Editor: Thiên Thu

Liễu Kính Ngôn tuy là thái hậu, lại chẳng phái đám phụ nhân được nuôi dưỡng trong khuê phòng không biết chuyện bên ngoài. Nàng xuất thân hiển hách, thuở nhỏ bái nhập Lâm Xuyên Học Cung. Mấy năm nay địa vị của Lâm Xuyên Học Cung vững như Thái Sơn ở Nam triều, trong đó tất nhiên không thể thiếu công lao của Liễu Kính Ngôn.

Trước đây khi đám người Vũ Văn Khánh đến Nam triều này mang công văn đề nghị kết minh, Yến Vô Sư đã từng giao thủ một lần với Nhữ Yên Khắc Huệ. Đúng lúc đó Liễu Kính Ngôn cải trang ra cung, tất nhiên cũng nhận ra được hai người Thẩm Yến.

Nàng đang xử lý triều chính bộn bề giúp hoàng đế, đột nhiên nghe nói hoàng đế triệu kiến một đám đạo sĩ, lúc này liền đi qua can thiệp.

Thẩm Kiều thuận nước đẩy thuyền trà trộn vào đây, chỉ là vì muốn nhìn thấy Trần Thúc Bảo, cũng không có ý đồ gây rối, nhưng khi thân phận bị người ta chỉ thẳng vào, dù sao vẫn cảm thấy có chút lúng túng.

“Lần này bần đạo tới, cũng không có ác ý, cư xử đường đột, vạn mong thứ lỗi.”

Hắn tạ lễ còn giải thích thêm một câu, Yến Vô Sư lại chẳng hề tiếp lời, vẫn ngồi im đó, sắc mặt tự tại, tựa hồ đối với y mà nói, hoàng cung lộng lẫy cũng chả có chỗ nào khác với hàn xá đơn sơ.

Liễu Kính Ngôn có thể mang sắc mặt không tốt với Trần chủ, nhưng lại không thể không giả vờ với hai người Thẩm Yến. Nàng chẳng những không đổi sắc, còn ôn hòa nhu thiện, lấy phong thái thái hậu của một quốc gia hoàn lễ lại với Thẩm Kiều: “Thẩm đạo tôn khách khí rồi. Đạo tôn bằng lòng thu xếp công việc bớt chút thì giờ chỉ điểm cho tiểu nhi, là may mắn của tiểu nhi.”

Nếu dùng “Chưởng giáo” xưng hô với Thẩm Kiều, vậy thì một mặt là Trần quốc bắt chuyện không chu toàn, một mặt là Thẩm Kiều và Yến Vô Sư đều ngồi ở đây, Trần quốc lại chẳng hề phòng bị, nói ra không khỏi xấu hổ. Đó là lí do mà Liễu Kính Ngôn dùng xưng hô “Đạo tôn”, còn biểu thị sự tôn trọng cá nhân đối với Thẩm Kiều là hết sức sáng suốt.

Nàng quay về phía Yến Vô Sư nói: “Yến tông chủ là nhất đại tông sư, thân phận bất phàm, Thẩm đạo tôn đức cao vọng trọng, người người kính ngưỡng. Con ta có mắt mà không thấy thái sơn, không thể lấy lễ trọng đối đãi, đến nỗi chậm trễ hai vị, vẫn xin quý khách chớ trách, ta nguyện nhận lỗi thay nó.”

Mọi người nhìn đường đường là thái hậu của một nước, lại phải khách khách khí khí như vậy với Yến Vô Sư và Thẩm Kiều, đã ngạc nhiên không nhỏ. Lại nghe đến thân phận của hai người, càng thấy giật mình kinh hãi, trong đó Trần Thúc Bảo là ngạc nhiên nhất.

Lúc này hắn làm sao còn không biết, mình bị người ta lừa bịp, tức giận dâng lên, mặt mũi đỏ bừng: “Giấu diếm thân phận như thế, chính là đám đạo chích khi quân võng thượng*. Mẫu hậu việc gì phải khách khí với chúng như vậy, hộ vệ hai bên đâu, còn không bắt lại cho trẫm!”

*Võng thượng: lừa dối vua

Liễu Kính Ngôn biến sắc quát: “Kẻ nào dám động!”

Mệnh lệnh của hoàng đế và thái hậu đối nghịch, thị vệ đưa mặt nhìn nhau, rơi vào thế khó xử. Chân vừa bước ra nửa bước, lại cứ như vậy ngừng giữa không trung, khó xử không sao tả xiết.

Yến Vô Sư cười to một tiếng, đứng lên: “Liễu thái hậu quả quyết không kém nam tử, thảo nào bản tọa từng nghe cung chủ đời trước của Lâm Xuyên Học Cung từng muốn đem y bát truyền lại cho ngươi. Đáng tiếc sau đó ngươi xuất giá vào cung, mới để cho Nhữ Yên Khắc Huệ chiếm được món hời này. Hôm nay xem ra, lúc trước nếu Lâm Xuyên Học Cung giao cho ngươi kế thừa, nói không chừng hôm nay Lâm Xuyên Học Cung đã sớm trải rộng sự ảnh hưởng trên toàn đại giang nam bắc, thậm chí còn thâm nhập Bắc triều, chèn ép Phật Đạo rồi, đâu đến nỗi vẫn còn giậm chân tại chỗ ở Nam triều này!”

Biết rõ đây là cố tình gây xích mích, Liễu Kính Ngôn vẫn như trước mặt không đổi sắc, còn mỉm cười: “Đa tạ Yến tông chủ nâng đỡ, võ công của Nhữ Yên sư huynh cao hơn ta, trên phương diện học vấn cũng tốt hơn ta, về lý cũng nên kế thừa vị trí cung chủ, giúp Nho môn phát dương quang đại. Ta đã sai người chuẩn bị chút rượu thịt ở biệt điện Lánh Bích, nếu nhị vị không chê, có thể di dời tôn giá, để cho ta tự mình chiêu đãi.”

Liễu Kính Ngôn lễ độ có thừa, không hề cậy thân phận mà lên mặt nạt người, hơn nữa cũng không chỉ trích bọn họ giả mạo thân phận vào cung. Thẩm Kiều tất nhiên không muốn làm khó đối phương, không chờ Yến Vô Sư nói thêm lời nào khó nghe, nhân tiện nói: “Vậy làm phiền Liễu thái hậy rồi.”

Trần chủ lập tức đứng dậy: “Mẫu hậu, hai kẻ này coi hoàng cung như đình viện nhà mình, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, sao có thể để chúng chạy đơn giản như vậy được!”

Yến Vô Sư cũng không thèm liếc hắn một cái, lại cười nói với Liễu Kính Ngôn: “Tiên đế Trần triều Trần Húc, bản tọa cũng từng gặp mặt một lần, tiến thoái có thừa, vẫn có thể xem là quân vương tốt. Tại sao phụ mẫu đều là nhân trung long phượng, sinh ra nhi tử lại tầm thường đến thế. Có thể thấy câu nói hổ phụ không sinh khuyển tử, thực sự là lời không đáng tin!”

Trần Thúc Bảo đường đường là thiên tử, chưa từng bị người ta quở trách thẳng mặt như vậy, lúc này liền giận tím mặt: “Làm càn, hai bên còn không bắt bọn chúng lại!”

Hoàng đế lên tiếng lần thứ hai, thị vệ hai bên cũng không còn thấy do dự nữa, lúc này liền cầm thương kích trong tay tiến đến bao vây.

Mấy đạo sĩ vốn ngồi ngay bên cạnh Thẩm Kiều và Yến Vô Sư lúc này, thấy thế đâu còn dám tiến lên trước để tránh bị thiên tử cho là loạn thần tặc tử, đều vội vàng tránh né, chỉ sợ vạ lây.

Ai ngờ trước mắt hoa lên một cái, trong lúc mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đám thị vệ đi về phía hai người Thẩm Kiều và Yến Vô Sư, chớp mắt đã ngã nhào xuống đất hết cả. Thanh âm đao thương kiếm kích chạm đất, kêu lên rầm rầm. Lại nhìn hai người Thẩm Yến, đạo bào không động, phong thái ung dung, ngay cả tay áo cũng không chịu chấn động một cái.

Liễu Kính Ngôn thực sự nhìn không nổi nữa, lạnh lùng nói: “Thân thể bệ hạ còn chưa lành, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, đâu thể nghe mấy lời tổn hại tinh thần được nữa. Người đâu, đem những đạo sĩ này đưa ra khỏi cung!”

Nàng vốn định nói “Đuổi ra khỏi cung”, lại nghĩ đến Thẩm Kiều cũng là đạo sĩ, để tránh đối phương hiểu lầm, cho nên khách khí hơn một chút.

Trần Thúc Bảo lúc này mới phát hiện tinh binh dũng tướng dưới tay mình, trước mặt những cao thủ giang hồ này hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Từ nhỏ hắn đã bái Nhữ Yên Khắc Huệ làm sư, nhưng tương lai làm hoàng đế, không ai cho là hắn cần phải học tập võ công, trở thành cao thủ giang hồ. Mà so với võ công, Trần Thúc Bảo cũng cảm thấy hứng thú với cầm kỳ thi họa hơn. Thế cho nên chung quanh hắn mặc dù có rất nhiều cao nhân võ học, lại chẳng có chút liên quan gì tới hắn.

Nhưng mà giang hồ từng thoạt nhìn rất xa xôi kia, hiện tại lại tựa như ở ngay trước mắt.

Hắn nhìn mẫu thân đem đám đạo sĩ kia đuổi ra khỏi cung, lại mời hai người Thẩm Kiều Yến Vô Sư đi. Người sau chưa từng để hắn vào mắt, mà mẫu thân hắn, cũng từ đầu tới cuối chưa từng hỏi qua ý kiến của hắn. Làm trò cười trước mặt mọi người, đem tôn nghiêm của người làm hoàng đế như hắn coi như không có.

“Bệ hạ, ngài có muốn quay về Thừa Hương điện không?” Nội thị ở bên cạnh đi tới, sợ hãi hỏi.

Trần Thúc Bảo nhìn hắn một cái: “Trở về, sao lại không trở về, ngươi dám cãi lời thái hậu?”

Nội thị không dám nói lời nào.

Trần Thúc Bảo: “Đi mang rượu tới, trẫm muốn soạn lời viết từ, không rượu không viết ra được!”

Nội thị hơi lo: “Vậy thái hậu bên kia…”

Hắn không dám nói tiếp nữa, bởi vì Trần Thúc Bảo đang lườm hắn: “Ngươi là người của trẫm hay là người của thái hậu? Nếu muốn trung tâm như thế, qua chỗ thái hậu xin chức tước không phải tốt hơn sao!”

Nội thị ngay cả nói cũng không dám nói, vội vàng thối lui đi lấy rượu.

Một bên khác Liễu Kính Ngôn mời hai người đến biệt điện, rượu ngon món ngon đã chuẩn bị xong từ lâu. Nàng vẫy lui hai bên, thị nữ có chút chần chờ, Liễu Kính Ngôn cười: “Không cần như vậy, với võ công của Yến tông chủ và Thẩm đạo tôn, nếu muốn giết ta không cần tốn nhiều sức như vậy, việc gì phải chờ tới giờ, không cần phí công bám người, xuống dưới đi!”

Đợi người không liên quan đi hết, Liễu Kính Ngôn nói: “Con ta kém cỏi, khiến nhị vị chê cười. Chẳng hay nhị vị vào cung có chuyện gì quan trọng, nếu như một phụ nhân như ta cũng có thể giúp được gì, chỉ cần không ảnh hưởng gì, ta nhất định sẽ tận lực tương trợ.”

Thẩm Kiều: “Bần đạo quả thật từ phương bắc du lịch đến đây, tạm trú tại Bạch Môn quan, đúng lúc gặp được lời mời gọi đạo nhân vào cung của bệ hạ. Bần đạo có chút hiếu kỳ, liền đi theo vào cung, không có gì hơn. Thái hậu không cần lo ngại, ta cũng không có ác ý gì.”

Liễu Kính Ngôn hơi có chút ngoài ý muốn, trong tâm nàng vẫn nghĩ, thân phận hai người này không tầm thường, vào cung tất phải có mục đích.

“Nói như vậy, Yến tông chủ cũng thế sao?”

Yến Vô Sư nói: “Nếu ta muốn giết Trần Thúc Bảo, cũng không cần chờ tới bây giờ.”

Liễu Kính Ngôn cũng mỉm cười: “Người khác nói những lời này, ta tất nhiên không tin tưởng. Nhưng nếu là Yến tông chủ nói, ta lại tin không chút nghi ngờ. Thử hỏi trong toàn thiên hạ này, ai có thể đối địch được với Yến tông chủ. Nghe nói trên đỉnh Bán Bộ Phong, Yến tông chủ đánh thắng Hồ Lộc Cổ. Đây còn là chuyện trọng đại của cả Trung Nguyên. Ta cảm thấy vô cùng kính phục, chỉ hận thân phận có hạn, không thể tận mắt trông thấy. Lúc này may mắn được diện kiến Yến tông chủ, xin lấy chén rượu này kính ngưỡng.”

Nàng thấy Yến Vô Sư giơ ly lên, mặc dù không uống, nhưng vẫn cho thấy có lòng, không khỏi yên tâm.

Thẩm Kiều: “Mấy đạo sĩ vừa rồi, tuy rằng điển tịch không tinh, tài học sơ thiển, nhưng dù sao cũng không làm ra hành động thương thiên hại lý gì. Chỉ vì ngưỡng mộ thiên nhan, vừa rồi mới vào cung yết kiến. Xin thái hậu nể mặt ta bỏ qua cho bọn họ một lần, chớ thương tổn đến tính mạng họ.”

Liễu Kính Ngôn: “Việc này toàn bộ đều do hoàng thượng dựng lên, điểm này ta cũng hiểu được, sẽ không trút giận sang người khác, Thẩm đạo tôn xin cứ yên tâm.”

Nàng thở dài: “Hoàng thượng ở trong thâm cung đã lâu, chưa từng trải qua mưa gió, hiện giờ tham luyến phú quý hưởng lạc, với chuyện quốc gia lại không có mấy hứng thú. Ta và tiên đế cũng không ngờ, lần này thực khiến nhị vị chê cười rồi.”

Đối phương hiểu rõ như vậy, Thẩm Kiều ngược lại có chút băn khoăn, liền an ủi nói: “Bệ hạ tài hoa hơn người, chỉ là tuổi trẻ khí thịnh, mới không chịu đặt tâm lên chuyện chính đạo. Nếu có thể được người dẫn dắt, chắc chắn đã không lên tiếng thì thôi, lên tiếng liền khiến người kinh thán.”

Lời này hiển nhiên cũng chạm đến tận sâu trong lòng Liễu Kính Ngôn, nàng chán nản nói: “Nếu bên người hoàng thượng, có một người như Thẩm đạo tôn đây, ta sao có thể không yên lòng được!”

Thẩm Kiều đang định mở miệng, Yến Vô Sư lại thản nhiên nói: “Trần triều đã có Nho môn, Nhữ Yên Khắc Huệ được hắn cho có vài ba mẫu đất đã coi đấy như bảo bối, ai còn thèm chen chân vào? Thẩm Kiều nhẹ dạ, các hạ đừng nên nói lời hay như vậy.”

Bị một lời xé rách tâm tư, Liễu Kính Ngôn có chút xấu hổ, nhưng cũng không giận, vẫn mang thần sắc ôn hòa như trước: “Là ta càn rỡ rồi, nhị vị chớ trách.”

Yến Vô Sư: “Ngươi là một người thông minh, tuy rằng vẫn có chút câu nệ cái nhìn của thế tục, nhưng ta thấy ngươi, so với Nhữ Yên Khắc Huệ thì thuận mắt hơn nhiều.”

Liễu Kính Ngôn cười nói: “Đa tạ Yến tông chủ nâng đỡ.”

Nàng biết mình tuy là thái hậu của một quốc gia, đối phương lại hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt mình, thái độ lúc này đã là tương đối tốt rồi.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ba người thực sự không có gì đáng để trò chuyện. Thẩm Kiều chủ động đưa ra lời cáo từ, Liễu Kính Ngôn cũng không giữ lại, còn tự thân đưa tiễn hai người tới cửa cung điện, lại dặn tỳ nữ thiếp thân của mình tiễn người ra khỏi cung, thái độ không được lỗ mãng phải cung kính vân vân.

Cuối cùng Liễu Kính Ngôn nói: “Nhị vị là khách quý, lần sau nếu muốn vào cung, xin hãy báo qua với thị vệ, ta sẽ dùng lễ đón chào, che giấu tung tích như vậy, trái lại ủy khuất nhị vị rồi.”

Yến Vô Sư: “Ngươi cũng không cần phải thăm dò nữa, lần này bản tọa vào cung, chẳng qua là để tìm một người, hôm nay người tìm được rồi, sau này tự nhiên sẽ không tới nơi này nữa.”

Liễu Kính Ngôn nghi hoặc: “Người Yến tông chủ muốn tìm là ai?”

Yến Vô Sư bỗng nhiên nở nụ cười: “Trên dưới cái Trần cung này, ngoại trừ Thẩm Kiều Thẩm đạo trưởng, đâu còn cái gì đáng giá để ta tìm?”

Thẩm Kiều ở bên cạnh không thể không bổ sung thêm cho y: “Ta với Yến tông chủ từ phủ Ninh Huyền mỗi người mỗi ngả, y một đường xuôi nam, chắc khi ở ngoài cung nghe nói chuyện đạo sĩ được triệu kiến, biết ta nhất định sẽ tới đây, cho nên lúc này mới tiến vào tìm, chưa từng nghĩ bởi vì thế mà quấy rầy thái hậu, ta cũng rất bất ngờ, kính xin thứ lỗi.”

Liễu Kính Ngôn: “Đạo tôn khách khí rồi, đã như vậy thì, ta cũng không làm phiền nhị vị ôn chuyện nữa. Yến tông chủ Thẩm đạo tôn đi thong thả, sau này gặp lại.”

Mặc dù nàng không có thâm giao gì với Yến Vô Sư, nhưng thường xuyên nghe nói người này tính tình cuồng ngạo, hôm nay vừa thấy, quả thật danh bất hư truyền.

Trái lại Thẩm Kiều rất có hàm dưỡng lễ phép, nói thêm vài lời khách khí với Liễu Kính Ngôn, lúc này mới cáo từ rời đi.

Ra khỏi cung, Yến Vô Sư lại không quá để ý đển phản ứng của Thẩm Kiều. Thẩm Kiều bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi nhanh thêm vài bước đuổi theo đối phương.

“Ngươi thật sự vào cung để tìm ta sao?”

Yến Vô Sư không nói chuyện.

Thẩm Kiều: “Sao ngươi biết ta nhất định sẽ vào cung?”

Đối phương vẫn không thèm để ý đến hắn.

Thẩm Kiều chịu thua, đành phải vươn tay kéo lấy tay áo của y: “Yến Vô Sư, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Lúc này hai người đã đi tới sông đào bảo vệ thành, lá liễu lay động, xanh non tươi tốt, như ngọc bích rủ xuống. Trên mặt sông, sóng gợn miên man, chính là thời điểm tuyệt vời nhất trong ngày.

Hai người mặc đạo bào, dung trang tuấn mỹ, đưa tới không biết bao nhiêu cáo nhìn hàm tình ẩn ý của các cô nương tuổi nhỏ.

Đáng tiếc hai vị đạo trưởng này cũng không thèm liếc mắt đến một cái.

Yến Vô Sư rốt cục ngừng chân lên tiếng trả lời, giả vờ nghi hoặc: “Thẩm đạo trưởng đang gọi ta?”

Thẩm Kiều: “…. Phải.”

Yến Vô Sư: “Vậy nói đi, nói xong ta còn phải đi.”

Thẩm Kiều: “Ngươi định đi đâu?”

Yến Vô Sư: “Trước tiên ngươi muốn nói cái gì.”

Thẩm Kiều da mặt mỏng, một câu nói dù thiên chuyển ngàn hồi trong lòng, mỗi lần ra đến bên miệng lại thành không nói nên lời, cho nên mới đành ngắt lời nói sang chuyện khác.

Hắn nhìn chung quanh một chút, chần chờ nói: “Nơi này có nhiều người, nói không tiện, có thể đổi sang nơi khác không?”

Yến Vô Sư lộ vẻ không kiên nhẫn: “Ngươi không nói, vậy ta đi.”

Xoau người nói đi là đi.

Thẩm Kiều vội vàng nắm lấy tay hắn: “Ngươi, ngươi dừng chân!”

Ở góc độ đối phương không nhìn thấy, khóe miệng Yến Vô Sư hơi nhấc lên, lại chợt biến mất vô tung, nghiêng đầu qua còn nhíu mi lại.

Thẩm Kiều cúi đầu chần chừ một lát, rốt cục ép ra được một câu: “Ngươi có khỏe không?”

Yến Vô Sư: “….”

Hỏi như vậy hình như hơi sai, Thẩm Kiều khổ não nghĩ thầm, lại hỏi: “Ngươi thích ăn đồ chơi bằng đường không?”

Yến Vô Sư: “….”

Y cười lạnh một tiếng: “Tạ Lăng thích!”

Xoay người lại muốn đi.

Quả nhiên vẫn nói sai rồi, Thẩm đạo trưởng thật sự xoắn xuýt mãi không nói được. Hiểu rõ tâm ý là một chuyện, thật sự đem nó nói ra, thì hắn làm cách nào cũng chẳng thể làm được.

Hắn khẽ cắn môi, trực tiếp đem người lôi đi, bước nhanh tới một hẻm nhỏ không người.

Yến Vô Sư cũng không hề phản khác, tùy ý để hắn kéo đi, thần sắc trên mặt lại lạnh hơn chút nữa.

“Ta ở trong cung giải vây cho ngươi, hồi báo của Thẩm đạo trưởng chính là như vậy sao?”

Giải vây cái gì, rõ ràng là tự ngươi muốn vào cung xem náo nhiệt!

Thẩm Kiều oán thầm nói, đem tâm đưa tới, không nói hai lời, trực tiếp đỡ lấy khuôn mặt đối phương, chuồn chuồn lướt nước điểm nhẹ một cái lên đó.

Sắc mặt Yến Vô Sư hơi biến, chút cố ý lạnh lùng ngưng lại kia, dưới cái điểm kia, thoáng chốc tan thành mây khói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play