Editor: Sam Sam

Tư Đồ Đạt Viễn thấy cô gật đầu thì tự động cho rằng động tác ấy chính là ngầm đồng ý, anh gật đầu: “Biết nghe lời là được rồi. Cô ở gian phòng đã ngủ hôm qua đó. Còn nữa, tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm vật dụng trong nhà, các thiết bị gì đó, cô không được làm lộn xộn. Nếu không thì đừng trách.”

Cảnh sát chỉ bắt mình mang nó về nhà, cũng không nói là mình phải đối xử ra sao với nó.

Thương Linh Nhi gật đầu lần nữa, dĩ nhiên cô sẽ không làm “loạn”, cô sẽ hành động có mục đích. Hy vọng anh ta có thể hiểu.

Hừ. Thấy tiểu quỷ này nghe lời như vậy, Tư Đồ Đạt Viễn miễn cướng gật đầu một cái. “Cô vừa nói cô tên gì? Linh Nhi?”

“Thương Linh Nhi.” Thương Linh Nhi lặp lại tên của mình, ánh mắt nhìn Tư Đồ Đạt Viễn, có một tia cảm thông, còn trẻ như thế mà trí nhớ đã không tốt rồi. Thật đáng thương.

Tư Đồ Đạt Viễn không rảnh để suy diễn ánh mắt của cô, theo anh, căn bản tên tiểu quỷ này không bình thường.

Nhưng mà anh đang chứa một đứa trẻ không bình thường, vậy không phải là anh lại càng không bình thường à? Nghĩ tới đây, Tư Đồ Đạt Viễn lắc lắc đầu. Nhưng mà, phát hiện bản thân không có tâm trạng để nghĩ đến vấn đề đó nữa. Ngẩng đầu lên, anh nhìn Thương Linh Nhi: “Tôi tên Tư Đồ Đạt Viễn. Cô nhớ kỹ. Sau này không được gọi tôi là ba nữa.”

Nhất định phải nói rõ ràng chuyện này trước. Nếu không, sau này anh đưa bạn gái về nhà, sao anh có thể lăn lộn được đây? Thật là đủ rồi.

“Vâng.” Cô cũng không muốn gọi ba đâu. Phải biết là, mặc dù dáng dấp của Tư Đồ Đạt Viễn rất tuấn tú phóng khoáng, nhưng ba cô còn đẹp mắt hơn anh ta nhiều.

“Tôi mệt rồi, cũng đã trễ, cô đi ngủ đi.” Tư Đồ Đạt Viễn thấy cô vẫn luôn gật đầu với những yêu cầu của mình nên thở phào nhẹ nhõm. Có thể đồng ý là được rồi. Nếu không, anh thật lo lắng cho yên bình của mình sau này.

“Ừ.” Thương Linh Nhi gật đầu. Lúc cô xoay người tính lên phòng của mình thì đột nhiên Tư Đồ Đạt Viễn kéo lại.

“Phòng vệ sinh ở kia. Nhớ tắm rửa trước rồi hãy ngủ.” Bụi bặm cả người thế kia, thật là bẩn chết mà. Ba mẹ nuôi đứa bé này như thế nào vậy.

Tư Đồ Đạt Viễn nghĩ tới đây lại hối hận khi đã chứa chấp cô.

Thương Linh Nhi nhìn anh một cái, gật đầu. Tỏ ý đã biết, sau đó vào phòng vệ sinh.

Tư Đồ Đạt Viễn thở phào nhẹ nhõm, buổi tối này đủ hành hạ anh mà. Anh cũng quá mệt mỏi rồi, trước mắt cứ đi ngủ đã.

Thương Linh Nhi tắm xong liền đi ngủ. Giằng co một ngày, cô cũng mệt mỏi.

Chẳng qua là…

Buổi Sáng Tư Đồ Đạt Viễn vừa muốn xuống giường, lúc anh đặt chân xuống đất thì cảm giác có gì đó không đúng. Vừa nhìn đã thấy… Tại sao tất cả đều là nước?

Chuyện gì xảy ra?

Anh đứng lên nhìn nước trong phòng. Cái gì đây? Chỗ nào bị rỉ sao?

Trời ạ, anh nhìn nền nhà bằng gỗ chứa đầy nước, sàn gỗ bị ngâm như vậy còn dùng được không?

Nhanh chóng mở cửa phòng mình rồi phòng vệ sinh, phát hiện, không phải bị chảy từ đây ra, vậy thì ở đâu?

Anh đi về phía phòng bếp, phòng bếp cũng không có nước? Chỉ còn một chỗ, anh biết là nơi nào rồi.

Phòng vệ sinh của phòng khác. Trong bồn tắm tràn đầy nước. Vòi nước cũng không khóa, nước vẫn không ngừng chảy ra ngoài. Tư Đồ Đạt Viễn đưa tay đóng vòi nước, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của Thương Linh Nhi, hung hăng kéo người cô.

“Cái đứa tiểu quỷ đáng chết này. Rốt cuộc cô đã làm gì?” Cô ta bị ngốc sao? Dùng nước xong phải khóa lại cũng không biết à? Thật là làm anh tức chết.

Thương Linh Nhi dụi mắt, không hiểu tại sao sáng sớm mà Tư Đồ Đạt Viễn đã đứng trước mặt mình rống to như thế làm gì?

“Có chuyện gì sao?”

“Chuyện gì?” Tư Đồ Đạt Viễn tức giận vô cùng, “Nói thử xem? Tiểu quỷ đáng chết này.”

Anh quyết định, anh sẽ ném tiểu quỷ này ra khỏi nhà. Nghĩ đến đây, anh dùng một tay bắt lấy tay Thương Linh Nhi.

“Cô. Cút ra ngoài cho tôi.”

Chương 18: Đuổi không đi.

Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Tại sao lại bảo cô cút chứ? Tính khí của tên này không tốt gì cả. Thương Linh Nhi thở dài trong lòng. Suy nghĩ một chút, cô rút tay mình về, xuống giường. Khi chân của mình chạm đất, cô liền phát hiện ra.

“Tại sao trên sàn nhà nhiều nước vậy?” Thật là kỳ lạ. Bị ngập nước sao? Không phải nhà anh ta ở tầng 23 sao?

Ánh mắt lại liếc nhìn bên ngoài, trời không mưa mà.

“Nhiều nước như vậy?” Tư Đồ Đạt Viễn tức chết: “Còn không phải do tiểu quỷ cô không tắt vòi nước, làm sao trong này bị như thế chứ?”

“Hả?” Là như thế sao? Thương Linh Nhi chớp chớp mắt, thoạt nhìn có chút ngỡ ngàng.

“Hả cái gì?” Thật là đủ rồi. “Tiểu quỷ này, cô có được dạy bảo không thế? Đủ lắm rồi. Toàn bộ nhà của tôi bị cô phá hỏng rồi.”

Thật ra thì sàn nhà là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là, Tư Đồ Đạt Viễn không muốn dễ dàng tha thứ cho tiểu quỷ này. Thật quá đáng, phá hư chuyện tốt của anh, phá hỏng danh dự của anh, bây giờ còn làm hỏng nhà của anh.

Nghĩ tới đây, anh liền vươn tay, kéo tay Thương Linh Nhi một lần nữa.

“Tôi tha cho cô. Bây giờ, cô cút ra ngoài cho tôi.”

Thương Linh Nhi ngáp một cái. Cô còn muốn ngủ nữa. Nhưng mà, hiện tại không ngủ thêm được rồi. Ánh mắt cô nhìn về phía Tư Đồ Đạt Viễn đang thở hổn hển: “Được rồi, chú à. Không phải chỉ là sàn nhà sao? Có gì đâu.”

Nhìn Tư Đồ Đạt Viễn vẫn còn tức giận, Thương Linh Nhi cười cười, nụ cười vô cùng đáng yêu. Nhưng mà, anh không cảm thấy gì.

“Tôi bảo cô cút. Cô không nghe thấy sao?” Bao nhiêu chuyện rồi? Anh không đội tiểu quỷ này lên đầu mới lạ.

“Chú à. Tôi không ngại chú đuổi tôi. Nhưng mà, tôi nghĩ, nếu cảnh sát kia biết tôi không có nhà để về. Chú nghĩ, chú sẽ như thế nào đây?”

Cô không thích uy hiếp người khác đâu. Chẳng qua là ông chú này phản ứng mạnh mẽ quá. Cô không thể không đảm bảo lợi ích cho mình.

Mặc dù không phải là cô muốn ở chỗ này. Nhưng Tư Đồ Đạt Viễn dám bảo cô cút, vậy thì cô phải trả thù anh ta mới được.

“Cô…” Tư Đồ Đạt Viễn muốn điên rồi. Từ khi tên tiểu quỷ này xuất hiện, anh nên cứng rắn từ sớm bất kể thế nào.

“Không phải anh còn đi làm sao?” Thương Linh Nhi tốt bụng nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm đâu.”

Tư Đồ Đạt Viễn nói không ra lời. Suy nghĩ một chút thấy thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh chóng đi về phòng mình, thay quần áo xong, sau đó đi làm. Về phần sàn nhà, chỉ có thể chờ lúc về tìm người xử lý.

Đi tới cửa, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, việc này khiến anh trở lại phòng của Thương Linh Nhi lần nữa. Phát hiện cô đã nằm trên giường, anh tức giận nhìn cô: “Tiểu quỷ. Tốt nhát cô không được động vào vật nào trong phòng này. Nếu không, nhất định tôi ném cô ra ngoài.”

Uy hiếp một đứa bé như vậy, thật sự làm mất đi phong độ Tư Đồ đại thiếu của anh. Nhưng anh cũng bất chấp. Anh cảm thấy nhất định tiểu quỷ này là một tai tinh. Nêu mới khiến anh gặp chuyện xui xẻo không ngừng.

Đối với uy hiếp của Tư Đồ Đạt Viễn, Thương Linh Nhi chỉ nhún vai một cái, không nói được, cũng không nói không.

Mặc dù Tư Đồ Đạt Viễn không yên lòng nhưng anh cũng không dám mang tiểu quỷ này bên người. Suy nghĩ một chút, anh lại trợn mắt cảnh cáo nhìn Thương Linh Nhi một cái, sau đó mới rời khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play