Châu Sưởng trừng mắt nhìn, bọn họ cũng biết ý im miệng, quay sang hỏi Tống Dương ” Ba em sao rồi?”
Tống Dương nhún vai” Cũng vậy thôi, nhưng mà cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng, cùng lắm cũng chỉ bị điều đi chỗ khác khoảng 2 năm thôi.”
“Xin lỗi, trước đó anh cũng có nói với ba anh…”
Tống Dương cắt lời” Anh không cần phải lo, vốn dĩ cấp trên muốn đẩy ba em đi. Nếu ba anh còn nói giúp không chừng lại còn thêm rắc rối”
Châu Sưởng không nói gì, cầm ly rượu của mình nhìn đám người ôn ào náo nhiệt đó. Tống Dương cũng không có hứng thú, được một lúc cũng đi ra chỗ khác.
Đợi đến lúc mọi người đi về Châu Sưởng uống đến say mềm, vừa ra cửa gió thổi mạnh cảm thấy nhức đầu chịu không nổi, đứng cũng không vững, nhìn cũng không rõ bất cứ ai.
Tống Dương chào tạm biệt hội bạn rồi dìu anh lên xe.
“Tối qua anh uống say rồi, cái gì cũng không nhớ” Châu Sưởng cau mặt, nhìn Tống Dương đang tự tung tự tác trong nhà mình.
Tống Dương cười nhẹ ” Anh uống say đến mức đó, có muốn lên cũng không lên được.” Y quay nhìn anh ” Nói mới nhớ đến lúc học đại học anh ngủ cùng em bao nhiêu lần, em cũng không thấy anh làm gì quá giới hạn a “
Châu Sưởng vuốt mặt lấy tinh thần, bỏ chăn bước xuống giường, cầm lấy bộ quần áo đi thẳng vào nhà vệ sinh ” Bữa sáng em thích ăn gì em tự làm đi, trong tủ lạnh có trứng và bánh mì, anh ra ngoài có chút việc.”
“Châu Sưởng đi tắm vội vàng thay quần áo tùy tiện cạo râu sạch sẽ rồi đi ra
Tống Dương vẫn đứng ở cửa nhìn anh ” Em nghe nói hai tuần nay anh không đi làm”
Châu Sưởng “uh” 1 tiếng, ” Có việc”
“Đi gặp tiểu Nhuệ sao? Hai người không phải đã chia tay sao?”
“Cậu ấy bệnh rồi”
“Anh không phải là bác sĩ, anh đến đó có ích lợi gì?”
Châu Sưởng không nói gì, đi loanh quanh trong phòng, tìm được chìa khóa xe đi nhanh ra cửa vội vàng thay giày.
Tống Dương cười khổ, nhìn bóng lưng vội vàng của anh bước đi, nói với theo, ” Châu Sưởng, tối qua anh khóc” Y cười nhạt, khựng lại một lúc lại nói tiếp ” Lần đầu tiên em nhìn thấy anh khóc”
Châu Sưởng quay đầu nghi ngờ nhìn y, tối qua anh thực sự uống rất nhiều, đến bây giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cơ bản không thể nào nhớ được những gì Tống Dương nói.
“Anh hỏi em, tại sao anh yêu em nhiều năm như vậy em vẫn không chịu chấp nhận?”
Sắc mặt Châu Sưởng liền trắng bệch
“Rượu vào nói lời chân thật” y nói tiếp ” Lời nói này không phải giả tạo. Anh lừa được người khác nhưng không lừa được bản thân mình đâu.”
Châu Sưởng định thần lại, miễn cưỡng cười nhạt ” Anh thật sự không nhớ cái gì cả “
Tống Dương đứng thẳng người lên bước ra, nhún vai tiện tay với lấy khăn mặt nói tiếp ” Nhưng cũng không thể trách anh, em biết là cái gì không có được lúc nào cũng nghĩ nó tốt nhất, sớm muộn gì cũng có ngày anh biết được ai hợp với mình”
Châu Sưởng thở dài, định bước ra ngoài, liền khựng lại quay đầu nói với y ” Chuyện với em anh thực sự xin lỗi, anh không bao giờ nghĩ rằng em lại vì anh công khai hướng tính của mình. Đúng thực là anh thích em nhiều năm nay, anh đã từng không phân biệt rõ tình cảm của mình nên có những hành động không đúng, anh không muốn đi sai thêm một lần nữa. Tống Dương, em đừng vì anh mà đi sai đường nữa, về nhà xin lỗi ba một tiếng, cưới vợ sinh con mới là con đường thích hợp với em”
Tống Dương nhìn Châu Sưởng bước đi, trong lòng rất bất lực dựa vào tường, không có được mới là tốt nhất, câu nói này đúng ra phải là nói về y mới đúng. Rõ ràng là người yêu y rất nhiều năm, chớp mắt đi thay lòng yêu người khác. Lại còn dùng những lời nói tuyệt tình như thế đả kích y.
Châu Sưởng vừa đến bệnh viện, Nhuệ Dương đi khám sức khỏe rồi. Từ lúc đi trên đường đến bây giờ anh luôn cảm thấy bất an, lại sợ trước mặt Nhuệ Dương lỡ miệng nói gì sai. Chưa kể đến những gì Tống Dương nói lúc sáng khiến anh cảm thấy như mình làm chuyện gì phản bội Nhuệ Dương vậy.
Nhuệ Dương nhìn thấy anh có chút bất ngờ ” Sao anh lại đến nữa vậy?”
Châu Sưởng cười cười, nhìn viền mắt của cậu chuyển màu đen trong lòng cảm thấy khó chịu ” Tối qua em ngủ không được sao?”
Châu Sưởng ngồi trong công viên, tay cầm điếu thuốc, hút từng hơi dài. Tống Dương bước đến ngồi kế bên ” Lại cãi nhau à?”
Châu Sưởng không buồn nhìn y, trực tiếp hỏi vào vấn đề ” Em làm như vậy đối với em có gì tốt chứ?”
“Hại người không lợi mình, tất nhiên là không có gì tốt” Tống Dương nhún vai, cũng rút ra một điếu thuốc từ từ châm lửa.
“Anh hỏi em tại sao?” Tống Dương cười, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ” Đơn giản, em bị sự ganh tị lất át rồi.”
Châu Sưởng không nói gì
Tống Dương hút thuốc nói tiếp ” Xem dáng vẻ của anh có vẻ cậu ta không tin tưởng anh”
Nói rồi Tống Dương cười châm biếm ” Chuyện nhỏ như vậy cậu ta cũng không tin tưởng anh, Châu Sưởng, anh tốn thời gian bên cạnh cậu ấy như vậy có ích gì?”
” Em lúc trước không phải như vậy”
“Lúc trước” Tống Dương nhìn khung cảnh trước mặt, ánh mắt có chút mất mát, ” Lúc trước em có rất nhiều thứ, từ lúc ba em xảy ra chuyện, mọi thứ thay đổi hết, vợ trước sợ em liên lụy cũng ly dị. Còn tưởng có thể bên anh, anh lại nói với em là anh thay đổi. Em còn nghĩ rằng em công khai hướng tính với gia đình, anh sẽ hiểu em thích anh thật lòng. Kết quả đến bây giờ ba em không quan tâm đến em nữa, anh thì luôn ở bên cạnh người khác.”
Y khựng lại một chút, hút một hơi thuốc dài,” Em không còn gì cả, Châu Sưởng, anh còn ghê tởm em. Tối qua anh trên xe vừa ôm em vừa gọi tên một người khác, có phải em cũng nên thấy ghê tởm anh không?”
“Là anh sai” Châu Sưởng nhắm mắt ” Nếu như anh sớm phân biệt rõ ràng, mọi chuyện sẽ không trở nên thế này”