Nhuệ Dương từ từ im lặng ăn bữa sáng của mình, cũng không để tâm đến lời của Châu Sưởng. Bây giờ anh nói gì cũng hay, làm gì cũng tốt, nhưng bất kể khi nào chỉ cần Tống Dương xuất hiện thì sẽ thay đổi ngay lập tức. Sớm muộn gì cũng thất vọng chi bằng ngay từ đầu không tin vào những lời Châu Sưởng nói, như vậy có lẽ tốt hơn. Ăn xong bữa sáng y tá bước vào thông báo Nhuệ Dương phải đi làm kiểm tra sức khỏe, Trần Hào lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, Châu Sưởng cứ nhìn hai người như vậy, không bao lâu sau liền bỏ đi.

Anh đi tìm bác sĩ phụ trách bệnh của Nhuệ Dương, rồi lại gọi điện thoại hỏi nhưng người quen biết tìm phòng bệnh riêng cho cậu.

Lúc Nhuệ Dương quay về thì chỉ đi có một mình, vì tiệm bận nhiều việc nên cậu bắt Trần Hào về tiệm giúp đỡ.

Châu Sưởng vẫn ngồi đó, vừa nhìn thấy cậu liền qua đỡ cậu: ” em nghĩ ngơi chút đi”

Nhuệ Dương đưa mắt nhìn anh ” Sao anh vẫn chưa đi?”

Châu Sưởng cười nhẹ:” Anh xin nghỉ phép rồi, anh muốn được bên cạnh em, chăm sóc em.”

Bước chân của Nhuệ Dương hơi khựng lại, cậu lên giường nằm quay lưng lại với anh, tay nắm chặt, thực sự cậu rất phiền, cậu không muốn nhìn thấy anh, thấy anh là cậu lại cảm thấy khó chịu.

Cậu vốn nghĩ rằng trong 3 năm qua cậu đã cố gắng hết sức rồi, kể cả sau nay Châu Sưởng có chọn Tống Dương, cậu cũng không bao giờ níu kéo làm phiền đến anh. Nhưng bây giờ thì sao, Châu Sưởng muốn bù đắp cho cậu, lại tìm cậu, anh nghĩ cậu là gì, một món đồ chơi sao? Không thích thì vứt đi, lúc cần lại đi tìm lại.

Châu Sưởng nhìn cậu không nói gì, cũng không nói gì thêm. Dù sao cũng như những lời lúc nãy anh nói với cậu, không cần biết cậu và người đàn ông lúc nãy có mối quan hệ gì, anh cũng không bao giờ bỏ cuộc. Anh đã 1 lần đánh mất cậu. Trước đây vốn nghĩ rằng thời gian còn nhiều, có thể từ từ bù đắp. Nhưng hoàn cảnh bây giờ khác rồi, anh phải nắm bắt thời gian, phải bên cạnh Nhuệ Dương. Bệnh tình của Nhuệ Dương cũng không khá lạc quan, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển xấu.

Châu Sưởng nhìn bệnh tình của cậu liền nhăn mặt. Trong lòng anh, sự sợ hãi, lo lắng đang từ từ chiếm lấy. Nếu như mọi chuyện lại giống như giấc mơ kinh khủng đó. Nhuệ Dương mất rồi, anh phải làm sao?…… Anh phải làm sao…..

Y tá lại thông báo cậu chuyển phòng bệnh, cậu quay qua nhìn anh, Châu Sưởng khẽ gật nhẹ, ra hiệu thừa nhận anh là người đã đổi phòng bệnh cho cậu.

Nhuệ Dương không nói gì, nhắm mắt thở dài, rồi cũng ngồi dậy dọn dẹp hành lý. Hỏi y tá phòng số mấy rồi trực tiếp đi thẳng đến đó. Chuyển sang phòng cá nhân cũng tốt. Châu Sưởng không ngại làm những chuyện mất mặt trước mặt người khác, nhưng cậu ngại…

Châu Sưởng bất lực cười, cúi đầu gõ cửa 1 tiếng rồi mới bước vào theo sau đó.

Nhuệ Dương đang được truyền nước, Anh ngồi cạnh bên chăm sóc

“Anh định ở đây với em đến bao giờ?” cậu bất lực lên tiếng

“Anh sẽ luôn bên cạnh em không đi đâu cả”

Cậu muốn quay lưng lại không muốn nhìn thấy anh, Châu Sưởng nhanh giữ vai cậu lại ” Em đừng động đậy”

Cậu cười nhạt, ” Anh làm để cho ai xem vậy, anh nhìn cho kĩ, em không phải Tống Dương, em không cần anh bên cạnh, anh cứ như vậy em sẽ cảm thấy rất rất phiền”

“Vì người đàn ông đó sao? Trần Hào?”

Nhuệ Dương không có gì để nói

” Dương Dương” Châu Sưởng nhìn sắc mặt của cậu trắng bệch, hơi cau mày. ” Lúc trước là anh làm sai, anh không quan tâm đến em, bây giờ anh ở đây, muốn đánh muốn chửi tùy em. Anh không mong em có thể tha thứ cho anh, nhưng anh phải ở bên cạnh em, những chuyện khác để chữa bệnh xong rồi chúng ta nói tiếp”

“Sao anh vẫn chưa hiểu, em không cần lòng tốt giả tạo đó của anh”

Châu Sưởng vuốt mặt ” Anh đúng là thích Tống Dương rất lâu rồi, cậu ấy cũng biết, nhưng trước đó chưa bao giờ có ý đáp trả, Sau khi tốt nghiệp anh cũng có tìm một vài người tình, nhưng ai cũng chỉ qua một tháng thì không thể tiếp tục, sau khi chia tay cũng không có cảm giác luyến tiếc gì. Cho đến khi gặp em, ở bên em suốt 3 năm. Anh vẫn cứ nghĩ rằng là vì em giống với Tống Dương, cho đến lúc chia tay với em, anh mới bắt đầu hối hận”

Tay anh nắm chặt mém giường, thở dài tiếp tục nói ” Là anh sai rồi, tình yêu đích thực không thể nói giống nhau hay không giống nhau, nếu không phải là người đó, thì cũng không thể có được cảm giác yêu như vậy. Người anh yêu là em, có thể không biết từ lúc nào anh đã yêu em rồi. Nhưng anh lại luôn cố chấp cho rằng tình cảm đó là vì em giống với Tống Dương, cho nên mới tạo nên bi kịch như thế này”

“Dương Dương, bây giờ em yêu anh hay không không quan trọng, chỉ cần em cho phép anh ở bên cạnh em là tốt lắm rồi” Nói rồi anh nắm nhẹ lấy tay của cậu, cảm giác rất rõ ràng cậu đang run lên ” Anh biết anh sai rồi, em có thể cho anh một cơ hội để thay đổi không?”

Nhuệ Dương không nói gì, chỉ rút tay lại.

Cậu đợi đã 3 năm rồi, chưa bao giờ nghe anh nói qua 1 chữ ” yêu”, cậu đợi thực sự mệt rồi, lúc cậu không muốn tiếp tục nữa, không nguyện ý tin tưởng nữa, thì con người này lại nói yêu cậu.

Có thể cậu phải cảm thấy may mắn, ít nhất bây giờ cậu còn rất lý trí, 3 năm lừa gạt sớm đã khiến cậu không còn lòng tin với Châu Sưởng, cậu biết anh là người tình cảm, không cần nhiều lý do, chỉ cần vì chuyện cậu ở bên cạnh anh suốt 3 năm qua, cũng khiến cho anh dù trong lòng không đồng ý nhưng vẫn chấp nhận ở bên cậu.

“Em nói rồi em không hận anh, em chỉ muốn ở một mình”

“Em vẫn không tin tưởng anh?”

“Phải”

Châu Sưởng nhắm mắt, rồi lại nhìn Nhuệ Dương, sắc mặt cậu rất bình tĩnh, nhìn có vẻ không hề tin tưởng những gì anh vừa nói, anh tiện tay tìm trong túi áo, muốn hút một điếu thuốc, nhưng nghĩ đến trong phòng bệnh không được hút thuốc nên lại thôi.

“Anh về đi”

Châu Sưởng ngồi đó ko nhúc nhích, nhìn thẳng cậu

Nhuệ Dương quay mặt đi, không muốn nhìn anh.

Châu Sưởng vuốt mặt, cười đau khổ. nhìn vẻ mặt rất kiên quyết của Nhuệ Dương cảm thấy tim mình như hẫng một nhịp. Anh cũng đứng lên, giúp cậu đắp chăn rồi quay bước ra ngoài.

Châu Sưởng ngậm điếu thuốc, đứng trước cửa phòng bệnh một lúc mới tiến đến khu vực hút thuốc

Anh cầm bật lựa, châm thuốc mà tay vẫn run. Là anh đi sai bước này, bây giờ muốn quay đầu thực sự rất khó. Một khi đã thừa nhận tình cảm của mình, cái cảm giác đau đến khắc cốt ghi tâm, căn bản không cho phép anh mất đi người anh yêu này. Anh biết anh cũng chỉ là một người nhát gan, anh không muốn chấp nhận chuyện này.

Trần Hào đến thăm Nhuệ Dương lúc cậu vừa làm xong xét nghiệm tủy, tùy là có dùng thuốc mê, nhưng vẫn có cảm giác xương cốt đau nhức, cậu cố gắng bò lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trần Hào cố gắng đi nhẹ nhàng, nhưng vừa đến giường cậu đã thấy Nhuệ Dương mở mắt nhìn mình.

“Làm em tỉnh sao?”

Nhuệ Dương cười nhẹ ” không ngủ được”

“Sao lại đổi phòng bệnh” Trần Hào mang hoa đi cắm vào bình, quay đầu hỏi

“Ân, muốn yên tĩnh”

Trần Hào cười ” Tháng sau anh tốt nghiệp rồi, đến lúc đó có thời gian ở bên cạnh em nhiều hơn”

“Công việc thì sao?”

“Trước mắt vẫn cứ làm ở chỗ em, anh không vội, bao giờ em khỏe lại anh tìm việc khác. Bây giờ ở tiệm cũng nhiều việc, anh đi rồi sẽ thiếu thợ”

“Cảm ơn” Nhuệ Dương nhắm mắt ” Anh cũng không cần đến đây nhiều, anh cứ giúp em quản lý tiệm, em sẽ trả thêm lương cho anh”

“Không cần khách sáo” Trần Hào ngồi bên cạnh gọt táo cho cậu, nói chuyện một lúc mới đi.

Châu Sưởng ngồi ở hành lang, chờ Trần Hào đi rồi anh mới vào,

Nhuệ Dương vừa thấy mặt anh liền quay mặt đi, Châu Sưởng cũng sớm biết trước sẽ như thế nên chỉ có thể cười khổ. Anh đứng dựa vào tường nhìn chăm chú vào bình nước treo trên đầu giường. Bởi vì phải truyền nước thường xuyên nên tay cậu trở nên tím ngắt, người cũng gầy đi không ít.

Đối mặt với chuyện Nhuệ Dương không muốn quan tâm đến anh, anh cũng không buồn lắm, kể cả bây giờ Nhuệ Dương có giận như thế nào anh cũng không bỏ đi, anh không nghĩ ra được cách nào khác. Anh không yên tâm để một mình cậu trong bệnh viện, đừng nói đến chuyện anh càng sợ hơn là nhắm mắt người đã mất rồi. Cái cảm giác này không giống với lúc trước. Ít gì lúc thích Tống Dương mà không có được anh cũng không hề cảm giác sợ hãi, vẫn có thể sống tốt cuộc sống của mình.

Nhuệ Dương mở mắt liền nhìn thấy anh đứng đó, muốn xoay người, anh liền chạy lại hỏi” Em còn đau không?”

Nhuệ Dương thở dài, thời gian nay anh vẫn ở bên cạnh cậu, mỗi ngày sáng sớm đã đến. Có nhiều lúc cậu trị liệu đi lại bất tiện, đều là do anh giúp đỡ, Tuy là nói không muốn con người này lừa dối nữa.nhưng sâu trong tâm cậu,vẫn nghĩ, có Châu Sưởng bên cạnh, ít gì cậu cũng không cảm thấy cô đơn.

Cậu biết rất rõ, bản thân mình vẫn yêu con người đó, rất yêu.

Châu Sưởng đỡ cậu ngồi lên giường, lấy gối để sau lưng giúp cậu dựa vào, cảm thấy thoải mái một chút.

“làm phiền anh rồi” Nhuệ Dương nhìn anh lạnh nhạt nói

Châu Sưởng cười, kéo ghế ngồi cạnh “không phiền, anh muốn chăm sóc em” nói rồi nắm tay cậu, khẽ hôn nhẹ, Nhuệ Dương chịu chủ động nói chuyện với anh, tâm tình anh trở nên rất tốt, sắc mặt cũng trở nên tươi tắn hơn.

Nhuệ Dương bị anh hôn lên tay cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng rụt tay lại.

“Em muốn thuê một y tá, anh sau này không cần đến đây thường xuyên, anh còn đi làm, công việc quan trọng hơn”

“Anh muốn bên cạnh em”

Nhuệ Dương nhăn mặt, đột nhiên hỏi anh” Trước lúc em phát hiện, anh với Tống Dương đến với nhau được bao lâu rồi?”

Châu Sưởng ngây ra một lúc, thật thà thú nhận ” cũng được gần nữa tháng”

Nhuệ Dương cười khổ” Từ sau ngày cậu ấy đến ngủ ở nhà chúng ta đúng không? Đáng lẽ em phải sớm nghĩ ra từ trước”

“Dương Dương” Châu Sưởng nhìn dáng vẻ cậu bây giờ lòng rất đau, tim như thắt lại.” Những chuyện này để sau hẵng nói được không, bây giờ quan trọng nhất là bệnh của em”

“Ngày hôm đó ” cậu chau mày khi nghĩ đến những chuyện ngày hôm đó, những gì cậu nghe được, thấy được, tìm vẫn còn rất đau, giọng nói rất khó chịu ” Anh gọi điện thoại cho em là định nói cho em biết, anh và cậu ấy đã ở bên nhau đúng không?”

Châu Sưởng đau khổ lắc đầu ” Lúc đó… anh không biết… anh cũng không biết phải nói thế nào”

“Sau đó anh ko quen, vì em đã ở bên cạnh anh suốt 3 năm, anh nghĩ là anh đã yêu em, nên anh cảm thấy có chút hối hận, rồi tiếp sau đó, anh biết em bị bệnh, cảm giác hối hận đó khiến anh nghĩ là anh đang nợ em”

“Không phải” Châu Sưởng cắt ngang ” Em đi rồi anh đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Là anh không biết quý trọng, là anh sai rồi, anh sớm đã yêu em rồi.”

“Châu Sưởng” Nhuệ Dương nhìn thẳng anh, ánh mắt rất bình tĩnh, kiên định. ” Nếu em không giống cậu ấy, lúc đó anh có yêu em không?”

Châu Sưởng nhắm mắt, cơ bản không nhẫn tâm nhìn thấy vẻ mặt của cậu lúc này ” Có lẽ không”

“Anh xem, rõ ràng anh vì cậu ấy mới đến với em, anh yêu cậu ấy nhiều năm như vậy, sao lại có thể vì em mà thay đổi”

“Không, anh có thể phân biệt rõ ràng”

Cậu cười ” Nếu như anh phân biệt rõ ràng, vậy thì anh đã sớm yêu em rồi, sao đến tận bây giờ anh mới phát hiện?”

Châu Sưởng bất ngờ nhìn cậu ” Anh không biết, nhưng anh biết tình cảm của anh với lúc trước không giống nhau, em cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh cho em thấy, tin tưởng anh”

“Nếu anh bị một người từ đầu đến cuối lừa dối anh suốt 3 năm, anh còn có thể tin tưởng người đó không?” Nhuệ Dương nói xong liền cảm thấy bản thân thèm thuốc lá, nhưng vì bị bệnh nên không thể hút, cả người trở nên bứt rứt khó chịu, ngữ khí cũng trở nên mất kiên nhẫn ” Em sớm đã biết người anh yêu không phải em. Em vốn dĩ nghĩ rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ nghĩ đến em, nhưng anh không hề. Anh luôn xem em là người thay thế, mỗi một câu Dương Dương anh gọi, đều là gọi người đó, đúng không?

“Không phải” Châu Sưởng thấp giọng, Anh không biết phải nói sao cậu mới tin anh, Nhuệ Dương nói đúng, nếu như anh bị người khác lừa suốt 3 năm, đến cuối cùng lại đánh 1 đòn nặng vào vết thương đau đớn đến như vậy, thì làm sao anh có thể tiếp tục tin tưởng người đó. Đó là chuyện hoàn toàn không thể. Nếu vậy anh cũng chỉ muốn tránh xa người đó càng xa càng tốt, chỉ muốn xóa sạch kí ức về con người đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play