Yến tiệc hôm đó không có người không liên quan, chỉ có hai nhà Phật Đạo, noi theo danh sĩ Ngụy Tấn ngồi bàn chuyện thanh nhã, cũng không phải yến tiệc bất nhã gì!”

Thẩm Kiều lộ vẻ áy náy: “Nói đến thật không khéo, hôm nay bần đạo đự định quay về Huyền Đô Sơn, mấy ngày nữa sợ là đều đang ở trên núi Huyền Đô, không thể tới dự tiệc, vẫn xin Tấn vương thứ lỗi.”

Tức giận xẹt qua trên mặt Dương Quảng, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, còn nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch: “Là ta làm khó rồi, chân nhân không cần để tâm!”

Đợi Dương Quảng và Ngọc Tú rời đi, một người từ phía sau cột trụ hành lang nhàn rỗi đi tới nói: “Ngươi đắc tội hắn thật rồi.”

Thẩm Kiều cũng không quay đầu lại, uống xong vài hớp trà xanh, mới nói: “Như Yến tông chủ cứ thế trốn trong phòng làm rùa đen rụt đầu, để mặc ta đảm nhiệm cái chức ác nhân này.”

Yến Vô Sư cười ha ha một tiếng: “Ai bảo Thẩm đạo trưởng trách trời thương dân, tâm địa thiện lương cơ. Nếu để ta tự mình đứng ra, lúc này Ngọc Tú kia sợ là ngay cả cửa lớn Huyền Đô quan cũng không ra được!”

Thẩm Kiều liếc xéo y một cái, không nói chuyện.

Yến Vô Sư cúi người xuống, bạc môi khẽ lướt trên gò má hắn, một đường lưu lại hơi thở nóng bỏng, cuối cùng dừng lại bên tai Thẩm Kiều

“Vốn là định quay về cùng ngươi trải qua đêm thất tịch, nhưng mà không được rồi, chỉ là đông chí nhất định sẽ không thất hẹn.”

Sắc mặt Thẩm Kiều có chút hồng, cũng không biết là do bị nhiệt khí hun nóng hay là do ngượng ngùng nữa.

“Chuyến này ngươi đi rất lâu.”

Yến Vô Sư thấp giọng cười, tiếp tục trêu chọc: “Cho nên Thẩm đạo trưởng nhớ ta rồi?”

Thẩm Kiều ầm một cái, sắc mặt có chút đỏ lên: “Ngươi biết ta không hỏi cái này…”

“Vậy thì là gì?” Yến Vô Sư tựa hồ lấy đùa hắn làm vui, vừa tựa hồ cảm thấy hứng thú với lỗ tai của hắn, cắn nhẹ không buông, từ lỗ tai đến vành tai, rất nhanh bị liếm, khiến cho Thẩm Kiều cứng đờ cả người, phảng phất như bị dính định thân thuật, nửa điểm cũng không nhúc nhích được.

“Có phải ngươi định…” Hắn khó khăn điều động ý chí, “Thâm nhập cảnh nội Đột Quyết?”

“Không, ta định tới Cao Câu Lệ.” Yến Vô Sư còn có thể liên tiếp phun ra mấy câu hoàn chỉnh lưu loát, bởi vì tay của y đã bắt đầu thâm nhập vào địa phương khó nói, rong ruổi vấn liễu theo tâm mình

Thẩm Kiều: “Cao Câu Lệ? Ngươi đi vào đó… Làm gì?”

Yến Vô Sư: “Nơi đó nhân sâm thừa thãi, với Hoán Nguyệt Tông mà nói cũng coi như là một cọc buôn bán. Ta đi vòng qua phía đông, cũng tiện lướt qua xem Đột Quyết một chút. Đoạn Văn Ương hiện tại đang ở Đông Đột Quyết, lăn lộn cũng khá, rất được Lam khả hãn Ung Ngu Lư trọng dụng, nghiễm nhiên đã trở thành Hồ Lộc Cổ thứ hai rồi.”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Hắn không đem toàn bộ tâm tư đặt trên võ đạo, vĩnh viễn không thể trở thành Hồ Lộc Cổ thứ hai. Nhưng thật ra vừa rồi ta thấy Ngọc Tú hòa thượng kia, cũng có vài phần ý tứ.”

Yến Vô Sư: “Sao nào, ngươi có ta còn chưa đủ, ngay cả hòa thượng cũng muốn?”

Thẩm Kiều thoáng chốc đỏ bừng mặt, há mồm lúng ta lúng túng, tức giận muốn cãi lại, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, thực sự là vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

Yến Vô Sư nhịn không được cười to một tiếng, trực tiếp đem người ôm lên, đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play