Đêm lạnh. Một vầng trăng tròn như cái khay đang chậm rãi dâng lên trên biển Đông. Phủ lên một tầng ánh bạc cho vùng đất đen tối.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy âm lịch, trong quan niệm của người Trung Quốc là —— ngày Tết của Quỷ. Ở vùng núi, rất nhiều nơi đốt giấy tiền vàng bạc, nhang đèn. Cúng bái người thân đã mất.
Nhưng ở thành phố xa hoa trụy lạc hoàn toàn không bị ảnh hưởng của ngày này
Thành phố A. lối vào của một nhà hàng năm sao. Hai người vừa mới ăn xong từ bên trong bước ra.
Trong lòng Tư Đồ Đạt Viễn ôm người đẹp. Khẽ cúi đầu, hôn lên gương mặt người đẹp. Trên gương mặt khôi ngôi có ý trêu đùa.
"Bảo bối. Hôm nay anh còn có việc. Không lo cho em được. Em tự về nhé."
"Đạt Viễn. Em muốn đưa cho anh một thứ." Tất An Ny nhẹ giọng làm nũng. Nhan sắc của cô tương đối xinh đẹp. Là một người mẫu nổi tiếng. Cô có gương mặt như thiên sứ, dáng người như ma quỷ, là mẫu người yêu thích điển hình trong mộng của tất cả đàn ông.
"Ngoan." Không để cho người đẹp thất vọng là phương châm sống của Tư Đồ Đạt Viễn, nhưng hôm nay thật sự là có ngoại lệ. Dịu dàng mơn trớn mặt Tất An Ny. Giọng mặc dù nhẹ nhưng không cho người khác cự tuyệt. Anh ghét những phụ nưữ cứng đầu. Muốn theo anh, phải rõ quy tắc trò chơi của anh. Mà Tất An Ny đi theo anh nửa năm rồi. Ngoại trừ anh thích thân hình nóng bỏng của cô, thì cảm thấy cô là người nghe lời nhất trong tất cả người tình của anh.
"Bảo bối. Nghe lời. Cha mẹ anh gọi anh về nhà, anh không thể không về. Em đến Chu Đại Phục, chọn một trang sức. Ký sổ tên tài khoản của anh trừ anh, coi như bồi thường, thế nào?"
"Ghét." Tất An Ny nói là nói như vậy, lại ngoan ngoãn buông lỏng Tư Đồ Đạt Viễn ra. Hết cách rồi, Tư Đồ Đạt Viễn là rùa vàng trong ước mơ của tất cả phụ nữ.
Gần 28 tuổi, anh là đại thiếu gia của công ty Tư Đồ. Xuất thủ hào phóng, xuất thân kinh người không nói. Thân hình anh còn tương đối không ngô tuấn tú.
Trong một buổi tiệc cô và anh khiêu vũ một bài, sau đó liền không nhìn người đàn ông nào khác, lại càng nghĩ về việc muốn gia nhập vào làm chủ nhà Tư Đồ, trở thành thiếu phu nhân của nhà đại gia.
Nhưng Tư Đồ Đạt Viễn mặc dù ăn chơi phong lưu, lại có một thói quen, anh thích nghe lời mà không thích nói nhiều với phụ nữ. Cô có thể ở bên cạnh anh ngẩn ngơ nửa năm, mặc dù cô biết làm nũng, nhưng cũng biết tiến biết lùi. Cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội trong tay như vậy. Chỉ cần có thể khiến Tư Đồ Đạt Viễn yêu cô, vậy cô gả vào nhà giàu trở thành con dâu nhà Tư Đồ, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ cùa mọi người còn không xa?
Nhìn bóng lưng Tư Đồ Đạt Viễn lên xe đi xa, Tất An Ny thề. Nhất định cô phải gả cho Tư Đồ Đạt Viễn. Cho dù là dùng hết mọi thủ đoạn, cũng phải đạt được mục đích.
Tư Đồ Đạt Viễn lái xe, trong xe mở nhạc nhẹ. Trời cao đối với anh rất ưu ái. Chẳng những cho anh gia thế tốt, lại còn cho anh diện mạo xuất chúng.
Từ nhỏ đến lớn. Gần như anh muốn cái gì là có cái đó. Mặc dù giàu có, nhưng anh tương đối rõ ràng tương lai mình phải gánh vác trách nhiệm. Cho nên, thái độ đọc sách thương nghiệp hết sức nghiêm túc.
Chỉ là trừ phụ nữ. Hết cách rồi, nhưng cô gái đó cũng thích xoay tròn vây quanh bên cạnh anh. Nếu như anh quá sớm ổn định. Đó không phải là rất xin lỗi những người đẹp kia sao?
Cho nên, anh làm theo cách "vạn hoa tùng trung quá" (*), mảnh lá chẳng dính vào người. Là phu nữ, anh đều thích, đều yêu. Nhưng không bao giờ dễ dáng đưa ra lời hứa hẹn.
(*Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng)
Bởi vì, một khi hứa, vậy có nghĩa là có một số lượng lớn cô gái trẻ tan nát trái tim? Anh không thể làm điều ác như vậy được.
Cho nên, cuộc sống bây giờ, anh tương đối hài lòng. Có rượu ngon làm bạn, có người đẹ đi kèm, quan trọng hơn là không có nắm giữ không ràng buộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT