Nhìn bầu trời một chút. Tư Đồ Đạt Viễn cau mày. Nhìn xuống, anh phát hiện cô gái trong lòng anh, mở to hai mắt nhìn anh.
Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện, cô gái này có vẻ khá dễ thương. Dưới ánh trăng, cô gái trong ngực có khuôn mặt thon nhỏ nhắn với đôi mắt vô cùng lanh lợi. Ánh mắt trong suốt như nước. Da của cô rất mịn.Đây là cô gái nhỏ non nớt đặc biệt. Đôi môi ướt át có chút nhếch lên. Lỗ mũi khéo léo đáng yêu.
Cả người chỉ có thể dùng từ đáng yêu để hình dung.
Chỉ là cô ấy từ trên trời rơi xuống? Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi nữa?
"Này. Tiểu quỷ. Vì sao cô lại từ trên trời rớt xuống?" Tư Đồ Đạt Viễn cố gắng không giận dữ. Tên tiểu quỷ trong ngực này là trẻ vị thành niên. Anh cũng không muốn người ta nghĩ anh đường đường là thiếu gia nhà Tư Đồ mà bắt nạt một đứa bé.
Ánh mắt cô gái nhỏ lom lom nhìn anh. Giống như là không hiểu anh nói cái gì.
"Chẳng lẽ là tai nạn trên không?" Cô không trả lời, Tư Đồ Đạt Viễn cau mày: "Có phải cô nhóc bị tai nạn máy bay rớt xuống không?"
Tai nạn máy bay? Làm sao có thể? Cô gái nhỏ dứt khoát lắc đầu. Nhưng Tư Đồ Đạt Viễn đã tự động tự cho là như vậy rồi.
"Ừ. Phải là như vậy. Tiểu quỷ. Tôi đưa cô tới đồn cảnh sát nha?"
Tính nhẫn nại của anh có hạn. Không muốn tốn nhiều thời gian với một cô nhóc. Ngày mai anh còn phải làm việc nữa.
Đồn cảnh sát? Cô mới không cần tới đó. Cô gái nhỏ lại lắc đầu. Cô không đi.
"Cô không đi?" Tư Đồ Đạt Viễn cau mày. Phải làm sao? Như vậy cũng không được?
"Vậy tôi đưa cô về nhà được không?" Anh hết lòng quan tâm giúp đỡ: "Nhà cô ở đâu?"
Cô gái nhỏ lại lắc đầu. Nhà? Cô cũng muốn trở về. Chỉ là, cô sợ anh không biết phải đi thế nào.
Tư Đồ Đạt Viễn muốn trừng người ta. Nhưng nhờ anh làm vậy, mới phát hiện. Đồ cô gái trước mắt đang mặc trên người lại là ——
Trang phục Phụng Tiên. (giống đồ hàng ngày của các cô gái mặc trong phim cổ trang)
Trang phục Phụng Tiên? Có lầm hay không? Loại này là trang phục chỉ có ở kịch cổ trang dài tập mới nhìn thấy được, thế nhưng cô gái này mặc trên người?
Tay áo thật to, làn váy đong đưa. Tư Đồ Đạt Viễn không thể nào nghĩ ra được, thời đại ngày còn có người mặc loại quần áo này.
Ánh mắt nhìn trăng sáng trên đầu một chút.
Trong đầu thoáng qua lời mẹ mới nói vừa nãy, bà bảo tối hôm nay là cái gì? Tết Quỷ đúng không. Tết Quỷ? A, quỷ ——
Tư Đồ Đạt Viễn giống như là đụng phải vật gì bẩn, nhanh chóng ném cô gái trong ngực ra ngoài.
Théo quán tính, cô gái bị Tư Đồ Đạt Viễn ném ra xa hai, ba mét. Người lăn lộn trên mặt đất. Sau đó ngừng lại.
"Ôi." Cô gái bị đau kêu lên. Cô nghĩ muốn vùng vẫy đúng dậy, lại đột nhiên cảm thấy trên lưng đau nhói một trận. Lại lảo đảo ngã xuống.
Tư Đồ Đạt Viễn nhanh chóng chạy tới mở cửa xe. Mặc dù anh không tin trên thế giới này có quỷ. Nhưng tất cả những gì phát sinh trước mắt quá mức kỳ lạ. Muốn anh không tin cũng không được.
Tư Đồ Đạt Viễn đã khởi động xe. Bây giờ anh muốn, lập tức, lập tức, lúc này rời đi thôi. Nhưng vừa lúc đó. Anh mới phát hiện. Cô gái nhỏ mới vừa rồi kêu lên một tiếng đã nằm yên ở đó không nhúc nhích.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Chẳng lẽ. Anh ném một cái đã làm cô bị thương?
***-***
Chương 6: Khách đến từ ngoài bầu trời ( hai)
Edit: Lavender – Blue
Vốn đã đánh xe đi Tư Đồ Đạt Viễn dừng động tác lại, phát hiện cô gái kia vẫn còn nằm bất động. Ngược lại anh có chút lo lắng.
Mặc dù anh có chút sợ đụng vào đồ bẩn, càng sợ mình không cẩn thận làm người khác bị thương.
Vừa nghĩ như thế. Tư Đồ Đạt Viễn xuống xe. Đánh bạo nhìn xem cô gái kia thế nào.
Đi tới trước Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện, không biết làm sao cô gái nhỏ kia lại ngất đi.
Vươn tay đụng vào người cô gái, Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện, quả thật cô gái nhỏ đã hôn mê bất tỉnh.
Đưa tay xuống dưới lỗ mũi thăm dò một chút, phát hiện còn thở.Ôi, Chưa chết. Điều này khiến Tư Đồ Đạt Viễn thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không muốn bị mang tội giết người.
Mạng người? Trước mắt đây là người hay quỷ cũng không rõ ——
Tư Đồ Đạt Viễn nhìn xa xa thấy dưới người của cô có bóng. Nhờ anh trăng. Dới người cô có bóng đen mờ mờ.
Có bóng, cô ấy không phải là quỷ?
Hô (Thở ra). Thật là đủ rồi, trên thế giới này làm sao có thể có quỷ chứ. Thiệt là.
Sâu trong lòng Tư Đồ Đạt Viễn cười lá gan mình quá nhỏ.
Nhưng mà, bây giờ thì hay rồi. Cô gái nhỏ này hôn mê bất tỉnh. Nếu mình cứ bỏ đi như vậy hình như không tốt lắm.
Thời gian lại quá khuya rồi. Ngày mai anh vẫn phải đi làm nữa. Nghĩ tới đây, Tư Đồ Đạt Viễn cam chịu số phận ôm lấy cô gái nhỏ. Đặt cô vào trong xe của mình.
Liếc nhìn cô gái nhỏ trên xe một lần nữa. Tư Đồ Đạt Viễn tin tưởng răng cô chỉ tạm thời ngất xỉu. Thôi, đợi cô tỉnh lại, thì cô có thể tự đi. Dùng sức đạp chân ga. Anh chạy về nhà.
Xe chạy như tên bay. Anh chạy tới phòng trọ của mình ở thành phố.
Sau khi xe rời đi. Ở chỗ ban đầu xe đậu, một bóng người bỗng nhiên hạ xuống, nhìn hướng xe rời đi, nhếch lên nụ cười quỷ quyệt.
Tư Đồ Đạt Viễn trở lại nhà trọ của mình, cau mày ôm cố gái nhỏ đi lên,. Đặt cô lên giường trong phòng khách.
Nhìn cô gái nhỏ đang ngủ mê man, Tư Đồ Đạt Viễn thở dài một hơi.
"Hi vọng cô không có việc gì." Sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi. Trong đời anh sợ nhất là trẻ con.
Xoay người, Tư Đồ Đạt Viễn rời khỏi phòng khách. Ngày mai anh còn phải đi làm. Đi ngủ thôi, về phần cô gái nhỏ này. Chờ ngày mai anh thức dậy sẽ trở lại xem cô thế nào.
Buổi sáng, lúc Tư Đồ Đạt Viễn rời giường. Phát hiện đã tám giờ rưỡi. Trời ạ, đều do ngày hôm qua ngủ quá muộn. Nhanh chóng đứng dậy. Tư Đồ Đạt Viễn vội vàng chạy tới công ty.
Mặc dù công ty là do cha của mở. Nhưng trong công ty cha nói mốt là một. Ghét nhất có người tới trễ. Anh cũng không muốn mới sáng sớm lại bị mắng. Vội vội vàng vàng chạy tới công ty. Ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn. Liền vội vàng đi họp sớm.
Họp xong, Tư Đồ Đạt Viễn mới từ trong phòng họp trở lại phòng làm việc của mình. Còm chưa ngồi nóng đít nữa. Cha anh đã tới.
Nhìn cha ngồi uy nghiêm trước mặt mình, Tư Đồ Đạt Viễn không nghĩ ra được vì cái gì cha lại tìm anh.
"Cha. Cuộc họp đã xong rồi, cha còn có chuyện gì nữa à?"
Tư Đồ Nghị liếc nhìn đứa con trai luôn khiến ông tự hào, lại nhìn bữa sáng con trai đặt trên bàn chưa được động tới: "Con chưa ăn sáng à?"
"Dạ. Ngày hôm qua ngủ quá muộn. Hôm nay thức dậy hơi trễ."Nói đến đây, Tư Đồ Đạt Viễn không quên trợn mắt nhìn cha mình một cái, đều là ông. Khiến mẹ tìm mình gây khó dễ.
Làm sao Tư Đồ Nghị không hiểu ý ánh mắt con trai nhìn mình. Ông thở dài: "Đạt Viễn. Ngày hôm qua mẹ con rất tức giận. Con biết không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT