Cách biển Đông năm trăm dặm là một hòn đảo nhỏ. Trên đảo có một ngọn núi.

Trên đỉnh núi. Một bóng người đứng trước gió. Nhìn ánh trăng vừa nhô lên bên kia bờ biển.

"Ánh trăng ánh trăng. Nhanh lên nhanh lên mày nhanh lên cao một chút đi." Một cô gái nói.

Cô có dáng người hoạt bát. Nhờ ánh trăng, có thể thấy được, cô có một đôi mắt linh động. Mũi khéo léo, miệng hình củ ấu nhỏ nhắn đang nói lẩm bẩm.

Mặt trăng đã lên khỏi mặt nước biển.

Cô gái thở một hơi dài nhẹ nhõm. Lấy một cái bình nhỏ trong ngực ra.

"Kim Đan à Kim Đan. Ta ăn mi, hấp thu ánh sáng của ánh trăng một năm nữa, ta tin rằng công lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều."

Cô gái lộ ra nụ cười.

Viên kim đan này không dễ gì có được. Nếu không phải vì cô tới chỗ Tây Vương Mẫu. Nhân cơ hội Tây Vương Mẫu hoàn đồng. Làm sao có thể lấy được viên kim đan này có thể  tăng lên năm trăm năm công lực chứ.

"Không biết sức mạnh như thế nào?" Cô gái đổ viên kim đan quý báu trong bình ra, đang muốn thưởng thức, một bóng người chạy thật nhanh qua trước mắt cô, lấy mất viên kim đan trên tay cô.

Cô gái cực kỳ hoảng sợ. Nhìn bóng người xuất hiện trước mặt.

"Trả lại cho ta."

Bóng dáng kia, là một người đàn ông, mặc một bộ trường y (đồ như trong kiếm hiêp) bồng bềnh, đang lơ lửng giữa không trung, đứng trước gió.

Nghe cô gái nói, người đàn ông kia chẳng những không trả, còn cười. Ánh mắt nhìn viên kim đan trên tay.

"Ha ha. Đồ của Tây Vương Mẫu kia là đồ tốt. Ngươi làm sao có phúc hưởng thụ? Coi như ta tốt bụng một chút. Giúp ngươi dùng thử trước một chút."

"Cái gì?" Cô tức giậni."Ngươi mau trả lại cho ta."

Khi nói những lời này, cô nhảy lên, vung tay lên, nghĩ m,uốn tiến lên đoạt lại, nào biết rằng, tay người đàn ông đó nhanh hơn cô rất nhiều.

Một động tác. Kim Đan bị hắn nuốt vào trong người. Cô gái thấy thế.  Hết sức tức giận.

"Tên phù thủy chết tiệt này. Ta phải tìm ngươi tính sổ."

"Tính sổ à?" Người đàn ông không hề sốt ruột: "Công lực của ta cao hơn ngươi. Bây giờ còn có kim đan của tây Vương Mẫu. Ngươi làm cách nào tính sổ với ta?"

"Ngươi ——" cô gái á khẩu. Tay nhanh nhẹn đánh về phía hắn, một ngọn lửa xẹt qua trước mặt người đàn ông.

Hắn quay đầu đi, né ra.

"Bản lãnh của ngươi vẫn không có gì tiến bộ. Hừm. Cho nên, ta nói, đồ tốt như vậy, cho ngươi là lãng phí."

Cô gái càng tức giận.

Tay cử động lần nữa. Một ngọn lửa lóe lên lần nữa, ngọn lửa càng mạnh hơn nữa.

Người đàn ông nhảy lên, nhẹ nhàng tránh đi.

"Ngươi chơi đủ chưa? Đến phiên ta." Nhẩm thần chú, tay người đàn ông duỗi ra một cái. Cô gái cảm thấy như cả người đều bị đánh trúng. Lảo đảo một cái, cả người cô lui về phía sau.

Còn chưa kịp phản công. Người đàn ông đưa tay ra lần nữa. Cô gái kinh ngạc phát hiện, cơ thể mình đang bị thu nhỏ lại.

"Đáng chết. Ngươi thế nhưng sử dụng thuật thu người với ta?" Cô gái nghĩ phản kích. Nhưng sức mạnh không bằng hắn. Cô tức giận, sau khi cơ thể trở nên nhỏ hơn. Nhanh nhẹn nhảy lên. Một ngọn lửa vung về phía người đàn ông.

Người đàn ông có chút hoảng sợ, lui về rìa phía sau đồng thời chế nhạo cô: "Ngươi biết không? Đấu với ngươi mấy trăm năm, ta thích nhất dáng vẻ ngươi lúc này. Thật thật là đáng yêu. Ha ha ha ha."

"Ngươi đáng chết. Hôm nay ta phải cho ngươi trả giá thật đắt." Cô gái mất lý trí không ngừng đuổi theo hắn. Ngay cả khi cô rời khỏi hòn đảo cũng không phát hiện. Chỉ không ngừng đuổi theo hắn.

"Tới đây. Tới đây." Người đàn ông bay phía trước cô, nhất định dụ dỗ cô.

Đợi đến khi cô gái phát hiện mình không còn trên hòn đảo. Đã không còn kịp nữa. Người đàn ông đột ngột xoay người lại, một động tác. Cả người cô gái rơi xuống.

Nhìn cô gái tiếp tục rơi xuống dưới, người đàn ông mỉm cười khẽ gật đầu: "Đây là ta tặng cho ngươi, món quà chúng ta quen biết năm trăm năm, muội muội tốt. Ngươi cứ từ từ hưởng thụ nha."

"Ha ha ha ha." Nhìn về phía ánh đèn sáng trưng nơi hạ giới cười to vài tiếng. Người đàn ông cứ như vậy biến mất.

Còn cô gái đáng thương  ——

Không đúng, cô đã biến thành cô gái. Rơi đến đâu đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play