“Vị này.” Không biết một người đàn ông xuất hiện từ lúc nào kéo tay Tư Đồ Đạt Viễn lại: “Cháu bé làm sai điều gì thì chỉ cần dạy bảo là được rồi. Có cần phải làm như vậy không?”
“Tôi…” Nhìn người đi đường xen vào việc của mình, sau đó lại thấy người qua kẻ lại đang nhìn mình xì xào bàn tán, lần đầu tiên Tư Đồ Đạt Viễn có cảm giác muốn thét lên: “Đó không phải là con của tôi.”
Nhìn mình trẻ như vậy, tại sao có con lớn như thế chứ. Những người này không có đầu óc sao?
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, đột nhiên quỳ xuống: “Ba ba, con sai rồi. Sau này con không dám nữa. Ba đừng bỏ con lại. Con sẽ không xin tiền ba, cũng không quản việc ba đưa bạn gái ở ngoài về nhà. Con cũng sẽ không đi nói với mẹ là ba muốn bỏ con. Mẹ đang bị bệnh, thật sự con không có cách nào mới đi tìm ba. Ba ba, con cầu xin ba, ba bỏ qua cho con đi.”
Xì xào…
Tư Đồ Đạt Viễn cảm thấy những ánh mắt từ tò mò đến xem thường đang bắn về phía mình, hiện tại lại biến thành khinh bỉ.
Thật là quá đáng. Nếu như không phải bởi vì tiểu quỷ kia thì anh phải đối mặt với những chuyện này sao?
“Tiểu quỷ đáng chết.” Anh vươn tay, nếu hôm nay anh không dạy dỗ được tiểu quỷ này, anh sẽ không mang họ Tư Đồ.
“Anh kia.” Người đàn ông kia lại vươn tay ngăn anh một lần nữa. “Nếu như anh dám đánh đứa bé này ở đây, anh có tin tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát hay không?”
“Buồn cười.” Tư Đồ Đạt Viễn cười nhạt, tên kia cho rằng anh sẽ bị dọa dễ dàng vậy sao?
“Tại sao anh lại đưa tôi đến đồn cảnh sát?” Thật là đủ lắm rồi. Đáng lẽ có một đêm tốt đẹp, thế nhưng bởi vì một tiểu quỷ không rõ lai lịch mà biến thành như vậy.
“Thật xin lỗi, tôi là cảnh sát.” Người đàn ông kia vươn tay, vốn là anh ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện này, phải biết là tối hôm nay anh còn có nhiệm vụ nữa đấy. Nhưng mà, Tư Đồ Đạt Viễn ở trước mắt lại làm cho người ta cảm thấy quá tức giận. Anh đưa thẻ cảnh sát ra: “Đây là thẻ xác nhận. Nếu như anh dám ra tay đánh đứa bé này tôi sẽ bắt anh với tội chống lại cảnh sát.”
“Tôi…” Tư Đồ Đạt Viễn tức chết, vậy mà anh ta là cảnh sát sao?
“Đồng chí cảnh sát.” Thái độ kiêu ngạo của Tư Đồ Đạt Viễn xoay chuyển: “Anh là cảnh sát thì càng tốt, phiền anh một chuyện. Mang tiểu quỷ này về cục cảnh sát các anh đi. Thật sự tôi không biết nó.”
Người đàn ông cau mày: “Anh không biết cô bé, vậy tại sao cô bé lại gọi anh là ba?”
Thoạt nhìn cô bé kia cũng không còn nhỏ, có khả năng gọi bậy sao?
“Thật sự là tôi không biết. Không tin anh có thể nhìn thẻ căn cước của tôi. Tôi chưa lập gia đình. Tôi còn chưa kết hôn mà, sao có con lớn như vậy được chứ. Tôi chỉ thấy cô bé đáng thương ở trên đường nên đưa về nhà, vậy mà tiểu quỷ này lại đổ thừa lên tôi.”
Cuối cùng cũng tìm được người có thể giải oan, Tư Đồ Đạt Viễn thật vui vẻ. Quan trọng nhất là anh tin người cảnh sát kia có thể đưa tiểu quỷ này đi giúp anh.
Cảnh sát không để ý đến lời của anh mà ngồi xổm xuống nhìn cô gái nhỏ: “Cháu tên là gì?”
“Linh Nhi. Cháu tên là Thương Linh Nhi.” Giọng nói của cô gái nhỏ ngọt ngào, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn người cảnh sát trước mặt.
“Vừa rồi những lời của người kia nói là thật sao? Cháu không phải là con gái của chú kia?” Nếu như vậy, anh cũng muốn đưa cô bé này về đồn cảnh sát, tìm người nhà giúp cô bé.
Thương Linh Nhi lắc đầu một cái: “Không phải. Cháu là con gái của chú ấy.” Ánh mắt điềm đạm đáng yêu thoáng qua một tia lanh lợi, mặc dù nhanh nhưng Tư Đồ Đạt Viễn vẫn thấy được, điều này khiến anh càng tức giận hơn. Đứa trẻ đáng ghét này muốn làm gì?
“Tiểu quỷ đáng chết, ai là ba của cô? Cứ nói bậy như vậy, có tin tôi đánh cô hay không?”
Nghe thấy câu này, sắc mặt của người cảnh sát trở nên vô cùng nghiêm túc, anh đứng lên nhìn về phía Tư Đồ Đạt Viễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT