Mắt Thẩm Kiều đã không còn kém, cho nên hắn cũng không có khả năng nhận lầm người.
Khiến hắn kinh hãi chính là đối phương lại to gan lớn mật đến thế. Ngoại trừ thay một thân trang phục đạo bào khoác ở bên ngoài, ngay cả dung mạo cũng không chỉnh sửa chút nào, vẫn là cái gương mặt không chút tình cảm đó, cứ như vậy ngồi trong hoàng cung Trần quốc, trở thành tân khách cho hoàng đế Trần quốc.
Mọi người đều biết, Trần triều là địa bàn của Nho môn, nói khó nghe một chút, Nhữ Yên Khắc Huệ một mình độc chiếm, không cho phép người nào nhúng chân vào. Như Phật Môn hay Thiên Nhai tông khi ở trong cảnh nội Trần triều, cũng tương tự bị Lâm Xuyên Học Cung che lấp quang mang mà trở nên ảm đạm.
Luận đơn đả độc đấu, Yến Vô Sư tất nhiên không sợ Nhữ Yên Khắc Huệ. Nhưng dù sao cường long khó áp địa đầu xà, đường đường là tông chủ Hoán Nguyệt tông lại giả trang làm đạo sĩ vào cung yết kiến Trần chủ, ý đồ cướp đoạt trận doanh của Nho Môn, dẫn tới trận vây công của Nho Môn, loại chuyện này mà truyền đi thì thật sự không hay ho chút nào. Dưới cái nhìn của Thẩm Kiều, đối phương hoàn toàn không cần phải tự tìm phiền toái như vậy.
Như đã từng nói, Yến Vô Sư chính là Yến Vô Sư, nếu mọi chuyện đều nằm trong vòng dự liệu của người khác, thì đã chẳng phải là Yến Vô Sư.
Có lẽ là thời gian ánh mắt Thẩm Kiều dừng lại ở bên người Yến Vô Sư quá dài, đạo sĩ Bạch Môn quan ngồi bên cạnh hắn cũng chú ý tới, quay đầu lại thấp giọng nói: “Thẩm đạo hữu, ngươi biết vị đạo hữu bên kia sao?”
Thẩm Kiều: “Không biết, ta cũng chỉ vừa mới tới Kiến Khang, đang muốn nhờ Trương đạo hữu giới thiệu đây.”
Trương đạo sĩ nói: “Ta chỉ biết hai người ở phía đối diện ngươi kia, một trong số đó là đạo sĩ của Lam Quỷ quan trong kinh thành. Lam Thủy quan so với Bạch Môn quan chúng ta còn nát hơn nhiều, cũng không biết hai người kia làm cách nào mê hoặc sứ giả để trà trộn được vào đây!”
Thẩm Kiều dở khóc dở cười. Xưa nay người cùng nghề thường xem nhẹ lẫn nhau. Đừng thấy Đạo Môn tu đạo tiên phong đạo cốt, con đường trường sinh, kỳ thực trong đó cũng là một xã hội thu nhỏ, dạng người gì cũng có.
“Ta nghe nói lúc trước đã có đạo hữu bị hoàng đế bệ hạ cho đòi gặp, chẳng lẽ bệ hạ còn chưa hài lòng?”
Trương đạo sĩ: “Bệ hạ muốn cầu trường sinh, tất nhiên phải tới Đạo Môn thỉnh giáo, chỉ là những nho sinh kia cực lực phản đối. Trong kinh thành này, đạo quan lớn nhất phải kể tới Đông Hải quan. Bệ hạ vốn chọn đạo sĩ trong Đông Hải quan, nghe nói mới vấn tiên được một nửa, thì bị đám người nho môn nắm được tin tức. Nhữ Yên Khắc Huệ cũng thực đáng ghét, còn mời thái hậu tới gây áp lực, ở ngay nơi đó chọc thủng tiên thuật của đạo sĩ Đông Hải quan, đem bọn họ đuổi ra khỏi cung.”
Nói được một chút, Trương đạo sĩ liền lộ ra chút hả hê: “Chỉ là nếu không có chuyện đó, làm sao còn có chỗ cho chúng ta ra mặt. Đạo sĩ Đông Hải Quan muốn chiếm ghế đầu, mới dễ dàng bị xua đuổi như vậy. Nếu như đạo sĩ toàn bộ thành Kiến Khang này có khả năng liên thủ lại, cũng chưa chắc đã phải sợ Lâm Xuyên Học Cung đâu.”
Thẩm Kiều thầm nói chỉ sợ các ngươi có cộng lại cũng chẳng phải đối thủ của Nhữ Yên Khắc Huệ.
“Nói như vậy, tại sao hôm nay chúng ta vào cung, lại không thấy người của Lâm Xuyên Học Cung đứng ra?”
Trương đạo sĩ: “Ngươi mới đến nơi này, cũng khó trách không biết. Sau khi thánh thượng đăng cơ không lâu, Thủy Hưng vương khởi binh tạo phản. Nhữ Yên Khắc Huệ theo quân hiệp trợ dẹp yên. Thái hậu tọa trấn ờ giữa điều hành, quản lý triều chính, không chịu nổi khí trời khô nóng, hiện đã di giá tới biệt cung xử lý triều chính rồi.”
Thẩm Kiều bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào hoàng đế không hề kiêng kỵ chút nào. Hóa ra là trong núi không còn lão hổ, hầu tử cũng xưng vương.
“Nếu thái hậu ở bên kia phát hiện chuyện này, chưa chắc nàng sẽ tức giận với hoàng đế, nhưng có thể sẽ giận lây sang người chúng ta?”
Trươgn đạo sĩ: “Biết sao được, ta cũng đã hỏi thăm kỹ càng, tuy rằng thái hậu xuất thân nho môn, nhưng cũng không có bài xích gì với phật đạo. Không giống cái người bảo thủ Nhữ Yên Khắc Huệ kia, chỉ hận không thể đem phật đạo trong nội cảnh Trần quốc tiêu diệt sạch sẽ. Biết Liễu hoàng đế coi trọng, bọn ta luôn cẩn thận ngôn hành*, chắc cũng không đến mức gặp chuyện gì không hay đâu.”
*Ngôn hành: lời nói hành động
Thái độ làm người của hắn không tệ, nhưng thật ra vẫn không nói hết với Thẩm Kiều. Ví như là sau này thái hậu trút giận trách tội, cũng vẫn không ngăn được chí tiến thủ của nhân tâm, sự mê hoặc của vinh hoa phú quý. Không phải sao, đạo sĩ Đông Hải Quan mới vừa bị đuổi ra ngoài, hoàng đế vừa ban lệnh triệu tập mới, ở đây đã không còn chỗ trống.
Đương nhiên, còn có một đạo sĩ qua đường.
Thẩm Kiều không khỏi lại liếc mắt nhìn về phía Yến Vô Sư. Đối phương không hề nhìn ngang ngó dọc, vẫn còn hạ mi tĩnh tọa, ngược lại có vài phần phong thái đắc đạo.
Ngay sau đó, cùng với theo tiếng xướng của nội thị, một người trẻ tuổi trên môi còn có chút râu từ sau tấm bình phong đi ra.
Mọi người đứng dậy hành lễ.
Trần chủ bước chân không nhanh không chậm, mang theo một loại khí chất thong dong nhàn tản đặc hữu của quý tộc. Bước chân như vậy tồn tại đã lâu, rất có phong thái phong lưu của của thời Lưỡng Tấn*. Dưới cái nhìn tôn sùng của rất nhiều thế gia quý tộc, đây mới là tư thái mà một người đứng trên nên có.
*Lưỡng Tấn: Đông Tấn và Tây Tấn
Các đạo sĩ khác hiển nhiên sẽ không nghĩ nhiều như hắn, thấy hoàng đế đến, trong đầu liền xoay chuyển hàng vạn suy nghĩ, mong muốn hôm nay có thể khiến cho hoàng đế vui vẻ, từ nay về sau có thể nâng cao vị thế thêm một bước.
Trần chủ sau khi ngồi xuống, hỏi chúng đạo sĩ: “Trẫm xem khắp điển tịch chư gia, Nho gia nặng về nhân nghĩa, Phật gia trọng về kiếp sau, duy chỉ có Nho gia nặng về kiếp này, chẳng hay các vị đạo trưởng, đối với việc này có cao kiến gì?”
Ngồi chỗ gần nhất, chứng tỏ được hoàng đế coi trọng nhất, người ngồi trên đó nhất nhất đáp lại.
Một người trong đó gọi là Lâm đạo sĩ nói: “Phật gia nói, người có ba đời, trong đó có kiếp trước kiếp sau, điều này ai cũng biết. Nếu nói kiếp trước tích đức, kiếp này nhất định phú quý, vậy thì Đạo môn lại không hề có suy nghĩ như vậy. Chính như bệ hạ sở dĩ đứng ở ngôi cửu ngũ, là vì bệ hạ là tử vi đế tinh mà thiên gia gửi hồn thác sinh, đã là đế tinh, làm sao lại có kiếp trước kiếp sau? Bởi vậy bần đạo cho rằng, lời này quá mức sai lầm! Với thiên tư của bệ hạ, nếu như chăm chỉ tu luyện, lo gì không thể bạch nhật phi thăng*, quay về tiên ban?”
*Bạch nhật phi thăng: Phi thăng ban ngày ban mặt
Trần chủ cảm thấy khá hứng thú: “Vậy theo kiến nghị của đạo trưởng, trẫm nên tu luyện như thế nào mới có thể quay về tiên ban?”
Lâm đạo sĩ: “A, phương pháp tu luyện của đạo gia, căn cơ là từ công pháp trong nhà, phụ trợ có đan dược trân quý, tất có thể thành tiên. Bần đạo ở trên lĩnh vực chế luyện đan dược rất có tâm đắc, nguyện dâng hiến vì bệ hạ.”
Trần chủ: “Tốt tốt, vậy ngươi nói xem nội công tâm pháp, nên tìm bằng cách nào?”
Lâm đạo sĩ lộ vẻ mặt xấu hổ: “Bần đạo hổ thẹn, người đều có sở trường, bần đạo dốc lòng luyện đan, đối với nội công tâm pháp không hiểu rõ lắm. Chỉ là Huyền Đô Sơn và núi Thanh Thành đều là Đạo Môn trăm năm, nếu bệ hạ dẫn người đi tới, bọn họ chắc hẳn không thể không theo.”
Thẩm Kiều: “….”
Đối với hành vi kéo người xuống nước của vị Lâm đạo sĩ này hắn rất chi là không còn gì để nói.
Trần chủ lại hừ lạnh một tiếng: “Huyền Đô Sơn tiếp nhận sắc phong từ Bắc triều, nghe nói còn muốn xây quan ở Trường An, cũng chỉ là đám chó săn cho Bắc triều, người như vậy thì có khả năng thành đại tài cái gì? Núi Thanh Thành ngược lại có thể phái người tới xem qua. Nếu Dịch Ích Trần thật sự có năng lực, trẫm cũng không ngại noi theo Huyền Đô Sơn, sắc phong cho hắn một cái danh hào, để hắn có thể dốc sức vì triều đình!”
Đang lúc yên tĩnh chợt có tiếng người cười khẽ.
Trần Thúc Bảo trợn mắt quá to: “Ngươi là người phương nào!”
Yến Vô Sư hạ chén rượu trong tay xuống, chẳng hề để ý đến việc quân vương tức giận, thị vệ đề phòng, chậm rãi nói: “Ta cười bệ hạ có mắt mà không nhìn thấy ngọc vàng. Rõ ràng trước mắt có cao nhân đang ngồi, lại bỏ gần cầu xa. Dịch Ích Trần không có danh hào, lại thua dưới tay Hồ Lộc Cổ, có lợi hại gì đáng nói?”
Trần Thúc Bảo cười nhạt: “A? Nói như vậy, cao nhân trong miệng ngươi nói, có phải là chính ngươi?”
Yến Vô Sư: “Cái này cũng không phải.”
Trần Thúc Bảo từ nhỏ đã là con trưởng của hoàng hậu, thụ phong thái tử, cuộc đời thuận buồm xuôi gió. Ngoại trừ lúc mới đăng cơ bị kinh hách, còn lại chưa từng có lần nào không thuận nhấp nhô, tất nhiên cũng không để ai vào mắt. Huống hồ hắn còn là hoàng đế, thái độ như vậy cũng là bình thường thôi.
Yến Vô Sư không đợi đối phương tức giận, liền nâng tay chỉ về phía Thẩm Kiều: “Hoàng đế muốn tìm cao nhân, lại đối với cao nhân làm như không thấy.”
Thẩm Kiều: “….”
Hắn rốt cuộc biết Yến Vô Sư lẫn vào trong này là để làm cái gì rồi.
Đây rõ ràng là cố tình gây sự, chuyên tới phá hoại mà.
Chẳng lẽ hành động trốn tránh của mình khiến y tổn thương sâu sắc, đến nỗi y phải tự mình chạy đến báo thù hắn? Thẩm Kiều không khỏi nghĩ như vậy, trong lòng chợt xẹt qua một tia phiền muộn.
Trần chủ quả nhiên bị di dời lực chú ý, men theo hướng chỉ của Yến Vô Sư, nhìn về phía Thẩm Kiều ngồi.
Vừa nhìn, không khỏi nhẹ nhàng a một tiếng.
Mới vừa rồi Thẩm Kiều ngồi cạnh cửa, bởi vì sáng quá, hoàng đế cũng chưa từng chú ý nhiều. Hiện giờ tỉ mỉ quan sát, phát hiện đối phương chính là một chi lan ngọc thụ* trong loài người.
*Chi lan ngọc thụ: Cỏ chi, cỏ lan – thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức; ngọc thụ – cây ngọc.
Trần chủ không khỏi hỏi: “Ngươi là người nơi đâu, thanh tu ở đạo quan nào?”
Việc đã đến nước này, Thẩm Kiều không thể giả vờ là không nghe thấy. Hắn đứng dậy, chắp tay thi lễ: “Làm phiền bệ hạ quan tâm, bần đạo là Sơn Kiều Tử, từ phương bắc du lịch đến đây, hiện đang ở nhờ trong Bạch Môn quan.”
Sự tức giận vì Yến Vô Sư cuồng vọng của Trần chủ khi này, lúc này lại biến mất vô tung, ngược lại còn lộ vẻ mặt ôn hòa với Thẩm Kiều, tươi cười nói: “Đạo rưởng có thể được người đề cử, chứng tỏ ở bên ngoài cũng thanh có danh khí hiển hách, chỉ là trẫm chưa nghe nói mà thôi?”
Thẩm Kiều nói: “Bệ hạ quá khen, bần đạo cũng chỉ là một đạo nhân nơi sơn dã, không chút tiếng danh, không người thăm hỏi. Bần đạo cũng không biết vì cớ gì vị đạo hữu này vừa rồi lại tiến cử bần đạo?”
Trực tiếp đem quả bóng cao su đá ngược trở lại.
Trần chủ không để tâm, đối với Yến Vô Sư một chút hứng thú hắn cũng không có, lại hỏi Thẩm Kiều: “Không biết trên việc luyện đan đạo trưởng có điều gì tâm đắc không?”
Thẩm Kiều lắc đầu: “Bần đạo không giỏi luyện đan, bần đạo chỉ tu đạo.”
Trần chủ: “Tu đạo gì?”
Thẩm Kiều: “Đạo hữu tình.”
Đây là mấy câu bịa đặt hắn dùng để chống chế với nội thị, lúc này đối mặt với hoàng đế, lại vẫn dập nguyên một bộ.
Trần chủ ngạc nhiên nói: “Thế nào là đạo hữu tình?”
Thẩm Kiều: “Người thường tu đạo, chính là chú ý thanh tâm quả dục, rời xa phàm trần mới có thể đắc đạo. Hữu tình đạo của ta, phải ở trong mười trượng nhuyễn hồng, trải nghiệm phú quý vinh hoa nhân gian, cẩn thận tường tận hiểu thấy, mới có thể đắc đạo.”
Hắn trịnh trọng đàng hoàng, thần thái nghiêm trang, ai cũng không cho rằng là hắn đang thuận miệng nói bậy, mà chỉ cảm thấy nghi hoặc sao mình chưa tình nghe qua về loại đạo này.
Yến Vô Sư cười dài nâng rượu lên uống một ngụm, thầm nghĩ A Kiều nhà ta cũng học được kiểu mặt không đổi sắc gạt người rồi.
Trần chủ cực vui: “Đây không phải là đạo mà trẫm đã tìm kiếm bao lâu sao, mời đạo trưởng lưu lại trong cung một thời gian, truyền dạy cho ta!”
Thẩm Kiều nói: “Bần đạo vân du tứ hải, hành tung bất định, chỉ vì cảm thấy bệ hạ có tâm hướng đạo, vừa rồi mới vào cung vì bệ hạ giải tỏa nghi hoặc, kính xin bệ hạ thứ tội.”
Trần chủ cười khẽ: “Đạo trưởng nói trước sau có chút mâu thuẫn rồi. Ngươi nói ngươi tu chính là đạo hữu tình, hiển nhân tâm có lưu luyến phú quý nhân gian. Trẫm lại là người có thể ban thưởng phú quý vô hạn cho ngươi, tại sao ngươi lại quay mặt từ chối, hay đó là lạt mềm buộc chặt, dục cự còn nghênh*?”
*Dục cự còn nghênh: Thích còn ra vẻ
Vị thiên tử trẻ tuổi này chỉ không thích để ý đến chính sự, yêu hưởng lạc mà thôi, điều đó cũng không chứng minh đầu óc của hắn không ra gì. Ngược lại, trên lĩnh vực cầm kỳ thi họa ca vũ thơ từ hắn đều có thành tích. Có thể nói thiên tử là một tài tử, hiểu biết sâu rộng hơn xa Dương Kiên thích săn bắn nhiều.
Thẩm Kiều mặt không đổi sắc: “Lời này của bệ hạ sai rồi. Hữu tình đạo cũng không nhất định phải là lưu luyến hoàng cung mới có thể đạt thành. Chẳng phải ngửi thấu hồng trần phồn hoa, tần lâu sở quán có chỗ nào không phải nơi tu tập đâu. Còn nữa, hôm nay bần đạo may mắn được diện kiến thiên nhan của bệ hạ, cũng đã đủ rồi. Chỉ là có chút lời, không thể không nói ra.”
Trần chủ nhướng mi: “Nói xem.”
Thẩm Kiều: “Hữu tình đạo không chỉ là nhân gian phú quý, mà còn mang hàm nghĩa vạn dân phúc lợi, cơm áo không lo, tuy rằng người người đều tham luyến cái trước, nhưng bệ hạ thân là vua một nước, cũng chớ có bỏ quên cái sau mới phải.”
Cái gọi là đạo hữu tình, thật ra chỉ là Thẩm Kiều thuận miệng nói bậy thử hoàng đế. Hắn không nghĩ tới Trần chủ lại thật sự lộ vẻ vui mừng trên mặt, lòng không khỏi có chút thất vọng, cho nên mới nói mấy lời này khuyên can.
Trần chủ lại không cho là đúng: “Đạo trưởng như vậy là quan tâm quá nhiều, người mang dáng vẻ thần tiên như ngươi, lưu lạc nhân gian chẳng phải phung phí của trời sao. Nếu muốn khuyên can trẫn, vậy lưu lại, mỗi ngày cùng trẫm luận đạo mới đúng.”
Nói xong lời cuối, ý vị thâm trường, khiến người ta suy nghĩ không yên.
Thẩm Kiều nghe ra chút khác thường, lại trăm triệu lần không nghĩ tới hoàng đế vậy mà sinh ra tâm tư khác với hắn. Chẳng qua là cảm thấy nghe danh không bằng gặp mặt, Trần quốc tuy rằng đặt chân phía nam, đất đai không nhường Bắc quốc, nhưng biểu hiện của Trần Thúc Bảo rõ ràng kém xa Dương Kiên. Phương Bắc đang mài đao soàn soạt, Dương Kiên vội vàng ổn định tộc Hung Nô, trấn yên lòng dân. Trần Thúc Bảo lại chẳng những không bình loạn tặc, ngược lại còn nổi lòng hứng thú với chuyện luyện đan trường sinh. Cứ theo chiều hướng này, nói không chừng qua vài năm nữa, thắng bại đã rõ ràng rồi.
Hai người một hỏi một đáp, coi người bên ngoài như không khí. Đám đạo sĩ nóng lòng ra mặt ở hai bên đã sớm bất mãn, đều ngươi một lời ta một câu. Có người ra mặt thay hoàng đế, chỉ trích Thẩm Kiều không nhìn thấy thiên ân cuồn cuộn, có người không ngừng vội vàng tự tiến cử mình với hoàng đế, tỏ vẻ mình lợi hại hơn Thẩm Kiều.
Yến Vô Sư bỗng nhiên cười khẽ: “A Kiều, bây giờ thì ngươi hiểu vì sao ta không coi tọng Nam triều rồi chứ?”
Thẩm Kiều còn chưa kịp nói, đã có người khác trả lời y: “Ta không biết Yến tông chủ và Thẩm đạo tôn đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, vẫn xin thứ tội.”
Đang lúc nói chuyện, một nữ từ từ trong vòng vây trùng trùng của đám tôi tớ thị vệ đi đến.
Trần chủ nhìn mà biến sắc, liền vội vàng đứng lên khom tay: “Gặp qua mẫu hậu!”
Người tới chính là thái hậu Liễu Kính Ngôn của Trần triều, sư muội của Nhữ Yên Khắc Huệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT