Không phải chứ? Cô còn phả tự nhéo mình một lần nữa sao? Đầu Thương Linh Nhi lại bắt đầu đau đớn.
Ông trời ơi, cô thật sự rất sợ đau. Lúc Thương Linh Nhi còn đang suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng cửa bùm... một tiếng đóng lại.
Điều này làm cho cô mở mắt, nhìn về phía cửa.
A? Tư Đồ Đạt Viễn? Thương Linh Nhi nhìn cửa chính đóng lại, quay đầu đi, anh đi?
Có ý gì à?
Tư Đồ Đạt Viễn ngồi trên xe, không có khởi động xe. Chỉ là muốn muốn đi đâu? Hiện tại mới mười hơn một giờ, về công ty đi làm sao? Anh mới không cần, trở về, không nên bị mẹ bắt được. Vậy anh chạy trốn không phải là uổng hơi phí sức sao?
Ừ. Nghĩ mấy ngày nay anh bị tiểu quỷ đó làm choàng váng. Anh cần thả lỏng nghĩ ngơi cho tốt một chút. Anh nghĩ nghĩ ——
Tư Đồ Đạt Viễn còn chưa nghĩ kỹ đi đâu, lúc này điện thoại di động vang lên. Theo phản xạ ấn nút nghe.
"Alo."
"Đạt Viễn. Con chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, sao cả người cũng biến mất không thấy?” Khi tiếng của mẹ già truyền đến, khiến Tư Đồ Đạt Viễn giật mình.
Chết mất, quên nhìn số.
"À? Con ở đây, con đang nói chuyện bên ngoài đây." Lấy cớ này vừa nghe cũng rất méo mó. Nhưng Tư Đồ Đạt Viễn không để ý.
"Nói chuyện?" Tiếng Lữ Vi có chút bất mãn: "Không phải con vừa mới có kế hoạch chưa làm xong sao? Thế nào biến thành nói chuyện rồi hả?"
Anh cho là bà già rồi thì có thể lừa gạt sao?
"Mẹ." Nếu nó đã hỏng, anh cũng không quan tâm. Dù thế nào đi nữa hiện tại anh cũng đang ở bên ngoài.
"Mẹ. Con trai của mẹ năm nay mới hai mươi tám tuổi. Quan trọng nhất là, ngày thường con, tài năng. Thật sự không cần phải xem mắt. Mẹ làm như vậy, sẽ phá hư giá thị trường của con."
"Hừ. Được." Lữ Vi không phải ngu ngốc, nghe đến đó, tự nhiên biết Tư Đồ Đạt Viễn diễn xiếc: "Nếu như hôm nay con không trở lại. Mẹ sẽ xem như không có đứa con trai này."
Nghe điện thoại bên kia truyền tới tiếng tít tít, Tư Đồ Đạt Viễn cau mày. Không phải chứ? Mẹ tới thật? Thế nhưng cúp điện thoại của anh.
Tư Đồ Đạt Viễn ngồi ở phòng làm việc cau mày, còn có mười phút lập tức tan làm rồi.
Vì không muốn làm cho mẹ và mình đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, không có cách nào khác anh chỉ có thể trở lại công ty.
Các loại thông tin khác nhau từ trong tư liệu của mẹ chọn, lựa người ra. Đồng ý với mẹ sau khi tan làm thì đi xem mắt
Mặc dù là đồng ý, chỉ là, Tư Đồ Đạt Viễn lại hối hận. Xem mắt, xem mắt 诶.
Cách thưởng thức phụ nữ rất vô vị?
Chỉ cần anh đồng ý, phất tay một cái. Ít nhất cũng có trên ba ngàn phụ nữ sếp thành một đại đội. A, mẹ thế nhưng bắt anh đi xem mắt.
Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, chân mày Tư Đồ Đạt Viễn nhíu chặc hơn.
Bây giờ cách giờ tan sở càng ngày càng gần. Phải làm gì đây? Không đi? Mẹ sẽ mất hứng đấy. Đi? Anh lại không muốn làm cho những người phụ nữ mê trai cho là mình mất giá.
Lúc kim giờ chỉ đúng sáu giờ. Tư Đồ Đạt Viễn ngồi trên ghế trong văn phòng.
Làm sao làm sao làm sao? Không có chú ý tới tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tư Thơ đi vào.
"Tổng giám đốc. Nếu như không có chuyện gì tôi tan ca trước ——"
Thấy Vương Tư Thơ. Tư Đồ Đạt Viễn đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Đúng vậy, sao anh không nghĩ tới chứ?
Ha ha. Anh thật sự là quá thông minh, dáng vẻ phiền não được quét sạch, Tư Đồ Đạt Viễn đột nhiên đứng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT