Editor: Thiếu Quân

Sau tấm bình phong, hé ra một chiếc giường.

Trên giường có một mỹ nhân.

Nói đúng ra, hai mắt mỹ nhân nhắm chặt, nặng nề mê man ngủ, ở bên cạnh còn có một người đang ngồi, nhìn vẻ mặt mỹ nhân.

Yến Vô Sư nhìn hồi lâu, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên hàng mày của đối phương.

Thẩm Kiều theo phản xạ hơi giật mí mắt, sau đó khẽ nhíu mày.

Hắn rất ít khi có được giấc ngủ trầm như vậy. Bình thường, đừng nói là động tay động chân trên mặt hắn, cho dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ chung quanh, Thẩm Kiều đã tỉnh lại rồi.

Loại tình huống này chỉ có thể nói rõ, hắn thật sự quá mệt mỏi.

Khóe miệng Yến Vô Sư mang theo một tia mỉm cười thả lỏng đầy thích ý.

Nếu bây giờ có người ngoài ở đây, chắc chắc sẽ thất kinh đồng thời gai ốc nổi đầy, bởi vì, nụ cười này quả thực quá mức nhu hòa, nhu hòa đến mức nó căn bản không nên xuất hiện trên khuôn mặt của y.

Không nói tới người khác, ngay cả chính Yến Vô Sư cũng không nhận ra được trên mặt mình lại có thể xuất hiện ý cười yếu ớt trong lành như vậy.

Ngón tay của y di chuyển từ trên hàng mi dời tới mi tâm, chậm rãi xoa nhẹ mi tâm đối phương, chuyển dần xuống vị trí chóp mũi, sau đó làm bộ nhẹ nhàng nắm lấy cái mũi của đối phương.

Còn chưa thật sự làm ra động tác đó, y tựa hồ thay đổi chủ ý, tiếp tục đi xuống, nhẹ nhàng lấy tay bóp nhẹ đôi môi Thẩm Kiều. Một bức tranh mỹ nhân tươi đẹp ngủ xuân thoáng chốc sinh ra thêm vài phần hài ước. Môi trên môi dưới của Thẩm Kiều bị bóp lại, nhìn qua giống như đang miệng con vịt đang chu lên vậy.

Thẩm Kiều hồn nhiên không hề hay biết, có lẽ là không hề phòng bị gì với người bên cạnh, vẫn như trước ngao du trong giấc ngủ say.

Yến tông chủ rốt cục ý thức được hành vi của mình có chút ấu trĩ, bĩu môi buông tay ra, cúi dầu ấn xuống một cái hôn lên môi hắn. Khóe mắt thoáng liếc qua dấu ấn xanh tím dưới cổ và vai đối phương, khóe miệng khẽ cong lên, chợt đem chăn đệm trên người Thẩm Kiều kéo lên, cho đến khi che kín cái cổ đầy dấu ô mai của hắn.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Yến Vô Sư đứng đậy xuống giường, đi qua mở cửa.

Y không chút đỏ mặt, tiểu nhị bên ngoài thấy y chỉ khoác ngoại bào, tóc mai không chỉnh, dáng vẻ lười biếng, vậy mà lại đỏ mặt trước.

“Công tử mạnh khỏe. Dưới phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn nóng, chưởng quỹ sai tiểu nhân tới hỏi thăm nhị vị một chút, xem có cần gì hay không?”

Hắn một bên hỏi, một bên len lén nhìn vào trong. Mấy canh giờ trước bọn họ ở dưới lần nghe thấy thanh âm rầm rầm, lúc đó không ai dám đi lên hỏi. Hiện tại tự nhiên cần phải nhìn qua xem có cái gì bị phá hỏng hay không.

Yến Vô Sư vốn muốn nói không cần, nghĩ lại lại đổi ý: “Có những món gì?”

Tiểu nhị cười nói: “Có bánh hồ*, gà quay, thịt vịt áp chảo, thu quỳ** vân vân. Trù nghệ của tệ điếm nổi nhất trong vùng này, chỉ cần ngài gọi, nhất định không có gì không có.”

*Bánh hồ: bán nướng kiểu người Hồ

**Thu quỳ: ko biết là cái gì “秋葵”, tra trên mạng nó ra hình đậu nhớt.

Yến Vô Sư: “Vậy mang lên một cháo nhân hạt sen sữa bò, lợn sữa trát tỏi hấp cách thủy, chân giò lợn hấp nhuyễn cách thủy, không được thiếu nước sốt, làm xong ta sẽ thưởng, làm thêm chút cá tươi, không cần để ý là cá gì, cứ ngon là được, không cần trình bày quá cầu kỳ, cứ trực tiếp hấp lên, thêm cho ta chút tỏi hẹ là được, còn lại là chút đồ chay đưa lên.”

Một túi gấm đi theo lời của y ném vào trong lòng tiểu nhị, khá là nặng. Tiểu nhị chỉ cảm thấy đây hẳn là bạc vụn.

Đối phương mắt cũng không chớp nói ra một đoạn dài, tiểu nhị âm thầm líu lưỡi, thầm nói đây là muốn mở hội ăn sao. Xem ra quả nhiên là quý nhân trong đám người phú quý, một lần gọi đồ này, bằng khách điếm bình dân này làm ăn cả ba đến năm ngày.

“Có có, công tử cần gì, bản điếm đều có. Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị ngay, ngài cứ thong thả chờ một chút, tiểu nhân sẽ đem nước nóng tới trước!” Hỏa kế niềm nở nói.

Yến Vô Sư lại bảo tiểu nhị đến hiệu sách mua cho y vài quyển đọc giải trí. Có cơ sở là tiền thưởng phong phú, tiểu nhị tất nhiên không chút nề hà, rất nhanh đã lập tức nghe theo.

……

Thẩm Kiều bị mùi thơm thức ăn kích thích, trong nháy mắt mở mắt ra đó, hắn cũng đồng thời cảm nhận được tiếng bụng đói kêu vang.

Loại cảm giác này lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện, thế nên hắn có chút mờ mịt xa lạ.

Đưa mắt nhìn, Thẩm Kiều chậm rãi dò xét một vòng xung quanh phòng, từ thức ăn đặt trên mặt bàn sau tấm bình phong, đến thân ảnh của một người đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách. Ngắn ngủi chỉ trong chốc lát, ánh mắt từ mơ hồ của hắn lập tức khôi phục sự thanh tỉnh.

Cách một tấm bình phong, Yến Vô Sư tất nhiên cũng phát hiện ra động tĩnh của hắn.

“A Kiều tỉnh rồi?”

Y để sách xuống, đừng dậy từ đầu kia bình phong đi vòng qua, trong lòng còn có chút tiếc nuối vừa rồi chậm mất một bước, không thể nhìn thấy dáng vẻ đối phương khi vừa tỉnh lại.

Nhưng một khắc sau, Thẩm Kiều trực tiếp che đầu lại, cả người chui tọt vào trong chăn.

Chăn nhất thời cuộn lại thành một cục to.

Yến Vô Sư: “….”

Y vừa nhìn thấy động tĩnh trong chăn, liền biết đối phương nhất định là đang cắm đầu mặc quần áo.

Yến Vô Sư ở trong lòng cười sắp rút gân, nét mặt lại vẫn giống như không có chuyện gì, giả vờ lo lắng nói: “Ngươi không sao chứ?”

Giọng nói buồn buồn của Thẩm Kiều từ dưới chăn truyền đến: “Không sao…”

Yến Vô Sư tiến lên vài bước, tay đặt lên trên chăn: “A Kiều, có phải ngươi bị thương rồi không, đi ra để ta xem nào?”

Thẩm Kiều: “Ta không sao…”

Dưới chăn hăn động đậy cực mạnh, Yến Vô Sư đoán là có lẽ hắn đang tìm quần, cười tủm tỉm nói: “A Kiều, ta quên nói cho ngươi.”

Thẩm Kiều: “Ừ?”

Yến Vô Sư: “Tiết khố của ngươi đêm hôm qua bị dơ rồi, ta đã nhờ tiểu nhị lên phố mua cái mới, hắn vẫn còn chưa quay lại đâu.”

Chăn đột nhiên mở ra, lộ ra một gương mặt đỏ bừng: “Sao ngươi có thể bảo người ngoài đi mua?”

Yến Vô Sư: “Vậy ta tự đi mua?”

Thẩm Kiều đỡ trán, có một vài lời cũng không thể nói mạch lạc: “Ta cũng không có ý đó, ngươi… Sao hắn biết kích cỡ của ta…”

Yến Vô Sư cười nói: “Đương nhiên là ta nói cho hắn biết.”

Thẩm Kiều không hề tiếp tục hỏi Yến Vô Sư làm sao mà biết được.

Nghĩ cũng đoán được, nhất định là đêm qua đối phương tự đo bằng xúc cảm rồi.

Nhắc đến trận cuồng loạn hoang đường đêm qua, Thẩm Kiều chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui vào.

Mãi đến lúc vừa rồi, hắn bịt kín chăn, vẫn như cũ cảm giác được thứ mùi đó còn tràn ngập.

Hắn ho nhẹ một tiếng, xấu hổ lại không thể không mở miệng: “Yến tông chủ…”

Yến Vô Sư cắt đứt lời hắn, nhíu mày không vui: “Ngươi và ta đã thân mật như thế, sao ngươi lại vẫn gọi ta là Yến tông chủ?”

Thẩm Kiều lúng ta lúng túng hỏi: “Vậy gọi thế nào?”

Yến Vô Sư: “Yến lang a, đêm qua không phải ngươi gọi nó rất nhiều lần sao, còn là khóc gọi nữa!”

Thẩm Kiều đỏ bừng cả mặt: “Đừng nói nữa!”

Yến Vô Sư thở dài, ngồi xuống bên giường: “Ta và ngươi đã có da thịt chi thân, nếu là nam nữ, ta đã bắt ngươi mang tam môn lục sính đến rước ta về rồi, đáng tiếc là ngươi không phải…”

“Chậm đã!” Thẩm Kiều nghe có chút không thích hợp, “Tại sao lại là ta cưới ngươi qua cửa?”

Yến Vô Sư nhướng mày: “Lẽ nào ngươi muốn gả?”

Thẩm Kiều: “Tất nhiên không phải…”

Yến Vô Sư: “Bản tọa thích ngươi, không quan tâm đến mặt mũi thanh danh. Ngươi nguyện ý cưới, ta tất nhiên nguyện ý gả. Tránh cho người bên ngoài khoa chân múa tay nói người đường đường là chưởng giáo Huyền Đô Sơn như ngươi lại thế này thế nọ. Ta cũng không có danh tiếng gì đáng nói, vì ngươi, ủy khuất một chút có là gì.”

Lời này nghe qua có chút cuồng vọng, lại giống như còn mang theo một tia ủy khuất.

Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “Ta cũng không phải có ý này.”

Yến Vô Sư: “Vậy rốt cục ngươi phụ trách hay không phụ trách.”

Thẩm Kiều: “….”

Chuyện đêm qua, nói cho cùng cũng là ngươi tình ta nguyện. Với tính tình thành thật của Thẩm Kiều, căn bản không có khả năng đem trách nhiệm đẩy lên người đối phương. Yến Vô Sư chính là nhìn thấu điểm này, từng bước từng bước dụ người đi tới, khiến cho Thẩm Kiều tự nguyện nhảy vào cái hố đã sớm đào sẵn.

Quả nhiên, Thẩm Kiều nhăn mày xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng gian nan phun ra hai chữ: “Phụ trách…”

Yến Vô Sư mỉm cười, nghiêng người hôn lên mặt hắn một cái.

“Thẩm lang.”

Thẩm Kiều rùng mình một cái: “….”

Yến Vô Sư ôn nhu nói: “Thẩm lang, ngươi còn chưa mặc tiết khố đâu, như vậy không lạnh sao?”

Thẩm Kiều đỏ bừng mặt, ôm chặt cái chăn không chịu mở ra.

Lúc này tiểu nhị cũng đã mua xong tiết khố quay về, đang ở bên ngoài gõ cửa. Yến Vô Sư đi tới mở cửa, đem tiết khố lấy đến.

“Thẩm lang, ta giúp ngươi mặc nhé?”

Thẩm Kiều không thể nhịn được nữa: “Ngươi vẫn cứ gọi ta là A Kiều đi!”

Yến Vô Sư lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngươi cũng không chịu gọi ta là Yến lang, còn không cho ta tự thỏa mãn một chút sao?”

Thẩm Kiều không chịu cùng y đùa giỡn lời đường mật, đoạt lấy cái quần, tiếp đó chui vào trong trong mặc xong, lúc này mới vén chăn xuống giường chuẩn bị cột dây lưng lên.

Cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, Yến Vô Sư liền nhịn không được cười ha hả: “A Kiều tốt của ta, ngươi mặc quần ngược rồi kìa!”

Thẩm Kiều: “….”

Mặt của hắn đã đỏ như trứng tôm luộc chín luôn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play